0
“Ta từng đọc một quyển sách, trong đó nói trên đời có thần nhân, chân giẫm mây mù, mặc quần áo trắng, uống sương hít gió, có thể cưỡi gió đi cả ngàn dặm, tuổi thọ như nhật nguyệt. Lời tả này chắc chỉ người như hắn.” Tiêu Sắt ngồi trên một tảng đá ngầm, nhìn Vô Tâm bên bờ sông. Lúc này Vô Tâm đang nhìn về phía xa, gió lớn thổi tung trường bào màu trắng, ánh trăng trắng noãn chiếu lên người hắn, khiến khung cảnh thêm đôi phần tiên khí.
“Trước nay ta chưa từng thấy khinh công như vậy, chẳng khác nào cưỡi gió thực sự, công lực của hai người kia cao như vậy nhưng cũng không đuổi kịp.” Lôi Vô Kiệt cảm khái, Vô Tâm mang theo hai người chạy như bay hơn ba canh giờ, chạy từ chạng vạng tối tới tận đêm khuya, nhưng không thấy hắn có vẻ mệt mỏi gì cả.
Tiêu Sắt cười khổ nói: “Chúng ta đang là con tin mà lại đứng đây tán dương hắn. Nếu hắn nghe thấy không biết sẽ nghĩ thế nào.”
Nhưng ngay lúc này Vô Tâm đột nhiên quay đầu lại, chỉ đứng dậy một cái thôi không ngờ đã lướt thẳng tới trước mặt bọn họ, mỉm cười: “Hai vị thí chủ không phải con tin của ta, vừa rồi ở quán trọ tiểu tăng đã nói rồi, ta muốn mời hai vị theo tiểu tăng tới một nơi.”