Thiếu Chủ Bí Mật
Phi Điểu Bất Tuyệt
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 255: Anh ta rất mạnh
“Alo, tìm ai?” Đầu bên kia điện thoại vọng ra giọng nói xa lạ. Tô Văn Bân cau mày, lòng hơi bất an: “Tìm lão Bạch, anh là ai?”
“Mạnh hơn cậu bao nhiêu?” Đội trưởng đội vệ sĩ im lặng, thật sự rất khó trả lời câu hỏi mạnh hơn đến mức nào. Đội trưởng đội vệ sĩ lẳng lặng nhìn Lý Phàm hạ gục vệ sĩ của mình như sói nhập đàn, anh ta cảm thấy mình còn kém xa Lý Phàm.
“Sao cơ?” Đội trưởng đội vệ sĩ hơi ngạc nhiên.
Tài năng võ thuật của Higashino rất cao, vì được môn chủ Aikido yêu thích nên rất kiêu ngạo, sau này xảy ra xung đột với các đệ tử môn phái khác ở nước hoa anh đào, g**t ch*t những đệ tử đó.
“Mẹ nó! Vẫn còn đi, mày muốn đi đâu? Bảo mày quỳ xuống, mày không nghe thấy hả?”
Mấy tên vệ sĩ giễu cợt, cùng nhau rút con dao ngắn trên eo ra.
Thân thủ này quá ngầu, còn mạnh hơn cả lão Bạch, trước khi Higashino xuất hiện, đội trưởng đội vệ sĩ cho rằng lão Bạch là người mạnh nhất hiện nay. Thế nhưng điều này cũng liên quan đến sự thiếu hiểu biết của đội trưởng đội vệ sĩ, rất nhiều cao thủ đều không dễ dàng ra tay, cũng không biết bây giờ cao thủ võ lâm mạnh cỡ nào.
“Tên này ra tay rất tàn nhẫn, sợ rằng sau này mấy người kia sẽ trở thành phế nhân, cổ muốn khôi phục lại là điều không thể Đội trưởng đội vệ sĩ cũng là người có mắt nhìn, chỉ cần nhìn hình dáng cổ của những vệ sĩ bị đánh trúng đã biết Lý Phàm mạnh thế nào.
Đây cũng có thể coi là kỷ niệm mà Lý Phàm lưu lại cho chúng, để chúng nhớ kỹ câu c·h·ó ngoan không cản đường. Tô Văn Bân và đội trưởng đội vệ sĩ bên cạnh, nhìn tình hình trong màn hình mà cảm thấy lạnh sống lưng.
“Hôm nay ai đến đều phải quỳ, hổ tới cũng phải nằm, rồng tới phải bò, chỉ là không biết bên phía lão Bạch làm thế nào mà lại để Lý Phàm chạy tới tỉnh lỵ thế này”
Chương 255: Anh ta rất mạnh
Lão Bạch bị bắt rồi? Hơn nữa còn bị thương nghiêm trọng, cái quái gì vậy trời? Binh vương còn không bắt được lão Bạch, sao lại lật thuyền trong cống Hán Thành, là thế nào? Lòng Tô Văn Bân ớn lạnh, trong đầu hiện lên cảnh chiến đấu của Lý Phàm, dường như mọi chuyện đã có lời giải thích.
Cho mày một cơ hội cải tạo chính mình, bây giờ quỳ xuống đất, bò tới trước mặt ông Tô, nếu không chúng ta bẻ gãy chân tay mày, kéo mày vào gặp ông Tô như một con c·h·ó c·h·ế·t”
Lý Phàm còn lợi hại hơn lão Bạch? Có thể, nếu không sao lão Bạch lật thuyền được? Tô Văn Bân tự hỏi tự trả lời, nhìn người đàn ông mặc đồ đen đang ngồi trong góc phòng. Người đàn ông che mặt bằng vải đen, ngủ say trên ghế sofa, là cao thủ võ lâm Tô Văn Bân thuê tới với giá trên trời. Nghe nói là cao thủ tuyệt thế của đất nước hoa anh đào, Higashino bị môn chủ đương thời của Aikido ruồng bỏ.
Nhìn Higashino đang ngủ say, Tô Văn Bân nở nụ cười nhẹ, mọi lo lắng trong lòng hắn ta đều gạt bỏ, cảm thấy chỉ cần có Higashino ở đây thì mình chắc chắn có thể gối cao đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ông Tô, tôi cảm thấy để Higashino xem camera trước đi, ít nhất cũng phải có hiểu biết về tên này, lát nữa mới có chiến lược.” Tô Văn Bân khẽ gật đầu, đội trưởng đội vệ sĩ lập tức xoay người nhìn Higashino. Higashino vốn đang ngủ say giờ đây đã ngồi dậy, đang xem hình ảnh giám sát trên TV.
Tô Văn Bân có nhận định của riêng mình về trình độ võ thuật của Higashino, cảm thấy ba người lão Bạch chưa chắc đã thắng được gã, vậy nên gã đã trở thành đòn sát thủ sau cùng của Tô Văn Bân.
Hắn ta đưa mắt về phía TV, xem những hình ảnh giám sát như xem chương trình giải trí. Các vệ sĩ đã xông vào hành lao, bao vây Lý Phàm.
“Kẻ ngông cuồng to gan này từ đầu ra vậy? Không ngờ lại dám xông vào Long Đình, mày có biết đây là địa bàn của ai không? Dám không để ông Tô của chúng tao vào mắt, mày đúng là tìm c·h·ế·t!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Môn chủ Aikido đã cắt đứt quan hệ với Higashino trong một cơn thịnh nộ, mà gã cũng vì thế mà bị người của đất nước hoa anh đào săn đuổi khắp nơi.
Giọng nói truyền ra từ điện thoại khiến Tô Văn Bân cảm thấy không thực tế. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tôi là người của bộ phận liên quan, lão Bạch liên quan đến việc b·ắ·t· ·c·ó·c nên đã bị chúng tôi tạm giữ, nhưng vì bị thương nặng nên tạm thời vào viện cấp cứu, ông là người nhà của ông ta à?”
“Tôi cảm thấy mình có thể chống đỡ không quá mười chiêu, ít nhất cũng phải ngang với lão Bạch” Tô Văn Bân gật đầu, mở hộp xì gà trên bàn, lất một điếu xì gà kẹp giữa hai ngón tay: “Lão Bạch… hẳn là không bằng cậu ta.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Theo lệnh của Tô Văn Bân, một lượng lớn vệ sĩ ào ra từ bốn phòng VIP bên cạnh phòng Tô Văn Bân. Vì Tô Văn Bân có đề phòng với lão Bạch, nên đã chuẩn bị trước rất nhiều vệ sĩ, để đề phòng lão Bạch. Nhưng lão Bạch còn chưa tới thì Lý Phàm đã tìm tới cửa trước, đúng lúc để những vệ sĩ này xử lý luôn. Nhìn đám vệ sĩ nhào ra khỏi phòng VIP từ camera giám sát, khoé miệng Tô Văn Bân nở nụ cười lạnh lùng.
Vốn dĩ đội trưởng đội vệ sĩ muốn ói cũng không kém mấy, nhưng nghĩ đến lát nữa nếu Tô Văn Bân bảo mình lên thì chẳng phải là đi vào ngõ cụt sao?
Khi gã đi vào con đường cùng thì Tô Văn Bân đã thu nhận gã, giúp gã lén qua Hoa Hạ, để gã trở thành vệ sĩ riêng của mình.
Các vệ sĩ gào lên, không coi Lý Phàm ra gì. Một nhóm người vây quanh một người, làm gì còn phải đặt người bị bao vây vào mắt. Lý Phàm mắt điếc tai ngơ với mấy lời đó của đám vệ sĩ, anh bước về phía trước.
“Cậu nghĩ sao?” Tô Văn Bân nhẹ giọng hỏi.
“Vừa rồi tôi gọi cho lão Bạch thì một người lạ nghe máy, nói rằng lão Bạch đã bị bắt, hơn nữa còn bị thương nặng, đang nằm trong bệnh viện” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tránh ra.” Lý Phàm nhìn vệ sĩ cầm dao trước mặt, bình tĩnh nói: “C·h·ó ngoan không cản đường”
Anh ta vẫn nên tỏ ra sợ hãi một chút, để tên cao thủ nước hoa anh đào kia ra tay thì hơn.
Tô Văn Bân lẩm bẩm, cảm thấy mình vẫn cần hỏi lão Bạch về tình hình ở đó. Hắn tìm số lão Bạch rồi gọi đi.
“Có phải thằng này bị ngốc không? Trong biểu hiện của nó không được bình thường, ông đây thích nhất là xử lý mấy kẻ ngốc, lát nữa sẽ kéo nó vào nhà vệ sinh làm bồn xí!”
“C·h·ế·t tiệt! Dám nói chúng tao là c·h·ó, đúng là tìm c·h·ế·t. Anh em đâu, xử nó thành c·h·ó c·h·ế·t đi!” Đám vệ sĩ tức giận cùng nhau xông lên, vung con dao ngắn trên tay đâm về phía Lý Phàm. Lý Phàm cười khẩy, lao vào giữa đám vệ sĩ như một mũi tên, hai tay anh tóm vào cổ bọn chúng. Theo động tác nhanh chóng của Lý Phàm, từng tên vị sĩ bị đánh trúng cổ, gục xuống đất. Lần này Lý Phàm không hề nương tay, mỗi tên vệ sĩ bị anh đánh vào cổ, sau này cổ sẽ bị biến dạng khác người thường.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.