Sát thủ b·ị t·hương đột nhiên đứng dậy, hắn cắn đoản kiếm vào miệng, lấy từ trong lòng ra một chai thuốc, rắc thuốc vào v·ết t·hương trước ngực. Máu tươi ngừng chảy, chỉ thấy thần sắc hắn dữ tợn, mồ hôi chảy đầy đầu, có vẻ cực kỳ đau đớn.
“Bột Miên Âm.” Ánh mắt Tạ Tuyên lóe lên vẻ kinh ngạc: “Dùng thứ thuốc này lên người mình, chẳng trách sát thủ Ám Hà được coi là sát thủ đáng sợ nhất thiên hạ!”
“Bột Miên Âm?” Lý Phàm Tùng suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta nghe nói loại thuốc này có thể làm tê dại cảm giác đau. Nhưng thuốc này rất dễ gây nghiện, dùng một lần là không thể bỏ được.”
“Nghe nói Nho Kiếm Tiên đọc cả vạn quyển sách, hiểu hết chuyện trong thiên hạ. Quả nhiên kiếm thức uyên bác.” Sát thủ kia cất chai thuốc đi, thu đoản kiếm vào tay áo. “Vậy chắc ngươi cũng nghe nói trận pháp Địa Chi Thập Nhị thần ra sao nhỉ.”
“Thiên la địa võng, không thể trốn được, diệt sạch sinh cơ, nghe nói là trận pháp vây giết của Ám Hà.” Tạ Tuyên chậm rãi nói: “Nghe nói sau khi vào trận bất luận đột phá theo hướng nào cũng bị mười hai người liên thủ ngăn chặn, mỗi người nắm giữ thời cơ cực kỳ chính xác, tuyệt đối không để đối phương phá vây. Các ngươi định nhốt ta.”
“Ám Hà giết người trước nay đều công khai giá cả, cho bao nhiêu vàng thì làm đến bấy nhiêu. Ngươi là Nho Kiếm Tiên, giá trị của cái đầu ngươi rất lớn. Chúng ta không định làm ăn lỗ vốn, cho nên chỉ định nhốt ngươi lại mà thôi.” Sát thủ hạ giọng nói.
Tạ Tuyên gật đầu: “Trận này đúng là khó phá, ta phải suy nghĩ một chút.” Sau khi nói xong hắn bèn ngồi xuống đất, còn lấy từ trong rương sách một ống nước và vài chén trà, rót hai chén đưa cho Lý Phàm Tùng và Phi Hiên: “Uống tạm hai chén trà lạnh, trận này khó phá, ta phải suy nghĩ một chút.”
Lý Phàm Tùng do dự nhận lấy chén trà lạnh kia, ngây ngốc nói: “Tạ tiên sinh... làm vậy là sao?”
“Đây là trận vây giết, chỉ khi ngươi phá vòng vây mới bộc lộ sát khí. Nếu ta làm vậy hắn sẽ không vọng động, một khi động rất dễ bại lộ.” Tạ Tuyên bình tĩnh nói: “Ta phải nghĩ cách phá trận đã.”
“Nhưng mà, bên sư nương...” Phi Hiên do dự nói.
“Tiếng sư nương này thuận miệng nhỉ, yên tâm, tuy bên kia có hai mươi sát thủ Chu Ảnh và một tên Khôi, nhưng bên cạnh Lý Hàn Y tẩu hỏa nhập ma còn có Lôi Oanh. Triệu Ngọc Chân bị chết vì Lý Hàn Y, giết ba trưởng lão Đường môn, làm bị thương hai gia chủ Ám Hà. Chưa chắc Lôi Oanh đã không làm được.” Tạ Tuyên chậm rãi uống trà: “Muốn lo cho người khác thì phải giải quyết việc trước mắt đã, chuyện gấp chứ lòng không được gấp.”
Lý Phàm Tùng suy nghĩ một chút rồi cúi đầu: “Đệ tử xin ghi nhớ.”
Sau đó ba người ngồi xuống, chậm rãi uống trà lạnh cùng Tạ Tuyên, có vẻ không hề lo lắng.
Tên sát thủ Ám Hà kia hoàn toàn không ngờ tình hình lại như vậy. Vốn hắn tưởng ba người nóng lòng phá vây, nào ngờ chỉ thản nhiên ngồi xuống như vậy.
Phi Hiên thở dài: “Tiên sinh, trà ngon quá.”
“Đây là trà lạnh mà người Nam Quyết thích nhất, bỏ bốn loại hoa Kim Ngân Hoa, Dã Cúc Hoa, Kê Đản Hoa, Mộc Miên Hoa vào trong bình, châm thêm năm chén nước trong, đun năm chén thành một chén rồi để lạnh là uống được. Khu vực Nam Quyết nhiệt độ rất thấp, uống trà này có thể khiến tâm tỳ tươi mát.” Tạ Tuyên chậm rãi nói.
Lý Phàm Tùng thở dài: “Tiên sinh uyên bác đúng như lời đồn.”
Phi Hiên lườm một cái: “Tiểu sư thúc, vẻ sùng bái trong mắt ngươi rõ quá đấy.”
Lý Phàm Tùng chợt nhớ ra điều gì, nói: “Khi ta hạ sơn sư phụ có nói, trong số mệnh của ta có hai phần sư duyên. Một phần là người, còn một phần ở nơi sơn dã, không thua gì người, chẳng lẽ là tiền bối!”
Tạ Tuyên cau mày: “Ta chưa bao giờ thu đồ đệ.”
Phi Hiên lại trợn trừng hai mắt: “Tiểu sư thúc, chẳng phải lúc đó ngươi nói trong số mệnh ngươi chỉ có một sư phụ là chưởng giáo sư tổ, trong lòng không chứa được người khác à?”
Lý Phàm Tùng lại coi như không nghe thấy lời của Phi Hiên, ánh mắt đầy khao khát: “Trước khi gặp được tiên sinh, đúng là ta cảm thấy người trên đời không ai sánh được với sư phụ, nhưng sau khi thấy tiên sinh mới biết phong độ của Kiếm Tiên tuyệt đối không phải hư danh...”
Phi Hiên không nhìn nổi nữa, ngừng nói, quay đầu sang phía khác tự uống trà. Tạ Tuyên chỉ khẽ mỉm cười, không nói nhận đồ đệ nhưng cũng không từ chối.
Sát thủ dẫn đầu trận pháp lè lưỡi liếm đôi môi khô khốc, lạnh lùng cười một tiếng. Lần đầu hắn gặp đối thủ như vậy, nhưng cũng may hắn là người rất kiên nhẫn. Nếu ba tên kia không vội phá trận, hắn cũng an tâm ngồi xuống, uống vài viên thuốc chữa thương, lặng lẽ vận công trị thương.
Cứ thế, ba canh giờ sau, trời tối dần, vầng trăng lên cao.
“Tiên sinh, chúng ta làm vậy tới bao giờ?” Cuối cùng Phi Hiên không nhịn được hỏi.
Tạ Tuyên lấy từ trong rương sách ra một cái bánh, xé làm ba, đưa cho Phi Hiên và Lý Phàm Tùng: “Đừng vội, ăn bánh xong rồi nói.”
Lý Phàm Tùng nhận bánh, không nói gì, chỉ nghĩ, Nho Kiếm Tiên Tạ Tuyên có vẻ còn cao thâm khó lường hơn sư phụ Đạo Kiếm Tiên một chút.
“Ta đang nghĩ, kiếm thuật nào có thể phá được trận pháp này.” Tạ Tuyên đột nhiên nói: “Lệ Sơn Liệt Phong kiếm có thể dùng kiếm thuật nhanh chóng tạo thành một vết thương. Nhưng như vậy quá nguy hiểm, nếu bọn chúng không tiếc tính mạng, chỉ bỏ qua năm tên sát thủ là giết chết được ta.”
“Lãm Nguyệt kiếm của Lạc Nguyệt các thì hơi chậm. Nhất Kiếm Huyền Thiên của Thiên Kiếm các có thể chiếm được chút tiên cơ nhưng sau đó lại không còn sức, cũng thiếu chút ý. Kiếm Vũ Hạo Hãn của Tuyết Nguyệt thành thì có chút cơ hội, có điều phải phối hợp với Lạc Nhạn Chuyển Hồi của Vô Song thành mới được. Nhưng tâm quyết của hai loại kiếm pháp này quá khác nhau, nếu cưỡng ép dung hợp rất có thể sẽ bị thương nặng...” Tạ Tuyên lạnh nhạt nói một tràng, mười mấy loại kiếm thuật tuyệt đỉnh tuôn ra từ miệng, như chỉ tiện tay là dùng được.
Lý Phàm Tùng tu luyện kiếm thuật mười mấy năm, đương nhiên nghe danh những kiếm pháp này, càng nghe càng kinh hãi: “Tiên sinh, chẳng lẽ ngài biết hết những kiếm pháp này?”
Tạ Tuyên gật đầu: “Không phải kiếm thuật khó học gì. Kiếm thuật trong thiên hạ, ta không biết Vô Lượng kiếm của núi Thanh Thành các ngươi, không luyện được Kiếm Tâm quyết của Kiếm Tâm trủng, cũng khó lòng nhòm ngó Phi Kiếm thuật của Vô Song thành. Những thứ khác, ta không biết một ngàn thì cũng hiểu tám trăm. Ta đọc hết sách trong thiên hạ, đương nhiên bao gồm cả kiếm phổ trong thiên hạ.”
Lý Phàm Tùng trợn tròn hai mắt: “Tiên sinh chẳng khác nào thần nhân.”
“Khi sư phụ truyền đạo cho ta, bảo ta đọc hết sáu ngàn quyển sách mà người cất giữ. Sau đó có người hỏi ta, ngươi tự cho mình thông hiểu chuyện trong thiên hạ, thế có hiểu kiếm không? Khi ta cầm kiếm vốn còn nghi hoặc, thế nhưng khi nhấc lên, trong đầu có vô số điển tịch lướt qua, hóa ra kiếm thuật trong thiên hạ đều ở trong lòng từ lâu.” Tạ Tuyên uống nốt chén trà, ăn nốt miếng bánh cuối cùng rồi đột nhiên đứng dậy, cất hết chén trà ống trà vào.
“Tiên sinh?” Lý Phàm Tùng lấy làm khó hiểu.
Tạ Tuyên chậm rãi thu dọn, lại chậm rãi bước tới giữa ánh trăng, nói rất hời hợt: “Đi, phá trận.”
0