0
Lữ Tố Chân của núi Thanh Thành, ba mươi năm trước đã được gọi là thần tiên trên mặt đất, trong lời đồn có thể tính toán cả quá khứ lẫn tương lai, Khâm Thiên giám tại Thiên Khải đã mời hắn vào kinh mười hai năm liền nhưng hắn đều từ chối. Thậm chí ngay cả thiên tử cũng nói đùa, hỏi giam chính của Khâm Thiên giám: “Nếu Lữ Tố Chân vào Thiên Khải, hai người các ngươi ai làm giam chính?” Có người nói lúc đó Tề Thiên Trần vẫy nhẹ phất trần, mỉm cười nói: “Nếu Lữ Tố Chân thật sự vào Thiên Khải, vậy nên làm tượng tổ sư thờ phụng trong Khâm Thiên giám. Chức giam chính nho nhỏ chỉ làm dơ bẩn chân sư của đạo gia ta.” Thế nhưng cuối cùng Lữ Tố Chân không thật sự thành tiên, hắn c·hết năm sáu mươi bốn tuổi. Tuổi tác này với người tu đạo thậm chí không tính là cao. Buổi sáng hôm đó, vị chưởng giáo chân nhân núi Thanh Thành này đi vào Càn Khôn điện, ngồi trước tượng Tam Thanh tổ sư nhắm mắt quán tưởng, mãi tới tận hoàng hôn vẫn không đi ra. Đạo đồng hầu hạ hắn dè dặt tới gọi, hắn vẫn nhắm chặt hai mắt không hề nhúc nhích. Tiểu đạo đồng vỗ nhẹ lên người hắn, Lữ Tố Chân đổ sập xuống đất.
Núi Thanh Thành lại rất bình tĩnh tiếp nhận chuyện chưởng giáo chân nhân q·ua đ·ời. Triệu Ngọc Chân trở thành chưởng giáo trẻ tuổi nhất từ khi núi Thanh Thành khai sơn tới giờ, sáu vị thiên sư cố nén bi thương phụ tá cho hắn. Các thiên sư biết c·ái c·hết của Lữ Tố Chân không phải bất ngờ, hắn c·hết vì thiên phạt. Một người tu tiên định sửa số mệnh cho người khác nên bị thiên phạt. Còn người mà Lữ Tố Chân muốn sửa mạng chính là Triệu Ngọc Chân. Thế nhân đều biết khi Triệu Ngọc Chân ra đời đã có dị tượng, là người có tiên duyên của đạo gia, nhưng Lữ Tố Chân tính ra trong số mệnh của Triệu Ngọc Chân chắc chắn có một kiếp. Nếu hắn cả đời không hạ sơn có thể bảo vệ hương hỏa núi Thanh Thành trăm năm hưng thịnh, nếu hắn hạ thân thì c·hết trận nơi hoang vắng, máu chảy thành sông.
“Không phải ta không hiểu nỗi khổ tâm của sư phụ, nhưng nếu kiếp số đặt tại đó, vậy cứ cầm kiếm phá đi là được. Trốn chui trốn lủi trên núi còn ra thể thống gì chứ.” Triệu Ngọc Chân thở dài một tiếng, vung tay nâng Phi Hiên và Lý Phàm Tùng đang quỳ dưới đất lên: “Chút bản lĩnh đó của các ngươi mà cũng đòi ngăn cản ta. Phi Hiên, Đại Long Tượng Lực của ngươi đã khá có thành tựu, thế nhưng ảo diệu của đạo pháp cần thấy chúng sinh. Ba tháng nữa ngươi lại xuống núi du lịch, trong vòng ba năm đừng về núi Thanh Thành. Phàm Tùng, ngươi đi cùng Phi Hiên, trong số mệnh của ngươi có hai duyên phận sư phụ, một phần là với ta, duyên hết tại đây. Một phần còn lại ẩn nơi sơn dã tại giang hồ, vị kiếm thuật của vị sư phụ đó không kém gì ta.”
“Sư phụ.” Lý Phàm Tùng lắc đầu, nước mắt tràn mi: “Ta không muốn hai duyên phận sư phụ gì cả, ta chỉ cần một sư phụ là ngài thôi!”