6 giờ sáng, Mặt Trời vừa ló dạng thì Thạch Thất Tinh đã rời khỏi toàn nhà, anh đi theo con đường nhựa để đi đến khu c·ách l·y để thăm dò tình hình, anh vừa đi vừa nghĩ, cũng may tối hôm qua mình cũng đã nói với mọi người rằng sáng nay mình sẽ đi sớm để điều tra thông tin về căn cứ Phòng Tuyết Thứ 7 mong họ đừng tìm, để mình còn phải chuyên tâm mà làm nhiệm vụ.
Đi được nữa tiếng trước mặt anh xuất hiện những thanh rào chắn lớn cao khoảng 4-5m bên trên có mũi nhọn chống người leo trèo, rào sắt hình như có thứ gì đó chạy qua lại gây âm thanh tẹt tẹt, kèm thêm tấm biển có chữ “khu vực c·ách l·y trên rào có điện”.
Nhìn theo những thanh rào đó được cắt bởi một nơi kiểm tra nằm bên trái anh, thiết kế bên ngoài có một cách cổng và có hai người thanh niên trên tay đang cầm súng mà canh gác, anh bước đến chào hỏi họ.
- Xin chào hai anh bạn! Tôi có thể vào bên trong xem một chút được không?
Hai người đồng thanh trả lời.
- Không được!
Sau một hồi nói chuyện với bọn họ thì anh cũng hiểu được, ở đây cấm người dân ra vào tránh lây nhiễm rồi gây hại cho mọi người, họ đã mời anh vào vì trên người của anh là bộ áo quân đội cộng thêm quyền được cấp phép đi lại trong căn cứ do Thống Đốc cho anh.
Bước qua cánh cửa anh nhìn thấy tầm 20 người bên trong, một nữa đang điều tra vấn đề bị lây nhiễm, tìm cách khắc phục tình trạng với chế tạo thuốc kháng dịch DZ, nhóm người còn lại trên tay họ cầm súng mà đứng canh gác.
Anh được hai người đưa tới một cánh cửa được lắp đặt an ninh tự động theo công nghệ, hai người họ đưa tay lên bấm vài con số trên cánh cửa rồi nó tự động kéo sang trái, trước mắt anh xuất hiện một đường đi như đường hầm, xung quanh được bọc kín bởi kim loại, có ánh sáng vừa đủ để nhìn thấy mọi thứ.
Ba người đi đến cuối đường lại có thêm một cánh cổng khác, cảm giác như cánh cổng này rất dày, anh nghĩ đến không biết khẩu DT01 của mình có đục thủng được nó không.
Cánh cổng vừa được kéo lên thì ánh sáng chiếu vào mắt bên trong, anh bước ra nhìn bên ngoài khung cảnh một trời người, có khoảng hơn năm trăm người đang trong tình trạng bị nhiễm, người bị nhiễm còn được gọi là DZ và có hơn hai ba trăm người cầm súng túc trực bọn họ.
Theo anh biết thời gian để họ biến thành quái vật tùy thuộc vào mức độ chống chọi lại của các tế bào trong cơ thể, có người sớm hơn thì mấy ngày còn người khống chế tốt sẽ đến một năm mới thành quái vật DZ1, còn có lõi năng lượng cấp 1 bên trong những quái vật DZ1 vừa tiến hóa từ người lây nhiễm DZ, đó cũng là lý do để thành lập khu cách ly cho mọi người vì vậy nhiều người cho rằng nên chết bên ngoài sẽ thoải mái hơn khi được đưa vào trong đây để mổ xẻ, tìm tòi bên trong cơ thể mình.
Ở trong khu cách ly mỗi khi có người biến thành sẽ bị giết ngay lập tức, xung quanh có năm cái chòi cao khoảng 10m được thiết kế để trông chừng và quan sát hết những người bị nhiễm.
Hai người họ đưa anh vào rồi bước đến nói chuyện với đám người kia còn anh thì leo lên một chòi nhỏ quan sát từng người đang trong quá trình bị nhiễm.
Sau một hồi dùng hệ thống kiểm tra người bị nhiễm anh phát hiện được hai người sắp thành quái vật DZ1.
[Trần Tọa 17 tuổi
Tình trạng đang trong quá trình biến thành DZ1 thời gian còn 2 tiếng.]
[Lý Tô 19 tuổi
Tình trạng đang trong quá trình biến hóa, thời gian còn lại 2 ngày 3 tiếng.]
Bề ngoài của Trần Tọa đang dần thay đổi, da bắt đầu đổi màu liên tục xanh và đỏ.
Đám người cầm súng cũng nhìn thấy sự khác biệt đó, một người trong đó hô lớn.
- Mọi người chuẩn bị! Khu B Số 7 đang trong quá trình thay đổi.
Trần Tọa biết mình không tránh khỏi cảnh bị giết lo sợ chạy vào đám người bị nhiễm khác mà bắt lấy một cậu bé khoảng 13 tuổi làm con tin, cả đám người bị nhiễm hoảng loạn mà chạy ra để tránh khỏi bị đạn bắn trúng.
Một người nhìn sang người cao to mà hỏi:
- Đội trưởng chúng ta giết cậu bé luôn đi! Dù sao cũng là người bị nhiễm.
Người được gọi là đội trưởng đáp lời và giải thích với anh ta.
- Không được! Người bị nhiễm không thể lây nhiễm với mọi người mà chỉ có quái vật DZ mới lây nhiễm được thôi, cậu bé vẫn còn nhỏ và nó mong muốn được sống sót, mọi người theo lệnh của tôi.
Nhóm người cầm súng ép Trần Tọa về một góc hù dọa.
- Chúng tôi yêu cầu anh thã đứa bé ra nếu không thì chúng tôi sẽ bắn chết anh ngay lập tức.
Trần Tọa cười và nói lớn với tất cả mọi người.
- Hahaha! Các anh có giỏi thì bắn chết cả hai chúng tôi đi, đừng tưởng tôi không biết các anh được lệnh không được giết người bị nhiễm mà chỉ được giết khi biến hóa thành quái vật. Giết được người biến hóa như chúng tôi các anh còn có được lõi năng lượng cấp 1 giao cho cấp trên nữa, phần thưởng chắc phong phú lắm nhỉ, tôi nghe nói các người đưa người dân ra ngoài chủ yếu để họ bị lây nhiễm để đưa về đây, tôi còn nghe nói các người thành lập nơi bí mật nuôi dưỡng những quái vật DZ là dùng người dân để nuôi chúng, nhiều năm nay cũng không ít người mất tích chắc là do các người làm rồi, tôi khuyên các người đừng tin vẻ bề ngoài của căn cứ.
Nghe câu nói của Trần Tọa mà đáng suy ngẫm, chuyện gì vậy? Căn cứ thành lập nơi nuôi dưỡng quái vật DZ còn nữa dùng người dân, loại độc ác này mà cũng dám làm sao, bỗng âm thanh hệ thống vang lên.
Ting...
[Nhiệm vụ phụ: tìm kiếm và loại bỏ phòng nghiên cứu bí mật gây hại cho người dân trong căn cứ phần thưởng nâng cấp hệ thống chế tạo súng và mức độ nguy hiểm cực cao.]
Thạch Thất Tinh bất chợt thốt lên:
- Cái gì có thật ư?
Mọi người phía dưới nghe Trần Tọa nói mà hỏi lại những binh lính.
- Chuyện này là sao? Các anh giải thích rõ cho chúng tôi? Tại sao nơi đây không như bề ngoài? Còn nơi bí ẩn nuôi dưỡng quái vật DZ là sao?
- Đúng vậy! Cho chúng tôi một lời giải thích nếu không thì mọi người sẽ bạo động.
- Chúng tôi không thể chờ chết cho các người lấy lõi năng lượng cấp một đâu.
Người đội trưởng của nhóm binh lính cũng không hề biết chuyện này lên tiếng.
- Mọi người bình tĩnh! Theo tôi biết thì căn cứ này không có nơi bí ẩn nào như anh bạn này nói, Thống Đốc của Phòng Tuyết Thứ 7 không hề xây dựng một hệ thống nào có hại cho dân chúng cả, xin mọi người hãy yên tâm chúng tôi không hại ai cả chỉ loại bỏ những thành phần đã thành quái vật mà thôi.
Mọi người không biết thông tin mà Trần Tọa đưa ra có chính xác không, không có chứng cứ xác mình là thật, có thể do anh vì sắp chết mà nói xấu căn cứ nên mọi người đành im lặng.
Trên chòi thứ 2 người biết chính xác nhất ở nơi đây có phòng bí mật gây hại cho dân chúng nhưng anh lại không nói ra, nhiệm vụ mức độ nguy hiểm cao không dám chắc khi nói ra mọi người có được an toàn không, hiện tại anh đang nằm trong căn cứ của địch nên không nên manh động.
Phân vân thông tin này có nên nói cho trung đội trưởng không? hay là nói cho Cao Trí Quyền mà cũng không được? lỡ nói ra thì cả hai người họ chắc chắn muốn đi theo để điều tra lại càng nguy hiểm hơn, thôi để ngày mai đi một vậy.
Bên dưới người thanh niên đang đưa tay kẹp cổ lấy cậu bé làm con tin cho mình, Thạch Thất Tinh nhìn thấy cảnh đó thì anh cũng không ưa kiểu lấy trẻ con làm bia đỡ, anh lấy ra một viên đá và ném xuống trúng vào đầu Trần Tọa.
Bốp...
Trần Tọa vì cao hơn cậu bé nên bị viên đá đập trúng mà đưa tay ôm lấy đầu kêu lên.
- A! Đau quá! Ai đánh lén tao?
Trong lúc Trần Tọa đưa tay lên trán, một người bắn tỉa đứng ở chòi thứ 1 chớp lấy thời cơ mà lên đạn bắn xuống.
Pằng...
Giữa mi tâm của Trần Tọa xuất hiện một lỗ tròn hình viên đạn đâm xuyên qua, anh dần ngã xuống cho đến khi âm thanh vang lên.
Bịch...
Trần Tọa nằm yên bất động đợi nhóm người lính của khu cách ly đến đưa anh vào khu mổ xẻ kiểm tra lõi năng lượng.
Tò mò cách lấy lõi năng lượng từ xác người, anh men theo bọn họ đi đến một cái lều, bên trong là một cái máy tự động mổ xẻ nhìn rợn cả người, xung quanh đều là máu me be bét, ngửi mùi rất hôi thối, họ đem thân thể của Trần Tọa từ từ được đưa lên bàn, sau đó cắt đứt phần thân, họ đưa tay vào bên trong bụng của Trần Tọa tìm tòi mà móc từng nội tạng ra.
Khi nhìn thấy cảnh tượng đó mà cổ họng anh thứ gì muốn trào lên thì vội vã chạy ra bên ngoài.
Ọc...
Nôn xong vẻ mặt anh xanh tái đi, từ đó đến giờ mới thấy cái xác bị hành hạ như thế quá kinh dị, anh ngồi xuống mà suy nghĩ, trời ơi, Kinh tởm thật, thì ra bọn họ lấy lõi năng lượng là như thế, như một cái thân thể bị người ta lục tung lên hết để tìm, tưởng tượng cảnh mình bị nhiễm rồi bị lục tung như thế mà thở dài nhẹ nhõm.
Hầy...
Lõi tiến hóa cấp một được lấy từ thân thể lúc chưa biến dị, sẽ kinh dị hơn vì các thành phần đều là máu tươi màu đỏ đậm đặc còn nguyên vẹn nên khó tìm thấy hơn bọn quái vật biến dị hoàn toàn, bởi những thành phần đều đã bị thối rữa với mục nát, máu đã chuyển màu xanh hoặc đỏ nhạt.
Có nhiều con lõi của nó nằm trên não của chúng, giúp chúng thông minh hơn những con khác, trí thông minh vượt bậc như con người, có khả năng điều khiển một quân đội quái vật tầm cỡ lớn, nó được gọi là thủ lĩnh của đoàn quân quái vật.
Nãy giờ anh đi xung quanh tìm xem bọn họ đem xác chết đi đâu mà tìm hoài chẳng lấy tí dấu hiệu xương cốt nào, anh gãi đầu suy nghĩ mà khó hiểu.
Kì lạ xương người biết bao nhiêu? Tại sao lại không có chiếc xương nào quanh đây? Không lẽ họ lại ăn xương?
Một người từ bên trong bước ra hình như là đội trưởng của nhóm người khu cách ly nhìn anh đang gãi đầu mà lên tiếng.
- Anh bạn! Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như thế này cảm giác thế nào?
Đá Quý nghe âm thanh sau lưng mà quay lại cười khổ đáp lời.
- À! Đối với tôi lần đầu kinh tởm quá, không mong muốn có lần thứ hai đâu, còn nữa các anh đã đưa những cái xác này đi đâu thế? Tại sao tôi tìm hoài xung quanh không thấy một bộ xương nào?
Đội trưởng của khu cách ly trả lời anh:
- Những các xác được đưa lên chiếc xe bên kia, tôi nghe nói cấp trên vì cần mấy cái xác đó để tìm hiểu nguyên nhân lây nhiễm nên được vận chuyển đến nơi nào đó bên ngoài, nó nằm ở bên kia kìa.
Anh nhìn theo cánh tay của đội trưởng khu cách ly, ở đó là một chiếc xe tải một tấn loại nhỏ được đóng kín như một tủ lạnh.
0