0
Khoảng mười bốn năm trước, trên giang hồ đột nhiên xuất hiện rất nhiều thiếu niên anh tài. Trong đó có năm vị đệ tử mà đại tổng quản Thiên Khải Lý công công phái tới giang hồ, có cả Phong Tuyết Kiếm - Trầm Tĩnh Chu, Tiểu Nho Thánh Mạc Diệc Trần vân vân; còn có cả Triệu Ngọc Chân được xưng là tập hợp cả võ vận và khí vận của núi Thanh Thành trên người, sau này được tôn là Đạo Kiếm Tiên; cùng với ba người đã đẩy Tuyết Nguyệt thành lên tới ngôi chí tôn trong giang hồ gồm Tửu Tiên - Bách Lý Đông Quân, Kiếm Tiên - Lý Hàn Y, Thương Tiên - Tư Không Trường Phong; kể cả Lôi môn cũng xuất hiện hai thiếu niên cực kỳ nổi tiếng. Một người là đệ tử chi phụ Lôi Oanh tái hiện lại Hỏa Chước thuật thất truyền đã lâu. Một người là thiếu chủ của chi chính Lôi Vân Hạc, không chỉ tu luyện võ công Lôi môn mà còn gặp được một đạo nhân áo vàng thần bí trên Long Hổ sơn, học tập đạo pháp ở chỗ hắn, kết hợp hai thứ, cuối cùng có thể giơ tay gọi sấm sét trên chín tầng trời.
Những anh hùng bá chủ danh chấn một phương trong tương lai này khi còn niên thiếu rất thích đi du lịch khắp nơi, cũng vài lần giao thủ với nhau. Hai vị anh tài của Lôi môn tuy một người sinh ra trong chi chính, một người thuộc chi phụ, nhưng hai bên tính tình tiêu sái, rất hợp ý nhau, cho nên bắt tay nhau cùng phiêu bạt giang hồ, trong lòng không hề có khúc mắc gì. Sau này hai người chia tay dọc đường, hẹn một năm sau gặp lại ở Lôi môn. Lôi Vân Hạc lên Long Hổ sơn, gặp được một lão đạo sĩ áo vàng tại Đăng Tiên các. Lão đạo sĩ kia há miệng bảo Lôi Vân Hạc bái sư, Lôi Vân Hạc cảm thấy nực cười, đánh liền ba quyền vào lão đạo sĩ kia. Mặc dù ba quyền không có sát khí nhưng cũng chẳng phải hạng phàm, nhưng lão đạo sĩ chịu liền ba quyền lại chỉ rơi mất sợi râu, còn mỉm cười nói mình khinh thường Lôi Vân Hạc. Lôi Vân Hạc lập tức hiểu mình gặp được cao nhân, chẳng hề e ngại lập tức bái sư, đi theo đạo nhân áo vàng bắt đầu tu luyện đạo thuật.
Còn Lôi Oanh lên núi Thanh Thành. Triệu Ngọc Chân là người thành danh sớm nhất trong số những người cùng lứa, hắn sinh ra trong thôn xóm dưới núi Thanh Thành, khi sinh ra có một luồng hào quang chiếu vào trong nhà. Cha mẹ hắn không biết đây là phúc hay là họa, chỉ thấy toàn bộ sáu vị thiên sư trên núi Thanh Thành đều đồng loạt xuống núi. Khi bọn họ chạy tới, mẫu thân vừa ôm Triệu Ngọc Chân vào trong ngực, đứa trẻ này không khóc cũng không ngừng thở. Người bình thường đều biết, khi trẻ con mới sinh, nếu không khóc quá nửa là đ·ã c·hết. Nhưng đứa nhỏ này vẻ mặt lạnh nhạt, giữa hàng mi như có ánh cầu vồng ẩn hiện. Mẫu thân của Triệu Ngọc Chân thấy sáu vị thiên sư đến, hết sức kinh ngạc, còn tưởng con trai mình chắc là yêu ma chuyển thế mới khiến những nhân vật thần tiên này tới đây. Nhưng Lữ Tố Chân chưởng giáo núi Thanh Thành tuổi đã hơn thất tuần, dáng vẻ tiên phong đạo cốt lại bật khóc, ôm lấy đứa trẻ mãi vẫn không cất tiếng khóc trong lòng người phụ nữ trước mặt, thở dài: “Núi Thanh Thành khổ sở chờ đợi cả trăm năm, cuối cùng cũng đợi được viên ngọc này.” Bèn đặt tên cho đứa trẻ là Triệu Ngọc Chân, được sáu vị thiên sư mang về núi Thanh Thành nuôi nấng, cũng là đệ tử đầu tiên của núi Thanh Thành đồng thời tu luyện cả đạo pháp Đại Long Tượng khí và kiếm pháp Vô Lượng Kiếm tông. Hắn cũng không phụ hai hàng nước mắt duy nhất trong cuộc đời chưởng giáo chân nhân Lữ Tố Chân, mười sáu tuổi đã trở thành một trong số các thiên sư của núi Thanh Thành. Lôi Oanh lên núi là muốn tỉ thí với Triệu Ngọc Chân. Nhưng rất không may, khi hắn lên núi, Triệu Ngọc Chân đang đọ kiếm với người khác.
Khi đó nhị đệ tử của Tuyết Nguyệt thành Lý Hàn Y vừa nhận được danh kiếm Thiết Mã Băng Hà cũng lên núi luận bàn cùng Triệu Ngọc Chân.