Lúc này, Đường Liên mặc quần áo màu đen ở trong gian phòng cao nhất trên thuyền. Hắn ngồi đó cau mày,Tiêu Sắt trường bào bay phất phơ trong làn gió biển, im lặng nghĩ lại những chuyện xảy ra gần đây.
Bản thân mang Diệp Nhược Y về Đường môn nhờ chữa bệnh nhưng đột nhiên Đường môn lại phản bội liên minh với Tuyết Nguyệt thành, muốn diệt trừ Lôi gia bảo từng là đồng minh. Còn mình đứng giữa Đường môn và Tuyết Nguyệt thành, cuối cùng vì cứu bạn nên lựa chọn Tuyết Nguyệt thành, tới nay đã bất hòa với Đường môn. Hắn không thể trở về nơi mình lớn lên nữa. Hắn làm vậy là đúng hay sai?
Nhưng vì vậy sư đệ Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt của hắn vẫn còn sống.
Còn trưởng bối của hắn, Đường lão thái gia của Đường môn từng bế hắn, đ·ã c·hết trong trận chiến đó.
“Sư phụ, người luôn nói hành động tùy tâm. Thế nhưng một người nên làm thế nào để chứng kiến tâm của mình?” Đường Liên lầm bầm, đây là đạo lý mà Tửu Tiên - Bách Lý Đông Quân đã từng truyền thụ cho hắn. Thế nhưng tới tận bây giờ, Đường Liên vẫn không hiểu hết được thâm ý của bốn chữ này.
Nhưng có chuyện hắn không biết, lúc này bên ngoài Đường môn có gần ngàn thiết kỵ đang đạp lên bụi trần lao tới, khiến mặt đất chấn động không ngừng. Từng đệ tử từ bên ngoài liên tục đi vào báo tin, những người này mặc giáp nhẹ, lưng đeo song đao, rõ ràng là đội quân lừng lẫy nhất Bắc Ly - Diệp Tự doanh.
Nếu là Đường môn khi trước, cho dù Diệp Tự doanh đánh tới bọn họ cũng chẳng sợ. Bọn họ biết dùng độc, bọn họ giỏi về ám khí, những người tranh đấu chính diện với họ chưa từng gặp kết quả tốt. Nhưng hôm nay Đường lão thái gia đ·ã c·hết, người chống đỡ Đường môn đã ngã xuống, nhưng lại không tìm được người chống đỡ nó gượng dậy.
Đường môn tam kiệt ngày nay, Đường Hoàng, Đường Huyền, Đường Thất Sát do dự không quyết. Bọn họ không có quyết tâm giao chiến với Diệp Tự doanh nhưng cũng không muốn đầu hàng vào lúc này. Thiếu niên tên là Đường Trạch cũng cau mày, hắn còn quá trẻ tuổi, mặc dù dựa vào thủ đoạn của bản thân hóa giải nguy cơ của Đường môn ở Lôi gia bảo, nhưng Diệp Tự doanh lại khác.
Bọn họ không giảng đạo nghĩa giang hồ, coi thường vương pháp trong thiên địa. Bọn họ có đao của bản thân, có pháp của bản thân, không tiếp nhận bất cứ thứ gì, chỉ nhận thanh đao mạnh hơn bản thân mình!
Ngay lúc này, một người đi ra khỏi gian lầu nhỏ của mình. Gian lầu nhỏ đó bị xiềng xích vây quanh tầng tầng lớp lớp, vài chục con em Đường môn giữ chặt suốt cả ngày lẫn đêm, nhưng người kia vẫn dễ dàng ra khỏi. Hắn đi qua bên cạnh những đệ tử canh gác, chỉ hỏi hời hợt một câu: “Sao rồi?”
“Theo đệ tử phía trước báo lại, gần ngàn binh lính Diệp Tự doanh đang đi về phía Đường môn!” Đệ tử kia cúi đầu nói, không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương.
“Được.” Hắn đáp vẫn rất hời hợt.
Gian nhà lầu nhỏ này vốn không khóa được hắn, Đường lão thái gia cũng không khóa được hắn, hắn không ra chỉ là vì hắn không muốn ra. Thế nhưng hôm nay hắn đi ra, bởi vì hắn không thể không ra. Hắn cứ thế bước từng bước về phía trước, đi qua các đệ tử sắc mặt rầu rĩ, đi qua Đường môn tam kiệt đã từng liên thủ ngăn cản mình, đi qua Đường Trạch, cứ thế tiến thẳng về phía cửa.
Ánh mắt Đường môn tam kiệt ảm đạm, cho dù có qua đi bao lâu, khi người này xuất hiện, trong lòng bọn họ luôn dâng lên một cảm giác tự ti mặc cảm. Bọn họ đã từng oán hận, nhưng cuối cùng bọn họ hiểu, đây không phải chuyện bọn họ có thể thay đổi được.
Hai mắt Đường Trạch lại bừng sáng, đây là lần đầu tiên hắn thấy người này, con người trong truyền thuyết.
Người này đi ra khỏi Đường môn, những đệ tử thần sắc sợ hãi rối rít nhường đường, trái tim bất an cũng dần bình ổn lại. Hắn bước từng bước xuống bậc thang, đứng đó, trường bào được gió hất lên.
Gần ngàn binh lính Diệp Tự doanh lúc này vừa chạy tới, người cầm đầu dừng lại, gần ngàn thiết kỵ cũng dừng lại.
Một người, ngăn phía trước một ngàn thiết kỵ.
Đại tướng quân Bắc Ly Diệp Khiếu Ưng dáng vẻ khôi ngô, toàn thân mặc khôi giáp, lưng đeo song đao, nhìn hắn lẩm bẩm: “Nhất đạn lưu thủy nhất đạn nguyệt, bán nhập giang phong bán nhập vân. Đã lâu không gặp.”
Người nọ hơi cúi đầu, coi như chào hỏi: “Đã lâu không gặp.”
Diệp Khiếu Ưng thở dài: “Ở Lôi gia bảo, Đường môn của các ngươi thiếu chút nữa hại c·hết con gái ta. Ta không giống đám người bên Lôi gia bảo, đồng ý im lặng chịu thiệt. Cho nên ta đi thẳng tới đây muốn làm thịt toàn bộ Đường môn. Thế nhưng không ngờ ngươi lại đứng ra.”
“Đường môn, đã trả giá vì sai lầm của mình rồi.” Người nọ chậm rãi nói.
“Được, Đường môn Đường Liên Nguyệt.” Diệp Khiếu Ưng cười vang: “Từ hôm nay trở đi ngươi là Đường lão thái gia của Đường môn ư?”
Đường lão thái gia là một cách gọi. Mỗi đời, người nắm quyền của Đường môn đều được gọi như vậy, bất luận tuổi tác của hắn ra sao.
Đường Liên Nguyệt ngẩng đầu lên, gật đầu: “Ừ.”
Vẫn nhẹ nhàng hời hợt như mây gió.
Diệp Khiếu Ưng lại cao giọng hét lớn: “Chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, một ngàn lính Diệp Tự doanh này có thể phá tan Đường môn của ngươi. Cho dù ngươi là Đường Liên Nguyệt, ngươi g·iết được bao nhiêu đây? Hai trăm? Ba trăm?”
“Một người.” Đường Liên Nguyệt trả lời rất ngắn gọn.
Diệp Khiếu Ưng kinh ngạc: “Một người?” Đương nhiên hắn biết thực lực của Đường Liên Nguyệt. Diệp Tự doanh hù dọa cao thủ bình thường còn được, muốn đối đầu với Đường Liên Nguyệt cũng chẳng dễ dàng gì.
“Ngươi.” Đường Liên Nguyệt nói rất trịnh trọng.
Một loạt tiếng rút đao chỉnh tề lập tức vang lên. Chỉ thấy một ngàn thiết kỵ đồng thời rút song đao sau lưng ra, ánh đao sáng loáng giữa ánh mặt trời.
Diệp Khiếu Ưng cười nói: “Ta muốn thử xem. Đã lâu lắm rồi không có ai dám nói với ta như vậy.”
Đường Liên Nguyệt không tiếp lời.
“Đó là nếu ngươi không phải Đường Liên Nguyệt.” Diệp Khiếu Ưng tự thừa nhận, quay đầu ngựa lại. “Thật ra ta cũng rất mong đợi Đường môn sau khi ngươi trở thành Đường lão thái gia.”
“Đi!” Diệp Khiếu Ưng thúc vào bụng ngựa, vòng qua Đường môn theo phía bên trái.
Đường Liên Nguyệt lẳng lặng đứng đó, giữa bụi đất mịt mù do một ngàn thiết kỵ làm dấy lên, không dời nửa bước. Cho tới khi bọn họ đi hết mới chậm rãi xoay người, trở lại Đường môn.
Nơi hắn đi qua, không đệ tử nào không quỳ xuống hành lễ.
Đây là Đường lão thái gia tân nhiệm của Đường môn, Đường Liên Nguyệt.
Lúc này Đường Liên đang ở cách xa cả ngàn dặm, đương nhiên không biết chuyện này, hắn cũng nhớ vị sư phụ tự cầm tù bản thân mình. Đường Liên Nguyệt không muốn vi phạm bản tâm, cũng không muốn phản bội gia tộc nên tự nhốt bản thân lại. Mất đi tự do cũng có thể coi là không vi phạm tâm ý. Tâm, rốt cuộc là gì?
Đường Liên nhìn biển rộng bao la trước mặt, một số vấn đề mà trước đây hắn không nghĩ ra giờ lại trở nên trống trải. Hắn nhắm hai mắt lại, nghe tiếng gió biển, nghe sóng biển, ngửi mùi cá mà sóng biển thổi vào.
Hắn nhẹ nhàng giơ tay lên.
Hắn trầm ngâm vận khí.
Toàn bộ thuyền Kim Thác như trầm xuống một chút.
Phía xa, chim biển đang vỗ cánh bỗng chậm đi nửa nhịp.
Hắn khoát tay, một làn sóng lớn dâng lên.
Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt đứng trên boong thuyền bỗng giật mình.
Lôi Vô Kiệt nghi hoặc: “Đây là võ công gì vậy?”
“Nội công Thùy Thiên, quyền pháp Hải Vận!” Tiêu Sắt nhìn Đường Liên đứng trên cao: “Tửu Tiên - Bách Lý Đông Quân sáng tạo.”
0