0
Mạc Y giơ ngón tay ấn nhẹ lên mi tâm của Diệp Nhược Y: “Ta cũng ban cho ngươi một luồng chân khí, luồng chân khí này sẽ bảo vệ tim của ngươi, chỉ cần không bị nội thương quá nặng, từ nay về sau ngươi không khác gì người thường. Luồng chân khí này rất quý giá, ngươi phải quý trọng nó.”
Diệp Nhược Y nhỏ giọng nói: “Sao ngươi lại giúp ta.”
“Vì bộ áo lục đó.” Mạc Y cười vang, thu ngón tay lại, tung người nhảy về phái sau, hạ xuống gian lầu các.
“Mạc Y tiên sinh.” Bách Lý Đông Quân khom người hành lễ.
“Tiểu Bách Lý, không ngờ lâu rồi mới gặp mà lại khiến ngươi gặp nhiều phiền toái đến vậy.” Mạc Y ngồi xếp bằng chính giữa gian lầu các. “Rất xin lỗi.”
“Còn phải cảm tạ Mạc Y tiên sinh cứu hai vị tiểu hữu này.” Bách Lý Đông Quân cúi đầu nói.
“Không cần cám ơn, là ta phải cám ơn chén rượu của ngươi.” Mạc Y duỗi người: “Ta hơi mệt rồi. Nói thật, đã mấy chục năm rồi ta không ngủ, vừa rồi say một lần khiến ta thư thái hơn nhiều. Ta muốn ngủ một giấc nữa.”
“Ý của tiên sinh là?” Bách Lý Đông Quân kinh ngạc.
“Nghe nói thế nhân đồn đại ngọn tiên sơn này của ta có vạn phật triều bái, thiên nữ rắc hoa, ban ngày vang tiếng đàn trống, ban đêm ánh sao như mưa rơi, là tuyệt cảnh trên đời. Đâu ai biết nó là nơi cô độc như vậy?”
“Mọi người nói tiên nhân có thể cưỡi gió bay đi, sống thọ bằng nhật nguyệt. Đâu ai biết sống thọ bằng nhật nguyệt là cô độc nhường nào.”
“Ta muốn mơ một giấc. Mộng dài mười năm, tỉnh lại như giác ngộ, sau khi tỉnh lại đi tới phàm thế một chuyến, lại trải qua một đời người thật sự.”
“Mệt mỏi, mệt mỏi quá.” Mạc Y ngáp một cái, cuối cùng nhắm hai mắt, để lại câu nói cuối cùng: “Trong thời gian ta nhập mộng, chẳng hay Tiểu Bách Lý có nguyện hộ pháp cho ta không?”
Tuy Mạc Y nói “mười năm” không rõ là một lời diễn giải khoa trương hay mười năm thật sự, nhưng Bách Lý Đông Quân lại không hề do dự, cười nói: “Vô cùng vinh hạnh.”
Đáng tiếc Mạc Y đã ngủ say, không nghe được câu trả lời của hắn.
Ngay khi hắn nhập mộng, sương mù trên ngọn tiên sơn bỗng đậm hơn, chim chóc muông thú vừa bỏ trốn đều trở về. Lũ khỉ, lũ sóc đều chạy vào gian lầu các, không ngừng chạy quanh Mạc Y. Tư Không Thiên Lạc cảm thấy có thứ gì rơi trên mặt, giơ tay chạm thử, mở lòng bàn tay ra kinh ngạc nói: “Hoa đào?”
Cô xoay người, phát hiện tất cả hoa đào trên tiên đảo đều đã nở rộ.
“Đây là tiên nhân nhập mộng trong truyền thuyết, không ngờ được thấy kỳ quan như vậy!” Bách Lý Đông Quân cảm thán.
Đường Liên nhảy tới trên các ôm Diệp Nhược Y xuống: “Sư phụ, vì sao Mạc Y lại đột nhiên ra tay giúp đỡ?”
“Đúng như lời hắn nói, Mạnh Bà Thang trong truyền thuyết có thể khiến người uống rơi vào một giấc mộng dài, tái hiện lại chuyện xưa, cũng có thể gặp lại n·gười đ·ã k·huất xa, nhưng sau khi tỉnh lại sẽ quên hết những chuyện đó. Từ quên trong chuyện này hẳn là buông xuống chứ không phải quên thật.” Bách Lý Đông Quân cười nói: “Cho nên lần các ngươi tới đây lần này coi như đạt được ước nguyện. Nghỉ ngơi vài ngày là về được.”
Tư Không Thiên Lạc lắc đầu: “Không nghỉ ngơi được.”
Đường Liên gật đầu: “Đúng là không nghỉ ngơi được, đã sắp tới thời điểm ước định với Mộc công tử, chúng ta phải mau mau trở về.”
“Mộc công tử?” Bách Lý Đông Quân nhướn mày.
Đường Liên vội vàng đáp: “Là tam công tử của Thanh Châu Mộc gia, Mộc Xuân Phong. Hắn tới đảo Tam Xà bắt rắn chế thuốc cho anh trai, chúng ta ngồi thuyền của hắn tới. Bây giờ hắn đang ở đảo Tam Xà chờ ta, ước định là bảy ngày sau chúng ta sẽ trở về.”
“Thanh Châu Mộc gia, thú vị.” Bách Lý Đông Quân gật đầu một cái, vỗ vai Đường Liên: “Không tệ, vậy các con lập tức lên đường đi. Trên đảo có ít trái cây, mang theo một chút, lúc nào tỉnh thì ăn vào, bổ sung thể lực.”
“Sư phụ.” Đường Liên gãi đầu một cái: “Sao nghe ý ngài nãy giờ, cảm thấy ngài không định về cùng bọn con vậy?”
“Mạc Y tiên sinh nói muốn nhập mộng mười năm, bảo ta hộ pháp. Ta cũng muốn ở lại trên đảo chờ một thời gian ngắn nữa. Ta còn một số chuyện chưa nghĩ rõ ràng, nơi này rất yên tĩnh, không có nhiều phiền toái như Bắc Ly.” Bách Lý Đông Quân cười nói.
“Nhưng Mạc Y nói mười năm lận!”
“Sư phụ của con biết thuật trú nhan, mười năm không là gì cả.”
“Vậy ngài không quan tâm tới Tuyết Nguyệt thành ư?”
“Chẳng phải có cha của Thiên Lạc à?”
“Vậy ngài cũng không để ý tới tên đồ đệ là con ư?”
“Đâu phải con chỉ có một sư phụ là ta?”
Đường Liên bất đắc dĩ nói: “Sư phụ, ngài thật tuyệt tình. Có điều gần đây trên giang hồ xảy ra một số chuyện, con cảm thấy người nên biết.”
“Được, vừa đi vừa nói.”
Trong thời gian bọn họ chạy ra bờ biển, Đường Liên nhanh chóng thuật lại những chuyện xảy ra trên giang hồ cho Bách Lý Đông Quân. Từ chuyện Ám Hà đột nhiên xuất hiện trên giang hồ, thành Vô Song đột nhiên đổi một thành chủ trẻ tuổi, Đạo Kiếm Tiên một mình xuống núi dùng mạng mình cứu nhị thành chủ, nói tới cả chuyện Đường môn ruồng bỏ minh ước với Tuyết Nguyệt thành, tập kích Lôi gia bảo. Ban đầu thần sắc Bách Lý Đông Quân không hề thay đổi, tới lúc nghe được Triệu Ngọc Chân, Đường lão thái gia, Lôi Thiên Hổ bỏ mình, hắn không khỏi kinh hãi: “Đây đều là chuyện lớn. Không ngờ tên đạo sĩ thối kia thật sự xuống núi vì Hàn Y, không ngờ Đường lão thái gia vẫn không bỏ được thù hận với Lôi gia bảo.”
“Vậy ngài còn không mau mau trở vê Bắc Ly?” Đường Liên nghĩ có thể xoay chuyển: “Chỉ cần ngài về Bắc Ly, mọi chuyện đều được giải quyết. Hơn nữa bây giờ ngài là cao thủ Thần Du Huyền Cảnh, Cô Kiếm Tiên ở thành Mộ Lương không cách nào tranh đoạt hạng nhất thiên hạ với ngài nữa.”
Bách Lý Đông Quân cười nói: “Sao cứ phải ta về mới được?”
“Năm xưa ngài là đại anh hùng cứu vớt Bắc Ly, cục diện hiện tại, Tuyết Nguyệt thành đã không còn uy thế năm xưa, hơn nữa hai mặt thụ địch. Không biết bây giờ nhị thành chủ đã về chưa, chỉ mình tam thành chủ quản lý, e rằng rất khó khăn.”
“Sao nào, mười ba năm trước ta cứu Bắc Ly một lần, mười ba năm sau vẫn phải do ta cứu à?” Bách Lý Đông Quân lắc đầu một cái, Vỗ vai Đường Liên: “Tuyết Nguyệt thành đã có Tư Không Trường Phong. Còn những chuyện khác, lần này tới phiên các con.”
Đường Liên cười khổ: “Chúng con thôi à?”
“Chính các con. Hơn nữa lần này chuyện các con phải làm khác với ta năm đó. Con biết thân phận vị Tiêu huynh đệ này rồi đó, chắc Đường Liên Nguyệt cũng đã nói cho con thân phận chính của con. Phân tranh trong triều đình không như trong giang hồ. Trong triều đình khó phân chính tà, lập trường là quan trọng nhất, sau này phải cẩn thận.” Bách Lý Đông Quân nói.
“Nhưng sư phụ...”
“Rõ là lắm mồm, sao bảo đang sốt ruột cần đi ngay hả?” Bách Lý Đông Quân không nhịn được xách Đường Liên lên, đột nhiên ném hắn lên thuyền, sau đó xuất chưởng đẩy thuyền đi xa ba trượng. “Đi đi, chung quy sẽ có ngày chúng ta gặp nhau thôi. Đừng để vi sư thất vọng đấy.”