Thiên Thượng Nhân Gian
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 8: Tuệ Nhai xuất thế
Đã từng làm việc thiện khắp nơi trong thiên hạ, dũng cảm trên chiến trường chống lại Ma Tộc, và hy sinh bản thân để ngăn cản Ma Tộc tiến vào Chiến Trường Thượng Cổ, c·ướp đoạt tài nguyên Thiên Khải Tinh. Một kẻ hy sinh nhiều như thế cho Thiên Khải Tinh xứng đáng được nhận hai từ Thánh Nữ.
"Ta đã rời đi Thính Lâu các một thời gian rồi, trí nhớ của các ngươi đúng là không tốt lắm nhỉ?"
Có rất nhiều người đã không kịp chờ đợi thêm nữa, từng bóng người lao nhanh vào bí cảnh như cá chép vượt long môn để hoá rồng.
Hẳn là nó đang tuyên bố sự xuất hiện của mình là hi hữu, là độc nhất hay sao.
Kiều Phi xoa đầu thiếu niên.
"Bắc Thần lão đạo sao?"
Hắc bào cắn răng trả lời.
Vị chưởng quỹ bình tĩnh đáp lời, một tay tính tiền một tay ghi sổ, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào chúng, như sợ tính sai một dạng.
Hai bên giằng co một lúc lâu, Thiên Kiếm không chịu nổi áp lực này, khoé miệng có v·ết m·áu chảy ra.
Một viên đan dược xuất hiện trong bàn tay nàng, như một ngọn lửa, đan văn cũng rất huyền diệu.
Kiều Phi lớn tiếng quát, ngực của nàng phập phồng lên xuống cho thấy nàng đang kìm nén cơn giận của mình như thế nào, đôi mắt của nàng bốc lửa như muốn thiêu rọi mọi thứ.
"Có chút ám thương trong người, tu vi hạn chế, không tiến tới được nữa, mong tiền bối thứ lỗi."
Bạch Mộng Uyển cười mỉm.
"Bình nhi ngoan, hôm nay cho mẫu thân làm bữa tối gì thế?"
Bạch Mộng Uyển đột nhiên mở mắt nhìn thẳng lên trời. Tuyết Thượng Lưu Ly kiếm lúc này bay v·út lên không trung, kiếm vang thanh minh từng đợt đồng điệu với Lôi Ngâm như muốn tuyên chiến với nó.
Khi Bạch Mộng Uyển định bước vào tửu quán ven đường để ở lại, thì Thiên Kiếm thành chủ không biết từ đâu xuất hiện, đã tự mình đến trước mặt nàng chào hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kiều Phi lớn tiếng quát thẳng mặt hắc bào, khí thế trên người nàng cũng bộc phát đi ra.
Một người được cả thiên hạ mến mộ với tấm lòng nhân ái của mình. Thiên Khải Tinh, để được gọi là thánh nữ mà mọi người đều nhất trí không phải một việc dễ dàng. Kẻ này phải có công đức lớn đối với mọi người trong thiên hạ.
"Chuyện này, e là không có ai giúp được, nhưng thôi, tiểu bối cũng sống đủ lâu không cần phải cố chấp với nó làm gì."
Thiên Kiếm nhanh miệng đáp lời, hắn biết tính khí vị này, là người có lòng nhân ái nhưng không phải ai bắt chuyện cũng đáp lời, trừ khi là người quen nếu không hậu quả tự chịu.
Bạch Mộng Uyển ngạc nhiên nhìn người trung niên trước mặt, hai hàng lông mày nhăn lại.
Thiên Kiếm giọng trầm vang lên, mang theo chút cô đơn nhụt chí.
"Mẫu thân, có chuyện gì làm người tức giận đến thế?"
"Không có gì đâu Bình nhi? Chỉ là mẫu thân tính sót tiền trọ của một vài người nên đang tức giận với chính mình ấy mà."
"Thế thì có liên quan gì đến ta. Ta đã rời các."
"Thánh nữ, tiểu bối có sắp xếp sẵn chỗ ở cho ngài, mong tiền bối vui vẻ đón nhận."
Từng cây dây leo, từ phía trong bò ra, ghim vào trong không gian.
"Tiểu bối Vĩnh Sinh là đệ tử của Lương Bắc Thần sư phụ Bách Kiếm tông."
Hắc bào trông thấy thế cũng im lặng biến mất.
Chương 8: Tuệ Nhai xuất thế
Bầu trời lúc này bỗng nhiên nổi lên từng đợt Lôi Ngâm, Thiên địa bỗng giận dữ vì đó, mây đen kéo đến không ngừng xen lẫn Lôi Long uốn lượn. Muốn hạ Lôi phạt.
Bạch Mộng Uyển ngữ khí bất thiện.
Vị áo đen trong giọng nói mang theo bất đắt dĩ.
"Đoàng"
Bạch Mộng Uyển đưa tay sờ mái tóc hạt tiêu của Thiên Kiếm.
Tiểu nhị mới từ bên ngoài trở về thấy Kiều Phi đang giận dữ mới chạy đến bên nàng. Ôm nàng và nói.
"Tỷ tỷ ngươi là kẻ vong ân phụ nghĩa."
"Két" "Két"
Mỗi lần nó đâm vào, không gian giống như bị chọc thủng vậy, nó quấn quanh một vòng khe nứt, bắt đầu mọc lá, từng chồi non xuất hiện, lá của nó đủ loại màu sắc trông sặc sỡ lạ thường. Sau đó là từng đợt nụ hoa nhú lên, tổng cộng có 72 nụ hoa hiện hữu.
Sau đó không lâu, từng vị có danh tiếng trong thiên hạ đều lần lượt hội tụ tại Thiên Kiếm thành. Có kẻ giống trống khua chiên, làm rầm rầm rộ rộ. Có kẻ chỉ yên lặng, bình thường nhập thành như một kẻ phàm nhân chẳng khác gì.
Bạch Mộng Uyển thấy thế thu tay lại, Tuyết Thượng Lưu Ly kiếm cũng trở về bên cạnh nàng, lơ lửng trong không trung.
"Đi! Đi đến nơi ngươi sắp xếp cho ta."
Bạch Mộng Uyển hôm nay mặc một bộ lụa bào màu đen, phía trên đầu có đeo mũ rộng vành che mặt, bên hông đeo "Tuyết Thượng Lưu Ly" kiếm. Nàng hôm nay, đơn giản cực kì, không giống trước kia loè loẹt trẻ tuổi, kẻ trải qua biết bao nhiêu chuyện trên thế gian đều sẽ mang trong mình sự dịu dàng tĩnh lặng của tháng năm. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đoàng"
"Đoàng"
"Crit" "Crit" (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong đám đông, một bóng người uyển chuyển, tao nhã lướt qua mọi người, những nơi đi qua đều lưu lại mùi hương đặc trưng có thể xao xuyến lòng người.
"Ngươi là...?"
"Ta biết!!! Thế nhưng lần này ngươi không làm, thật sự là chẳng ai đủ tư cách đi làm."
Từng đợt sương mù dày từ khe nứt trào ra bao phủ lấy nó, bổ khuyết cho những gì chưa được lấp đầy, càng ngày càng mở rộng cho đến khoảng cao 10 trượng rộng 10 trượng thì nó mới ổn định lại.
Khi có người nhìn thấy dung mạo của người này đều tự động nhường đường cho nó. Thử hỏi xem trong thiên hạ được mấy người như vậy. Chỉ có thể là thánh nữ Bạch Mộ Uyển của Thánh Tông Đông vực.
"Là tiểu bối."
Chỉ thấy từng sợi khí màu đỏ lấy Kiều Phi làm trung tâm hướng ra xung quanh. Ngọn lửa trên trán cũng đang b·ốc c·háy.
Thiên Kiếm vội vàng đưa tay, tự mình dẫn đường.
Đây là lần thứ hai vị này nhấn mạnh từ "rời các". Trong giọng nói đã băng lãnh hơn rồi.
Chỉ cần chờ một nụ hoa bắt đầu hé nụ thành hoa là có thể vào Tuệ Nhai. Việc này tùy thuộc vào linh khí của khu vực mà Tuệ Nhai xuất hiện.
Vị chưởng quỹ của quán trọ đang tính sổ sách, thì một kẻ mặc hắc bào đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng.
Mỗi người trong lòng đều vang lên lời nói này như một sự mong đợi đối với Tuệ Nhai.
Hắc bào bực tức lớn giọng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thiên Kiếm Thành lúc này người đến người đi đông đến mức có thể thấy rõ bằng mắt thường.
"Cái tên nhóc con năm đó vừa khóc vừa lau nước mũi vào váy của ta không phải là ngươi đó sao?"
Thiên Kiếm thành hôm nay nhộn nhịp đông đúc, kẻ đến người đi chật kín các con đường. Thiên Kiếm thành cũng bắt đầu cho người thu phí vào thành. Phàm nhân vào thành chỉ cần 2 tiền là được, nhưng tu sĩ vào thành thì cần những 5 viên linh thạch.
"Chỉ có Bình nhi là biết thương mẫu thân nhất."
"Đồ ngu!!! Hắn chỉ đang lợi dụng các ngươi mà thôi."
Ta vẫn nhớ cảm giác của ngày hôm đó, khi Tuệ Nhai xuất thế, không thời gian đều im ắng, chỉ có nó là chuyển động, một mình một cõi, duy ngã độc tôn. (đọc tại Qidian-VP.com)
.....
"Viên Bách Nhật Thần Đan này, ngươi nhận lấy. Chuyện của ngươi, sau này ta sẽ bàn với Bắc Thần đạo hữu."
"Ngươi định tuyệt tình như thế sao? Dù sao các chủ cũng nuôi dạy chúng ta từ nhỏ đến lớn."
Bạch Mộng Uyển thấy thế cũng khẽ thở dài, đưa tay phủ tại trên đỉnh đầu Thiên Kiếm. Chỉ thấy Linh khí xung quanh b·ạo đ·ộng tập hợp lại đến bên người của nàng, váy áo tung bay, hai mắt nhắm lại, đôi mắt màu xanh dương đang từ từ chuyển sang màu trắng ngọc, từng đợt Linh khí chạy dọc trong cơ thể, Thiên kinh vận chuyển, thức hải bên trên ba vòng xoáy nhỏ đang rít gào, đợt đợt thánh quang truyền đến trong lòng bàn tay phủ ở đỉnh đầu Thiên Kiếm.
Đối với số tiền như thế không một ai có ý kiến gì cả. Phàm nhân thì như vậy là hợp lí, trung bình mỗi ngày tại Thiên Kiếm thành một người đi làm công cũng kiếm được 5 tiền, chứ đừng nói là vào dịp nhộn nhịp như thế này, không biết là họ sẽ kiếm được bao nhiêu. Còn những tu sĩ kia, linh thạch tuy có chút đắt nhưng không quan trọng ngươi cảnh giới gì, chỉ cần có thể bay thẳng vào bí cảnh, thì ngươi sẽ có cơ duyên của mình. 5 viên linh thạch đổi một cơ hội vào Tuệ Nhai, không còn gì đáng giá hơn.
Hai mắt Bạch Mộng Uyển híp lại hình như đang hồi ức gì đó.
"Kẻ nào đặt cấm chế vào trong cơ thể ngươi! Ngươi không tìm đến Bắc Thần để hắn giúp đỡ sao?"
"Bộ dáng này của ngươi hình như hơi lớn thì phải."
Thiếu niên lúc này đưa tay đến trước mặt Kiều Phi, cười toe toét khoe.
Thấy Trần Vĩnh Sinh không đề cập đến nữa, Bach Mộng Uyển cũng không cố gắng hỏi thăm.
....
"Cút !!!"
"Tuệ Nhai, chúng ta đến."
Kiều Phi lúc này mới hạ xuống lửa giận trong lòng, mỉm cười ôm lấy vị thiếu niên.
Từng chuyển động của nó vang lên như gõ vào trong lòng của mọi người một âm vang xa xưa bất diệt.
"Kiều Phi, lần này chúng ta cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ này."
"Hôm nay con mua được một con Thủy Hồng Ngư, đảm bảo hôm nay sẽ làm cho mẫu thân món ngon. "
Thiên Kiếm vẻ mặt ngượng ngùng trả lời.
Lúc này, trên bầu trời, thất thải hồng quang xuất hiện uốn lượn khắp nơi, nếu để ý kỹ sẽ thấy một bông hoa màu trắng đã nở rộ trên lối vào bí cảnh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.