Đã bắt đủ số lượng Kim Tuyến xà, Ngân Y xà cũng đã tới tay. Ba loại mật rắn mà Mộc Xuân Phong nhắc tới chỉ còn loại cuối cùng. Chỉ có điều con Thiết Lưu Ly kia...
“Tiếp đó nên tới đảo Lưu Ly, nhưng thứ cho ta nói thẳng.” Đường Liên nhìn hai tên xà thủ.“ Trên đời này có Thiết Lưu Ly thật sao? Nếu có, sao mọi người chỉ biết Kim Tuyến, Ngân Y mà không biết tới Thiết Lưu Ly?”
“Câu hỏi này của Đường huynh rất hay, như vậy ta cũng hỏi Đường huynh một câu.” Mộc Xuân Phong nói: “Nếu mọi người chỉ biết tới Kim Tuyến, Ngân Y, vậy sao nơi này lại được gọi là đảo Tam Xà?”
Mọi người kinh ngạc. Đúng vậy, nếu trên đảo Lưu Ly không có rắn, vậy sao nơi này lại được gọi là đảo Tam Xà?
“Đô đốc của thành phố Đông Cập Hải tiền triều từng viết trong ‘Đông Hành Hải Vực chí’ từng có người đi qua đảo Ngân Xà tới đảo Lưu Ly, cuối cùng chỉ có một người trở về. Người đó nói trên đảo Lưu Ly có rắn lớn, con mắt to như đèn lồng nhưng không thấy gì, khứu giác và thính giác lại hết sức nhạy bén, có thể há miệng nuốt trọn một người trưởng thành. Hơn nữa cơ thể nó cứng rắn như sắt thép, đao thương đâm không vào. Thế nhưng lúc ấy người đó đã phát điên, sau đó còn nói đó không phải là rắn mà là rồng. Có điều dù sao cũng là quái vật ở đảo Tam Xà xa xôi, hơn nữa cho dù nó có tồn tại thật không, ít nhất cũng khó đối phó, cho nên không ai tìm kiếm kết quả này. Ta là người đầu tiên.” Mộc Xuân Phong đắc ý nói.
“Chưa ai đến đó thử à?” Lôi Vô Kiệt hỏi.
“Có, nhưng rất khó tới đảo Lưu Ly, bởi vì có sương độc, người bình thường chỉ lên đảo mười bước là hôn mê.” Mộc Xuân Phong lấy từ trong lòng ra một chai thuốc đưa cho mọi người: “Cho nên mới cần cái này.”
Đường Liên nhìn sang: “Tị Trùng đan?”
“Trước khi tới đây ta đã chuẩn bị chu đáo rồi, ta nhất định phải mang ba loại mật rắn về.” Mộc Xuân Phong ngạo nghễ nói.
Mọi người uống viên Tị Trùng đan vào, tiếp tục đi về phía trước. Thực ra đảo Lưu Ly ngay bên cạnh đảo Ngân Y, chỉ cần đi qua mấy tảng đá ngầm là đến được bờ bên kia. Nhưng đảo Lưu Ly lại như ngâm mình trong một làn sương mỏng manh, có chim chóc bay qua bầu trời nhưng khi tới gần đảo Lưu Ly lại đột nhiên rơi thẳng xuống đất.
“Quả nhiên là khí độc.” Lôi Vô Kiệt nhíu mày một cái.
Mọi người nín thở, cẩn thận đi về phía trước. Bọn họ đã uống Tị Trùng đan, tuy có thể tạm thời chống đỡ được khí độc nhưng đầu óc vẫn hơi choáng váng.
“Hòn đảo này thối quá đi.” Tư Không Thiên Lạc cau mày.
Quả thật vậy, trong không khí tràn ngập mùi h·ôi t·hối nồng nặc, khiến người ta buồn nôn.
“Làm sao tìm con rắn kia đây?” Lôi Vô Kiệt hỏi. “Đợi thêm lút nữa, e rằng có nuốt hết cái bình kia cũng bị mùi thối hun c·hết mất.”
Mộc Xuân Phong trầm giọng nói: “Có thể nó đã tìm ra chúng ta.”
Mọi người đột nhiên cảm thấy một cái bóng đen lướt qua đỉnh đầu, vội vàng ngẩng đầu lên, nhưng không thấy thứ gì.
“Á!” Một tiếng hét thảm vang lên, mọi người vội vàng quay đầu, chứng kiến một xà thủ bị một cái đuôi rắn khổng lồ cuốn đi chỉ trong chớp mắt. Đuôi của con rắn đó vài tới máy trượng, chẳng khác nào mãng xà trưởng thành. Xuất hiện chỉ trong chớp mắt rồi lập tức biến mất.
“Ca ca!” Xà thủ còn lại kinh hãi hét lên, lúc này mọi người mới biết hóa ra hai người là huynh đệ.
Chỉ chốc lát sau, một cái bóng đen đập xuống, mọi người né sang một bên, định thần lại mới phát hiện là xà thủ mặc áo choáng đen kia. Chỉ có điều hắn đã nằm thành một đống, xương cốt trên người đã bị bóp vỡ vụn.
Xà thủ còn lại định tiến lên nhưng bị Đường Liên kéo lại: “Thiên Lạc, ngươi bảo vệ Tiêu Sắt. Mọi người cẩn thận, đừng lạc đàn.”
Suy nghĩ của Lôi Vô Kiệt vừa động, Tâm kiếm đã rời vỏ bay ra, hắn vung kiếm lên chặn đuôi rắn khổng lồ vừa đánh tới.
Chỉ nghe ‘keng’ một tiếng, Tâm kiếm như đụng phải một khối sắt lớn. Kiếm rất sắc bén nhưng vẫn không tạo thành vết tích gì.
“Công phu nghe gió đoán vị trí lại tiến bộ rồi.” Đường Liên cười nói.
Lôi Vô Kiệt không hề đắc ý, chỉ gật đầu, nghiêm túc rất hiếm thấy: “Trong sách cổ nói không sai, thân thể con rắn này cứng như sắt, đao thương đâm không vào.”
“Quan trọng nhất là thân thể khổng lồ như vậy làm sao ẩn giấu?” Đường Liên cau mày, cái đuôi rắn khổng lồ hiện thân một lần xong lại đột ngột biến mất.
Tiêu Sắt hơi cúi người, đặt tay lên mặt đất.
“Sao vậy?” Tư Không Thiên Lạc hỏi.
“Dưới đất hình như có thứ gì đó đang bơi.” Tiêu Sắt đột nhiên đứng dậy hét lớn với mọi người: “Cẩn thận! Nó ở dưới đất!”
Vừa dứt lời đã thấy mặt đất bị xốc lên, mọi người đồng thời nhảy lên. Xà thủ còn lại võ công không tốt, tốc độ hơi chậm, bị thân rắn vừa lao lên đè xuống đất, c·hết ngay tại chỗ. Mọi người vội vàng điểm chân, lao ra phía xa. Lúc này ngẩng đầu nhìn lại mới thấy dung mạo thật của con Thiết Lưu Ly kia.
Thân thể nó phủ đầy vẩy màu đồng cổ, lấp loáng ánh lạnh, trên đầu có hai khối thịt lớn đỏ bừng như đèn lồng. Theo như sách cổ ghi lại, đây là đôi mắt của nó, tuy rất lớn nhưng lại không nhìn được. Còn thân thể của nó dài tới gần mười trượng. Nó há to miệng để lộ hàm răng, một luồng gió tanh thổi tới, tanh hôi không khác gì mùi trên đảo, chỉ nồng đậm hơn nhiều.
“Hóa ra khí độc trên đảo là do con rắn này phát ra. Bản thân nó sẽ độc tới mức nào?” Mộc Xuân Phong hít một hơi lạnh.
“Chẳng qua là một con rắn mà thôi, còn tưởng mình là rồng chắc? Tuy ta không biết rồng trông thế nào nhưng chắc chắn không xấu như ngươi.” Lôi Vô Kiệt tung người một cái, vung kiếm chém về phía con rắn lớn. Kiếm của hắn chém vào lưng con rắn, vạch thẳng xuống.
Lại một loạt tiếng leng keng thanh thúy, như chém lên khối sắt.
Thân thể con rắn lớn uốn lượn, hất văng Lôi Vô Kiệt ra ngoài. Lôi Vô Kiệt hạ xuống đất, trượt về phái sau mười mấy bước mới dừng lại được. Hắn lau mồ hôi, thở dài: “Thế này đúng là có dùng chiêu số gì cũng vô dụng.”
Vừa dứt lời, con rắn lớn kia đã tung người đập tới.
Đường Liên lại lắc đầu: “Trừ phi độc chảy thẳng vào máu nó, nếu không với độc tính của bản thân nó, những thứ độc bình thường không làm gì được.”
Mộc Xuân Phong nhìn hai con ngươi đỏ bừng của con rắn: “Có lẽ cặp mắt kia là nhược điểm, phải nghĩ cách đánh trúng chỗ đó.
Đường Liên lắc đầu: “Nơi đó quá gần đầu rắn, quá nguy hiểm, nếu ai không đủ nhanh sẽ bị nó nuốt mất.”
“Vậy chỉ cần người đó đủ nhanh là được.” Tiêu Sắt đột nhiên đi tới, giơ tay với Lôi Vô Kiệt: “Đưa kiếm cho ta.”
0