Thiếu Chủ Bí Mật
Phi Điểu Bất Tuyệt
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 741
“Nếu ông không giúp, vậy tôi không khách sáo nữa.”
Tư Không Minh tươi cười bò dậy, nịnh bợ nhìn Lý Phàm: “Được thôi, tôi nhất định sẽ đi theo cậu em, cậu bảo tôi đi hướng Đông, chắc chắn tôi sẽ không đi hướng Tây.”
“Cậu em à, cậu đừng trêu ông già này nữa, bản lĩnh của cậu còn nhanh nhẹn hơn vua trộm, cùng lắm tôi chỉ là tên trộm có tiếng, vẫn còn kém xa cậu, thật sự không thể giúp được cậu.”
Tư Không Minh khó hiểu, bắt đầu nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt thận trọng: “Cậu em à, cậu có biết kính già yêu trẻ không, không ngờ cậu dám hù lão già như tôi, lần này tôi bị ngã đến mức suýt mắt nửa cái mạng, cậu nói thử xem tôi có nên ăn vạ cậu không?”
Lý Phàm vừa nói vừa sờ vào hông, một mảnh dao lam bỗng xuất hiện trong tay anh.
Ôi mẹ ơi, cuối cùng dáng vẻ giả vờ đáng thương bán thảm cũng lừa được thằng nhãi này rồi, thật không dễ dàng gì, ông vốn định kiếm chút tiền dưỡng già, kết quả lại bị mắt trắng.
Vèo, Tư Không Minh chạy được một khoảng xa, bỗng có cảm giác tự do bay nhảy, thậm chí còn cảm thấy giờ mình đã chạy hết tốc độ rồi.
Tư Không Minh vươn tay ra sức dụi mắt, định chảy ra mấy giọt nước mắt làm bộ đáng thương.
Lý Phàm cười híp mắt nhìn Tư Không Minh, dịu dàng nói: “Xem ra tôi vẫn nên đưa ông đến bệnh viện sẽ tốt hơn, bằng không ông ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh.”
“Ông theo tôi tới chỗ này rồi hãng nói.” Lý Phàm cất mảnh dao, rồi móc điện thoại ra xem giờ, đã 11 giờ đêm, gần tới giờ hẹn chị Thu rồi.
Tư Không Minh nằm dưới đất ra sức xoa eo, nhưng ánh mắt lại lén nhìn Lý Phàm, cảm thấy mình thật sự đụng phải khắc tinh rồi.
“Ui da! Eo của tôi, lần này đụng trúng v*t c*ng rồi, tôi lăn lộn nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên ngã nhào trên đường trong lúc bỏ chạy, hôm nay tôi ra ngoài không xem ngay, nên gặp phải năm hạn xui xẻo rồi.”
Tư Không Minh thầm mặc niệm ba giây cho mình, rồi vễnh tai nghe động tĩnh phía sau, không có âm thanh nào, điều này đã làm trái tim đang treo lơ lửng của ông hoàn toàn được thả lỏng.
“Tôi không phải là đồ đệ của ai cả, ông chỉ cần nghe tôi nói, rồi làm theo lời căn dặn của tôi, thì tôi sẽ truyền phương thức Đạo môn bị thất truyền này cho ông, thế nào?”
Tư Không Minh tươi cười nói: “Cậu em, cậu cứ việc căn dặn, người trong giang hồ đều nói chắc như đỉnh đóng cột, tôi đã đồng ý giúp đỡ cậu, thì chắc chắn sẽ cố gắng làm đến mức tốt nhất, nhưng tôi nói trước, cậu không được bảo tôi làm những việc như lấy mạng người khác.”
Trong tình thế cắp bách, giờ mạng ông đang nằm trong tay Lý Phàm, nên Tư Không Minh sợ rồi.
Mảnh dao trong tay Lý Phàm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, vung về phía yết hầu Tư Không Minh, lần này anh hoàn toàn không nương tay, chỉ cần mảnh dao rơi xuống, chắc chắn có thể lầy mạng ông.
“Thất truyền? Ông không biết không có nghĩa nó bị thất truyền, từ nhỏ tôi đã thường chơi như vậy, ông mở to mắt mà nhìn cho kỹ.”
Lý Phàm cười khẩy: “Ha ha, ông nằm dưới đất không dậy nỏi, là đợi tôi tới đỡ ông dậy à? Tôi thích nhất là dìu lão già ăn vạ đó, mấy người thường được tôi dìu đều có kết cục rất đẹp.”
Một bước, hai bước, ba bước… (đọc tại Qidian-VP.com)
Lý Phàm vỗ vào cổ Tư Không Minh bằng mặt trái mảnh dao, xúc cảm lạnh lẽo làm cổ ông nhát thời nổi da gà.
Nhưng từ khi tứ đại vua trộm trên giang hồ c·h·ế·t, chiêu thức này cũng bị thất truyền, ba Tư Không Minh từng là một trong tứ đại vua trộm, hồi nhỏ ông đã nhìn thấy ba mình nghịch dao như thế, nên vẫn nhớ như in.
Mắt Tư Không Minh bỗng thu nhỏ, vội giơ hai tay lên, định ngăn cản mảnh dao trong tay Lý Phàm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tư Không Minh định mặt dày đến cùng, hôm nay dù mắt hết mặt mũi, cũng không được giúp Lý Phàm, cho dù dùng vũ lực ông cũng không thể khuất phục.
Thầy Lý Phàm không nói gì, cũng không ngăn cản mình, cuối cùng tâm trạng căng thẳng của Tư Không Minh cũng được thả lỏng.
Mảnh dao nhảy múa trên đầu ngón tay Lý Phàm như vũ công, cảnh tượng quỷ dị này làm Tư Không Minh ra sức nuốt nước bọt.
CHƯƠNG 741: ĐỆ TỬ CAO NHÂN
“Sao… sao cậu lại biết chiêu này, đây là phương thức thất truyền của Đạo môn, chẳng lẽ cậu là đệ tử của vị cao nhân kia? Nhưng cũng không phải.”
Tư Không Minh đang mừng rỡ như điên bỗng nghe thấy tiếng Lý Phàm, nên cả người lảo đảo, ngã thẳng xuống đắt, dưới lực đẩy quán tính, ông trượt dài hơn mười mét. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tư Không Minh nhất thời đau khổ: “Cậu em à, cậu không thể đổi người khác ư, sao cứ khăng khăng nhờ vả ông già này thế?”
Tay Lý Phàm như cá chạch, luồn qua kẽ giữa hai cánh tay Tư Không Minh, kề mảnh dao lên yết hầu ông.
Ngay cả mấy đồ đệ trong tay cũng c·h·ế·t sạch, sau này thậm chí một người đưa ma cũng không có, sao Tư Không Minh ông lại bi kịch như vậy, thật sự bi kịch đến tột đỉnh?
Chẳng lẽ Tư Không Minh ông bị lãng tai? Không thể nào, tai ông rất thính, nên ông dựa vào thính giác để kiếm cơm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 741
Công pháp của Đạo môn cũng có thể điều khiển linh hoạt mảnh dao trên đầu ngón tay, hơn nữa phải cực kỳ cao thâm, chỉ có những tên trộm có tiếng trong giang hồ, trở thành vua trộm, mới có thể học được chiêu này.
Trong lòng Tư Không Minh đã sắp sụp đổ, Lý Phàm đuổi theo bằng cách nào, lúc nãy ông đã nghe kỹ động tĩnh phía sau rồi, hoàn toàn không có tiếng bước chân.
Tư Không Minh chậm rãi, giả vờ khó khăn bước đi hơn 100 mét, sau khi ước tính khoảng cách đã đủ an toàn, ông không còn giả vờ nữa, mà sải bước, dùng công pháp khinh thân Đạo môn, bắt đầu chạy như bay ngay.
Nhìn thấy mảnh dao phát ra ánh sáng lạnh lẽo trong tay Lý Phàm, rồi nhớ lại cách lấy mảnh dao gần như không nhìn thấy rõ của anh lúc nãy, Tư Không Minh đã hoàn toàn mắt bình tĩnh.
Tư Không Minh trợn mắt nói: “Tư Không Minh tôi không phải người ăn vạ, nên không cần ai dìu cả, tôi thích nằm dưới đất, định cứ thế ngủ một đêm, cậu đừng bận tâm đến tôi, cậu thích làm gì thì làm đi.”
Tư Không Minh cúi người, bộ dạng đau khổ từ từ xoay người, khó khăn tiến về phía trước.
“Vi ông là trộm, giờ tôi chỉ cần tên trộm giúp đỡ.” Lý Phàm quả quyết nói.
*Phì phò, không được rồi, tôi sắp không thở được rồi, tôi phải tới bệnh viện khám bệnh, bằng không thật sự sẽ c·h·ế·t mắt, tạm biệt cậu em.”
Tư Không Minh sửng sốt, vẻ mặt cứng ngắc nở nụ cười khó coi: “Hi… hì hì, quả nhiên hậu sinh khả úy, tôi thua rồi, tôi sẽ nghe lời cậu, cậu bảo tôi làm gì tôi sẽ làm thế đó.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Rốt, rốt cuộc cậu là ai? Cậu là đồ đệ của vua trộm nào?”
“Trông ông đâu giống người bị nội thương, ông giả vờ không hề thành tâm gì cả, tôi phải cho đánh giá một sao mới được.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.