0
Năm vị trưởng lão nhìn nhau một lượt, không phải bọn họ chưa nghe nói mấy năm nay Tống Yến Hồi nhận một đệ tử thiên phú tuyệt hảo, thế nhưng chẳng qua chỉ là một đệ tử trẻ tuổi, liệu gây được bao nhiêu sóng gió? Chẳng qua là nhiều năm nữa sẽ trở thành một Tống Yến Hồi khác mà thôi. Thêm một kiếm khách như vậy có vẻ không lợi ích gì cho Vô Song thành. Cho nên bọn họ không để ý tới, thế nhưng lúc này trong mắt họ đều toát ra ánh sáng sắc bén.
Như một con chim ưng.
Vô Song Kiếm Hạp, đó là một thứ v·ũ k·hí mà các đời thành chủ Vô Song thành quý trọng như mạng nhưng lại không thể không gác xó. Trong hộp kiếm này có mười hai thanh phi kiếm, một thanh trường kiếm, do thành chủ đầu tiên lưu lại, năm đó thành chủ dùng máu nuôi kiếm, cuối cùng đạt tới mức tâm kiếm hợp nhất, có thể khống chế cùng lúc tất cả các thanh kiếm trong hộp kiếm, phi kiếm bay lượn lấy đầu người, một mình độc bộ thiên hạ. Nhưng năm trăm năm sau lại không ai đánh thức được hộp kiếm nữa, không ngờ Tống Yến Hồi lại tìm được người như vậy.
“Hơn nữa với tuổi tác của hắn không ngờ lại khống chế được năm thanh phi kiếm.” Đại trưởng lão nhíu mày.