Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 4: Hỗn chiến

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Hỗn chiến


Dứt lời nhìn đám đàn ép, quát:

Đạt ‘cá’ cười:

Thạch đậu đen:

“ Ok” Đám Long ‘ béo’ đáp. Nhưng Liêm ‘Ka’ nói:

Nói xong, đi đến chỗ Thạch, không còn vẻ cợt nhả mà ân cần:

“ Ha....ha....Chế....t.....c....ụ.....c....húng.....mày....đi.”

“ Ra chỗ cũ tao đợi.”

“ M* kiếp, đám c·h·ó đó thua không nhận. Nay cắn trộm vài phát. Chúng mày đi với tao, gõ rụng vài cái xem lần sau bọn nó còn dám cắn càn nữa không.”

“ Hừ, không phải con c·h·ó mày cùng thằng Đạt ‘cá’ bắt tay, bố mày cũng không thua vậy. Khôn hồn nôn số tiền mày đã nuốt ra đây.”

“ Được.”

Nghe vậy, đám đàn em của Tùng ‘ sọt ‘ lao lên.

Thạch nghe vậy, chửi đổng:

“ Chúng mày đi không?”

Thạch lườm nhẹ Đạt ‘cá’: (đọc tại Qidian-VP.com)

“ Thạch, cớm đến. Chạy thôi.”

Đến nơi, đám Long’ béo’ Liêm ‘Ka’ Sảng ‘Xéo’.....có mặt. Thạch nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

“ Mày có sao không? Lần sau có việc này kéo tao theo với. Nay đánh thật đã.”

Ông Lai gật đầu:

“ Sắp hết cmn nhiệm kì. Ông Phong cố kéo để đẩy sang cho khoá sau.”

“ Anh, có cần báo cho bọn Đạt ‘cá’ biết không? Việc này ít cũng có phần của nó.”

Chương 4: Hỗn chiến (đọc tại Qidian-VP.com)

“ Vâng.” Thạch đáp. Dứt lời, chạy xuống phòng lấy con dao bấm, nhét vào túi, đi ra cổng làng.

“ M* lũ Tùng ‘sọt’ chúng nó nói lần đá bóng trước, đội anh em mình cùng nhóm Đạt ‘cá’ bắt tay làm độ, khiến bọn nó thua kèo. Nên vừa gặp tao cùng Hải ‘xồm’ đi thể d·ụ·c, cả hội lao vào đánh. Sau đó thả để tao về gọi mày đến.”

“ Có chuyện gì mà sáng sớm gọi tao vậy.”

Rồi nhìn đám Long ‘béo’:

Tùng ‘sọt’ nghe vậy, cười:

“ cha, hôm nay không phơi, cho con đi chơi cùng bọn Long ‘béo’ chút nha.”

“ Thằng c·h·ó, lần sau ngoan ngoãn tuân thủ luật chơi, có làm có chịu. Việc này còn tiếp diễn thì hậu quả không chỉ vậy đâu.”

Thạch đi vào, thấy ông Lai đang phì phèo đuối thuốc, nói:

Vừa đi, Thạch vừa chửi rủa:

“ Đi thôi, hôm nay âm u cũng chả làm gì.”

Dứt lời, đám đàn em nhảy xuống, tay cầm tuýt sáng bóng. Vốn bị đám Thạch chơi một trận, sớm nỏ mạnh hết đà, trước nhóm Đạt ‘cá’ bọn Tùng ‘sọt’ quyết định ôm đầu chịu trận

“ Mẹ kiếp, thua không chịu nhận, làm trò hèn ư.”

Thạch gật đầu:

“ Được.”

........

“ Bọn nhóc con, suốt ngày nghịch ngợm. Đứng yên đó, theo ta lên đồn làm việc.”

Phải nói từ khi trọng sinh, sau lần b·ị t·hương, đám anh em trong làng cũng biết ý, nên bảo Thạch nghỉ ngơi, ít rủ đi chơi, thực có chuyện quan trọng mới gọi. Thạch ra ngoài, nói:

Thạch móc từ túi ra một sấp tiền, tầm 100 nghìn tiền lẻ, nói:

Thạch nghĩ đến đây, đám Tùng ‘sọt’ cũng bị dần cho một trận nhừ tử, Đạt ‘cá’ cười lớn:

Thạch gật đầu:

Quả nhiên vừa dứt lời, tên Long ‘béo’ chạy đến:

Tùng ‘sọt’ nghe vậy, còn chưa kịp mừng, bỗng Thạch ném một vật đen qua, đập thẳng mặt Tùng ‘sọt’. Khoảng cách gần kết hợp sức nặng, Tùng ‘sọt’ xương quai hàm đau nhức, máu cùng một cái răng từ miệng, hắn một tay che miệng, hung dữ quát:

“ OK.” Long ‘béo’ đáp, rồi nhanh chóng chạy đi.

“ Tao nói mà, đúng là nhắc đến tào tháo, tào tháo đến. Tao đi trước.”

“ Được, tí đi qua nhà ông Thiêm, vào đánh điện cho nó cái.”

“ Có giỏi thì qua lấy.”

“ Ừm. Ra ngoài cũng tốt, nhưng đừng có gây chuyện đó.”

Bên kia đám Đạt ‘cá’ cũng vội lao lên xe, phóng đi. Bỏ lại tiếng quát lớn của hai chú công an đang đi tới:

Tùng ‘sọt’ nén đâu chửi đổng:

Vốn đang hỗn chiến, đàn em Tùng ‘sọt’ nghe vậy, nhanh chóng bỏ ý định đánh tiếp, vây lại, hốt hoảng:

“ Mày nhớ đó.”

“ Ai.....đau...”

“ Vâng.” Liêm ‘Ka’ đáp.

Gậy sắt cũng rơi xuống. Thạch vốn đứng sau quan chiến, thấy đồn bạn bị đánh, làu bàu:

........

“ Má nó, được đó. Bọn nó đang ở đâu?”

Sau một hồi, đám người cũng ở gốc đa gần làng Nao, Đạt ‘cá’ biết Thạch trong mắt bố mẹ là con ngoan trò giỏi, nên không vào làng, thường hẹn ở đây, nói:

“ Cút nhanh, cho khuất mắt tao.”

“ Ôi.....đau....đau quá...”

“ Đám nhóc, để tao cho chúng mày biết lễ độ.”

“ M* kiếp.”

“ Thằng Thạch tha cho mày, nhưng tao thì chưa.”

“ Đi thôi.”

Nhìn thấy Thạch không sao, cầm tuýt sắt hùng hổ lao lên. Việc này cơ hồ trùng hợp ý tưởng. Khi hai người gần sát, Thạch bất ngờ tăng tốc, tay cũng nhanh chóng cầm dao, đâm về phía Tùng ‘sọt’. Vốn là tay anh chị, Tùng ‘sọt’ kêu lên:

“ Đúng là làm quan mới giầu.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chứng kiến cảnh vậy, Thạch khẽ đậu đen. Đạt ‘cá’ đúng như tên gọi, nhà làm cá, vô cùng giầu có ở vùng huyện Tiên Lữ nghèo này. Chính vì vậy, hắn không học, chỉ lo chơi bời đàn đúm, mặc dù cũng học lớp 9 như Thạch, nhưng ngày nên lớp của hắn ít hơn ngày nghỉ. Đi thi cấp ba cũng chỉ ngủ, bởi ông Sâm, bố nó có quan hệ với trưởng phòng GD và ĐT tỉnh, chỉ cần chút tiền là êm thấm. Mặt khác, là con độc đinh, khi ông Sâm cố gắng đến đứa thứ 5 mới có, nên vô cùng yêu chiều, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Nên mới lớp 9, hắn đã có dàn xe máy, cùng con Nokia xịn xò. Việc Thạch quen tên Đạt ‘cá’ cũng vô cùng tình cờ, tên này quen thói hống hách ở quê, một lần lên thành phố, đá phải thiết bản, bị chúng truy sát quanh hồ Bán Nguyệt. May mắn, gặp Thạch hôm đó theo ông Lai lên sắm cái máy bơm tầu. Gặp, qua đó cứu được một trận. Từ đó hai đứa dần dần chơi thân. Đạt ‘ cá’ dù không biết đánh đấm, nhưng với tiền, đơn giản thao túng toàn bộ đám choai choai làng muội. Nên làm đại ca.

........

…………..

P/s: Mọi người thích thú thả tim cùng tặng hoa ạ, cảm ơn.

Thạch cau mày:

Nghe vậy, Tùng ‘sọt’ nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt sắc lẹm, nói:

“ Kéo mày để bọn cớm mò đến sớm ư. Mày dường như bị trong danh sách đen cmn rồi.”

Dứt lời nhanh chóng đổ người, lăn tròn tránh. Nhưng có quán tính, vẫn thua tốc độ của Thạch một chút, con dao đâm vào bắp tay, Tùng ‘sọt’ la lớn:

.........

“ M* kiếp, có con đường mãi đéo làm xong.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Dứt lời, hai bên lao vào hỗn chiến. Nhưng đám Tùng ‘sọt’ khá đông, đúng câu ‘ hai đánh một không chột cũng què’ sau một hồi bị quần ải, đám của Thạch bị đánh tới tấp, đặc biệt Long ‘béo’ thân hình cục mịch bị hai tên đập một gậy vào sau lưng kêu oai oái:

“ Đây là định c·h·ó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Mày đi gọi đâm Liêm ‘ Ka’ Sảng ‘Xéo’.....mang đồ, sau đó ra cổng làng gặp tao.”

........

Dứt lời, cả đám băng qua cánh đồng chạy về làng.

Long ‘béo’ cười:

Dứt lời, cả đám trèo lên xe, kẹp 3,4 lao vù vù trên con đường bê tông đang đổ dở, bụi mù mịt.

Không lâu, cả đám đến, thấy tên Tùng ‘sọt’ đang ngồi trên cành cây, mình trần để lộ ra những vết xăm dầy đặc. Phía dưới, một đám người đang quây quanh Hải ‘ Xồm’. Thạch cao giọng:

Nhưng đám mà Thạch mang đi cũng đâu phải đi tay không, thấy kẻ địch lao nên, Liêm ‘Ka’ Sảng ‘Xéo’.....cũng rút tuýt sắt ra, cười:

“ Bọn chúng hẹn ra cây Đa đầu làng Trịnh gặp.”

.......

Long ‘béo’ đáp:

Bên kia, Thạch cũng nhân cơ hội cứu Hải ‘xồm’ đợi tất cả không sao, cười hả hê:

“ M* kiếp, chúng mày để nó đâm một dao xem đau không.”

“ Nên xe, qua quán bà Tư làm vài ca bia.”

Thạch đậu đen:

“ Đại ca, đại ca người có sao không?”

“ Bắt giặc phải bắt kẻ cầm đầu.” Nói xong một tay cầm sẵn dao bấm thủ trong người lao lên. Đối diện, Tùng ‘sọt’ thấy có lợi cho bên mình, cười:

Nhưng chưa được ba bước, một dàn xe máy lao đến chặn đầu, Đạt ‘cá’ cười ha hả:

Đạt ‘cá’ ngượng ngùng:

Long ‘béo’ đáp:

“ Đ*... ằng... ằng...ó....Ày... ày... uốn... uốn... c·h·ế·t....Ọn... ày, ập...ó...o...ao”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Hỗn chiến