Tiếng sáo chợt ngừng, tổng quản Cẩn Uy cất cây sáo, đứng từ xa nhìn đám người Tiêu Sắt. Chiếc thuyền kia không có người chèo nhưng càng lúc càng tới gần thuyền dài Tuyết Tùng.
“Dùng nội kình dưới chân cũng có thể đẩy thuyền. Tổng quản Cẩn Uy thật lợi hại.” Lôi Vô Kiệt thở dài nói.
Mộc Xuân Phong biến sắc: “Tổng quản Cẩn Uy?”
Tiêu Sắt vội vàng trừng mắt với Lôi Vô Kiệt một cái, Lôi Vô Kiệt mới phản ứng lại. Nếu để Mộc Xuân Phong biết hắn là người bị Ngũ Đại Tổng Quản truy đuổi, sợ rằng người ta sẽ không cho hắn lên thuyền nữa.
“Tổng quản Cẩn Uy là bằng hữu của các ngươi à? Ông ấy cũng muốn lên thuyền?” Mộc Xuân Phong vui mửng nói: “Vậy thật vẻ vang cho chiếc thuyền của ta!”
“Không phải, hắn tới bắt ta.” Tiêu Sắt đột nhiên nói.
Đường Liên và Lôi Vô Kiệt cả kinh, trong đầu thầm nghĩ cho dù người ta phát hiện ra thân phận Cẩn Uy nhưng việc gì phải tự thú như vậy, trực tiếp phơi bày chân tướng.
“Thật không dám giấu diếm, sư phụ của ta chính là tổng quản chưởng hương tại Thiên Khải, Cẩn tiên công công. Nhưng ta không có lòng học võ, càng không muốn tịnh thân vào cung. Sau vài lần tranh cãi, ta chạy khỏi Thiên Khải. Hai vị này là bằng hữu mà ta tình cờ gặp được trên giang hồ. May mà có bọn họ nên mới trốn được đến đây, không ngờ cuối cùng vẫn bị cản lại.” Tiêu Sắt thở dài, giọng nói đầy ưu thương.
“Sao có thể ép người ta học võ được, còn bức bách người ta tịnh thân nữa? Chuyện này thật khiến người ta giận sôi gian.” Mộc Xuân Phong cả giận nói: “Nghe đồn Thiên Khải Ngũ Đại Tổng Quản quyền thế ngập trời, nhưng không ngờ lại bá đạo đến vậy. Tiêu huynh, huynh đã lên thuyền của ta, vậy là người của ta, chắc chắn ta sẽ bảo vệ chu toàn cho huynh.”
Lôi Vô Kiệt và Đường Liên trố mắt ra nhìn nhau, không ngờ kết cục cuối cùng lại như vậy.
“Đem kiếm của ta tới.” Mộc Xuân Phong nói câu này có vẻ rất khí thế nhưng nói xong lại ho khan vài tiếng. Ba người Tiêu Sắt nhìn nhau một hồi, không ngờ một người dáng vẻ gầy gò mong manh như vậy cũng tập luyện kiếm thuật. Có điều định c·ướp người trước mặt tổng quản chưởng kiếm, chắc công tử nhà giàu này chưa từng thấy cao thủ giang hồ chân chính.
“Công tử, thời hạn ba ngày đã đến, theo ta về Thiên Khải thôi.” Giọng nói uy nghiêm của tổng quản Cẩn Uy truyền lại, mang theo chút uy nghiêm.
“Theo ngươi về? Theo ngươi về chẳng phải từ công tử thành công công à?” Mộc Xuân Phong cười nhạt, cũng cất cao giọng: “Tại hạ Mộc Xuân Phong, tam công tử của Thanh Châu Mộc gia. Chuyến này muốn đi sâu vào biển rộng, đã có giấy thông hành, xin công công nhường đường.”
Con trai thử ba của Mộc gia? Tổng quản Cẩn Uy khẽ cau mày. Thanh Châu Mộc gia là thế lực lớn không phải ai cũng dám đắc tội, nhưng dùng danh nghĩa này mà muốn áp đảo Ngũ Đại Tổng Quản, đúng là nực cười.
“Làm sao bây giờ?” Đường Liên biết, đừng nói một con trai của Mộc gia ở đây, cho dù gia chủ Mộc gia đích thân tới cũng không cản nổi Cẩn Uy. Cho nên hắn vội vàng hỏi Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt suy nghĩ một chút rồi nói: “Đành đánh thôi.”
Đường Liên hạ giọng: “Không phải không dám đánh nhưng e rằng sẽ bại lộ thân phận.”
Tiêu Sắt cũng hạ giọng: “Ngươi đừng dùng ám khí, Lôi Vô Kiệt cũng đừng dùng hỏa dược. Đừng dùng hết toàn lực, ẩn giấu chút bản lĩnh. Chuyến này ra biển còn xa, con đường phía trước còn chưa biết. Không tới thời khắc cuối cùng đừng lấy hết thủ đoạn ra.”
“Vấn an Mộc Trường Tùng hiền đệ giúp ta.” Cẩn Uy công công trả lời, hắn gọi thẳng tên gia chủ Mộc gia nhưng lại gọi là hiền đệ, rõ ràng là muốn áp đảo Mộc gia. Hắn dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Trên thuyền có một vị khách trốn khỏi nhà chạy ra ngoài, ta phải dẫn về, mong hiền chất đừng phiền muộn.”
Mộc Xuân Phong phất ống tay áo: “Nếu ta không cho ngươi dẫn người đi thì sao?”
Cẩn Uy công công kinh ngạc, chắc không ngờ Mộc Xuân Phong lại trả lời như vậy. Hắn cười một tiếng tự giễu rồi không nói tiếp câu nào, trực tiếp rút kiếm ra.
Lúc này thủ hạ của Mộc Xuân Phong cũng đưa kiếm của hắn lên. Chuôi vàng vỏ ngọc, thanh kiếm hoa mỹ theo kiểu công tử nhà giàu. Nhìn thì đẹp đẽ tinh xảo, nhưng một khi kiếm này gặp phải v·ũ k·hí sắc bén thật sự, chỉ trong chớp mắt là gãy, không chịu nổi một đòn. Nhưng Mộc Xuân Phong vẫn nói rất kiên định: “Tiêu huynh đệ yên tâm, ta không quan tâm thanh danh của Ngũ Đại Tổng Quản ở Thiên Khải lớn đến đâu, trước mặt Thanh Châu Mộc gia ta, chẳng là cái quái gì!”
Ba người cùng kinh ngạc, Mộc Xuân Phong vẫn luôn giữ vẻ công tử đoan trăng, văn nhã thanh cao, không ngờ lại đột nhiên nói tục một câu như vậy.
Cẩn Uy công công đột nhiên nhảy lên, xuất kiếm chém về phía ba người. Mặc dù con thuyền nhỏ của hắn còn cách xa vài chục trượng nhưng kiếm khí mang theo uy thế hùng mạnh vẫn đánh thẳng về phía mọi người.
Lôi Vô Kiệt đang định xuất thủ, đột nhiên chứng kiếm Mộc Xuân Phong nhảy lên trước, từ cao giáng xuống, chém một kiếm về phía Cẩn Uy công công.
Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt, Đường Liên, thậm chí Cẩn Uy công công lúc này đều ngây ngẩn.
Kiếm này.
Kiếm khí này!
Nếu nhất định phải dùng lời để mô tả chiêu kiếm này của Mộc Xuân Phong, vậy ví dụ tốt nhất chính là cảnh tượng trước mắt, bát ngát như biển khơi, mênh mông như sóng dậy!
Chiêu kiếm đó, khiến vạn làn sóng triều kinh ngạc.
Chỉ thấy nước biển trong phạm vi mười trượng đều bị chiêu kiếm làm dậy sóng, rồi lại ập thẳng xuống dưới.
“Hóa ra là vậy.” Tiêu Sắt khẽ mỉm cười.
Ánh mắt Lôi Vô Kiệt vẫn đi theo thanh kiếm đó, ánh mắt đầy vui mừng.
Đúng vậy, không sai. Chính là thanh kiếm này, ngoại trừ kiếm thuật của bản thân Mộc Xuân Phong, chỉ thanh kiếm này mới có khí thế như vậy.
“Động Thiên Sơn!” cuối cùng Lôi Vô Kiệt cũng gọi to tên của thanh kiếm này.
Kiếm khí mênh mông, một kiếm cất lên động cả ngàn núi, do Lý Tổ Vương của Kiếm Tâm trủng chế tạo, đứng hạng bảy trong Thập Đại Danh Kiếm đương đại -- Động Thiên Sơn!
Bao năm qua đi, ngay cả Lý Tổ Vương người rèn ra kiếm cũng không biết nơi hạ lạc của thanh kiếm này. Lúc trước khi Lý Tổ Vương tạm biệt Lôi Vô Kiệt ở Kiếm Tâm trủng còn cố tình bảo Lôi Vô Kiệt tra hỏi tung tích của thanh kiếm này, không ngờ lại thấy nó ở đây, còn nằm trong tay của tam công tử Thanh Châu Mộc gia.
Thế nhưng sau khi cơn sóng ập xuống, thân hình Cẩn Uy công công lại xuất hiện. Hắn điểm chân hạ xuống chiếu thuyền con, bộ áo quan màu tím trên người không dính chút nước biển nào. Chiêu kiếm kia tuy khí thế kinh người, nhưng có vẻ không hiệu quả gì.
Mộc Xuân Phong cũng hạ xuống thuyền, thở dài: “Quả nhiên, Thiên Khải Ngũ Đại Tổng Quản không phải người bình thường.”
Tiêu Sắt lạnh lùng: “Vừa rồi ngươi dùng chiêu kiếm kia, khí thế rất mạnh, xuất kiếm cũng rất đẹp, nhưng có một khuyết điểm.”
Mộc Xuân Phong nghi hoặc: “Khuyết điểm gì?”
“Không tác dụng gì.” Tiêu Sắt đáp rất thẳng thắn.
Đường Liên và Lôi Vô Kiệt thầm kinh hãi, trong đầu suy nghĩ lúc này rồi còn chơi trò nói thật làm gì. Khó khăn lắm mới tìm được một chỗ dựa, chẳng lẽ lại để một giây sau hắn đá luôn khỏi thuyền?
Nhưng Mộc Xuân Phong lại gãi đầu nói: “Sư phụ ta cũng nói như vậy, thế nhưng ta học kiếm không phải để g·iết người, chủ yếu vẫn là đẹp mắt.”
“Không g·iết người là đúng.” Lôi Vô Kiệt vừa gật đầu khen vừa chậm rãi rút kiếm ra. “Nhưng có một điều kiện quan trọng, bản thân phải sống mới được.”
“Đánh thôi.” Đường Liên bất đắc dĩ nói.
Mộc Xuân Phong vội vàng la lên: “Chiêu kiếm vừa rồi của ta chỉ là thử...”
“Không có thời gian.” Tiêu Sắt cau mày: “Chưa chắng chúng ta đã thắng được hắn, nhưng chúng ta có thể làm lật thuyền của hắn.”
0