Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Thiếu Chủ Bí Mật

Phi Điểu Bất Tuyệt

Chương 92: Ai mà tai to mặt lớn thế

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 92: Ai mà tai to mặt lớn thế


Khi trên xe, cô ta đã nghe ngóng được rằng, Lý Phàm chính là tên thất bại trên mọi phương diện.

Chắc chắn là kiếm người diễn kịch lừa đảo.

Tô Nhã cũng đế thêm vào: “Hẳn là chạy bộ đến.”

Ngô Đạo Văn còn chưa dứt lời, đã đụng phải ánh mắt lạnh băng của Lý Phàm.

Mọi người nghệch ra.

Lý Phàm cũng chỉ cười cười, buổi họp mặt này đúng là nhàm chán.

Ôi trời! (đọc tại Qidian-VP.com)

Đương nhiên, không có ai nhìn sang phía Lý Phàm, anh chỉ là thằng quèn, làm gì có mặt mũi cỡ đó.

“Lý Phàm? Cậu vậy mà lại tới trước à.” Cả đám trông thấy Lý Phàm đứng trước cửa, đều thấy khó hiểu.

“Haiz! Ai mà đức cao vọng trọng thế? Mau chụp lại rồi đăng lên story, đây là rượu nho trắng Riesing, đó, người bình thường uống không nổi đâu!”

Triệu Hải tai to mặt lớn vậy sao?

Quản lý của Quan Nhân Đường đích thân đến tặng rượu!

Có thể ăn cơm ở đây đều là người giàu có.

Triệu Hải giật mình, rượu Egon Muller-Scharzhof Scharzhofberger Riesling Trockenbeerenauslese, hay còn gọi là rượu nho trắng Riesing, anh ta biết loại này, một chai cả trăm triệu, xấp xỉ với rượu Romanee Conti!

Phải không nhỉ?

Được mệnh danh là “rượu vang danh giá nhất của Riesing”!

“À, đây là rượu nhà hàng chúng tôi tặng thêm cho các vị.” Ngô Đạo Văn cười nói, kín đáo liếc sang Lý Phàm, khẽ gật đầu chào hỏi.

Chỉ chốc sau, trong phòng bao đã có nguyên hàng người.

Vừa hay, mười mấy người đồng nghiệp cũng đều đã đến.

Có vẻ mình đã hoa mắt rồi.

Lý Phàm thì ngược lại, mọi người đã quên mất anh từ lâu, anh cứ tìm đại chỗ nào đó rồi ngồi xuống.

Lúc Ngô Đạo Văn trao đổi ánh mắt với Lý Phàm, may mà ông ta lanh lẹ, nếu không đã làm lộ thân phận của cậu Lý, vậy thì ông ta có thể sẽ bị đuổi khỏi Quan Nhân Đường.

Không ngờ rằng suýt chút bắt gà không được còn mất nắm gạo.

Ông ta lập tức sửa lại: “Không có gì, mọi người từ từ thưởng thức.”

Cả đám người nhanh chóng biết được, mấy chai rượu này đều có giá cả trăm triệu một chai.

Mọi người nghe thế cũng gật đầu lia lịa.

Đám người nghe vậy cũng đều chợt hiểu ra.

Kỳ lạ!

Ngô Đạo Văn bước vào, trên tay cầm mấy chai rượu ngon, tươi cười nói: “Xin chào mọi người, tôi là Gíam đốc nhà hàng, đây là rượu nho trắng mà nhà hàng chúng tôi vừa nhập về, rượu nho trắng Riesing, là loại rượu danh giá của Egon Muller-Scharzhof Scharzhofberger!”

“Ai nhỉ? Có ai trong các cậu quen quản lý Ngô không?”

Mọi người cũng chẳng nói gì, dù gì trong lòng họ đều đã có suy tính kỹ càng.

Triệu Hải là người đến đầu tiên, cùng với Tô Nhã.

Cả đám người kẻ tung người hứng.

“Oa! Rượu vang Musigny thượng hạng, một chai giá ba chục triệu!”

Có nhiều đồng nghiệp chưa từng đến đây, lúc này đều đang nhìn đông ngó tây, cảm thán không thôi.

Mọi người đều anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều đoán xem ai mà có sức ảnh hưởng đến vậy.

Tống Văn Văn nhếch miệng nói: “Lái xe cái gì, bắt xe thì nói bắt xe, cậu không làm bộ thì c·h·ế·t hả.”

Quan Nhân Đường là một nhà hàng nổi tiếng, chi phí không hề rẻ.

Dù Triệu Hải có nhiều tiền đi nữa thì cũng không thể phung phí thế này.

Lý Phàm cũng chẳng quan tâm. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ôi chao, tổng giám đốc Triệu chịu chơi thật! Có tiền quả nhiên có khí phách nhỉ.”

Trong lòng Triệu Hải vô cùng khó hiểu, anh ta không hề quen giám đốc của Quan Nhân Đường gì đó, nhưng đâm lao thì phải theo lao, anh ta chỉ đành đánh liều nói: “Haha, chút quà mọn thôi, mọi người cứ uống thoải mái, nếu không đủ, tôi lại kêu anh Ngô tặng thêm mấy chai.”

Đột nhiên cô ta nhớ ra, Lý Phàm cũng nói rằng anh có mở tiệm, nhưng Tô Nhã không hề cho rằng Lý Phàm nói thật, vì vậy trong lòng cô ta càng xem thường Lý Phàm.

Mấy cô gái hào hứng đến độ khoa chân múa tay, lấy điện thoại ra thi nhau chụp tách tách.

Thẩm Dương ở bên cũng giải thích đôi lời với mọi người.

Cả đám vô cùng kích động, ánh mắt nồng nhiệt.

Vừa nãy, Ngô Đạo Văn đang ở trong phòng giám đốc thì lễ tân chạy vào, báo rằng cậu Lý đã đến.

Chương 92: Ai mà tai to mặt lớn thế

Hôm nay, cô ta hối hận không thôi, bèn nghĩ cách định tiếp cận Triệu Hải.

Cả đám lắc đầu, bật cười khinh miệt, sau đó mau chóng quay đầu bỏ đi.

Cũng xem như Ngô Đạo Văn thông minh, thấy mọi người dò đoán lẫn nhau thì lặng lẽ ra khỏi phòng bao. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trông thấy Lý Phàm cũng đã đến, nét mặt Triệu Hải đầy khó hiểu, tốc độ chiếc GTR của mình không hề chậm mà, những người khác còn chưa đến nữa là, vậy mà Lý Phàm đã đến trước rồi?

Triệu Hải cười khẽ, phất tay, nói: “Haiz, chút này không là gì cả, có mấy chai rượu thôi mà. Các cậu cũng biết đó, chúng tôi lập công ty, đi giao thiệp với khách hàng, nên rất hiểu về rượu, rượu vang thượng hạng Musigny của Domaine Leroy, ba chục triệu không mắc đâu.”

Một đám người đạp lên anh để tìm kiếm cảm giác hơn người.

Tô Nhã vừa nghe vậy, mắt trợn tròn, lúc ban đầu Triệu Hải cũng từng theo đuổi cô ta.

Triệu Hải cười giễu, lúc nói chuyện, đồng thời cũng đảo mắt nhìn nhìn phía sau Lý Phàm.

Bất giác, cô ta nhìn sang Lý Phàm, hai người cách biệt xa quá.

“Anh Hải, anh quen giám đốc Quan Nhân Đường mà cũng không nói với bọn em, anh định gây bất ngờ sao?”

“Xin thứ lỗi, chúng tôi không gọi mấy chai này.” Triệu Hải nhàn nhạt nói.

Tuy nhiên, Triệu Hải lại không nghĩ vậy, anh ta sầm mặt, cau chặt mày, bản thân anh ta không hề quen biết vị Ngô Đạo Văn này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ chốc sau, nhân viên phục vụ đã bưng rượu lên.

“Này, Lý Phàm, không ngờ xe cậu gọi chạy cũng nhanh nhỉ? Chạy đường tắt sao?”

“Xin hỏi giám đốc Ngô, vì sao ông lại tặng rượu cho chúng tôi?” Triệu Hải ngẫm nghĩ, cung kính đứng lên hỏi.

Một chiếc Bentley Flying Spur đời mới nhất, hình như lúc nãy Lý Phàm đã ngồi chiếc xe đó.

Nhưng anh ta không hề gọi mà!

Nào là mở tiệm, nào là bao trọn gói, đều là giả!

“Tổng giám đốc Triệu hay thật! Chất đấy!”

“Đúng đó, trên bàn chúng ta, ước chừng chỉ tổng giám đốc Triệu mới có máu mặt như vậy.”

Danh tiếng và địa vị của Ngô Đạo Văn ở Hán Thành không hề nhỏ đâu!

Tặng thêm?

Thẩm Dương nói xong, mặt đầy ý cười.

Vừa ngồi xuống, Triệu Hải đã búng tay gọi nhân viên phục vụ, nói: “Cho ba chai rượu vang Musigny thượng hạng, thêm hai chai rượu Mao Đài nữa.”

Mọi người ngẩn ra, không hiểu đầu đuôi thế nào.

Hai người kia quay lưng đi vào trước.

“Haha, theo tôi thấy, chắc là giám đốc Ngô nể mặt tổng giám đốc Triệu của chúng ta, nên đích thân đến tặng quà.”. Truyện Hot

Với thân phận, địa vị của Lý Phàm, chẳng ai tình nguyện nịnh nọt anh.

Lý Phàm cười nói: “Lái xe chạy đường tắt.”

Theo lẽ thường mà nói, trong buổi họp mặt thì ngồi đâu cũng được, nhưng hôm nay thì khác.

Ông ta nhanh chóng đi xuống, đích thân chọn mấy chai rượu vang thượng hạng, mục đích là khiến Lý Phàm vui vẻ, cũng là tỏ chút lòng thành với anh.

Không phải thằng nhóc này không có xe sao, sao còn nhanh hơn đám có xe như bọn họ?

Lúc đó, cô ta còn trẻ, không hiểu rõ về đàn ông nên không chịu anh ta.

Lý Phàm đợi một chốc, Kiều Chính Long chạy đến, trò chuyện đôi câu với Lý Phàm rồi xoay người rời đi.

“Không nói nhiều, sau này tôi sẽ lăn xả cùng tổng giám đốc Triệu.”

Ngô Đạo Văn liếc nhìn Lý Phàm, cười nói: “Còn không phải vì Lý…”

Trong phòng bao lập tức bàn tán xôn xao, người nào cũng bàn xem ai mà tai to mặt lớn thế này, được cả giám đốc của Quan Nhân Đường đích thân đến tặng rượu.

Mọi người đều rất câu nệ, họ liên tục tâng bốc Triệu Hải đang ngồi ở vị trí chủ trì rồi sau đó mới ngồi vào chỗ.

Triệu Hải cười ha hả.

Đúng lúc này, cửa phòng bao mở ra.

Tống Văn Văn của hiện tại, đã sớm mất đi sự ân cần với Lý Phàm.

Tống Văn Văn đã nói chuyện này với mấy người họ, mọi người đều thống nhất cho rằng, Lý Phàm sợ xấu hổ trước mặt Tô Nhã, nên cố ý kiếm người cùng diễn trò bịp bợm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 92: Ai mà tai to mặt lớn thế