0
( MỌI NGƯỜI THÍCH ĐỌC CÓ THỂ THẢ TIM HOẶC BÌNH LUẬN ỦNG HỘ MÌNH VỚI )
Về đến nhà, mùi bia sớm hết, cả nhà đang ăn cơm. Thấy con về, bà Hiền hỏi:
“ Sao nay về sớm thế. Ăn uống gì chưa?”
Thạch cười:
“ Con ăn rồi. Con đi ngủ trước đây.”
Bà Hiền gật đầu
........
Ứng phó xong, Thạch đi xuống phòng, đóng cửa. Bắt đầu thao tác điện thoại. Mặc dù đã là kiểu mới nhất, nhưng tốc độ so với mấy con Iphone Thạch từng dùng thua xa, khẽ chép mép:
“ Đúng là công nghệ. Thay đổi từng ngày. Hiện đại thế này, vậy mà mấy năm sau đã lỗi thời.”
Dần dần âm thanh quen thuộc vang lên, hình hai bàn tay nắm lấy nhau. Thạch soạn tin đăng kí lấy con 3g, đợi tin báo về, chậm rãi di chuyển vào biểu tượng trình duyệt, chầm chậm thanh tìm kiếm Google hiện ra. Thạch chậm rãi đánh:
“ Lịch sử Đại Việt?.”
Rất nhanh hàng triệu kết quả tìm kiếm hiện ra, Thạch chậm rãi đọc từng bài, một hồi ánh mắt dần dần loé sáng. Hóa ra thế giới này không hẳn là thế giới cũ, mặc dù trình độ phát triển tương đương. Trong đó nước ta gọi là Liên Bang cộng hòa xã hội chủ nghĩa Đại Việt, thủ đô vẫn là Hà Thành, nhưng lãnh thổ không chỉ bao gồm lãnh thổ hiện tại mà cả vùng Campuchia, Lào, Thái Lan, một phần Trung Quốc ngày nay….Việc này xuất phát từ sau khi giải phóng, bọn Pol Pot dưới hậu thuẫn Trung Quốc đánh biên giới phía Tây. Quân ta làm một đòn phản kích đánh tan Pol Pot gộp Campuchia vào, rồi dưới sự ‘đi lạc tình cờ’ chiếm luôn Thái Lan, trả thù vụ Nguyễn Ánh rước Xiêm vào nước ta năm nào. Về phần Lào là thuận thế ‘quy phục’. Còn phần đất Trung Quốc là toàn bộ vùng Quảng Tây, đây là ‘chiến lợi phẩm’ sau khi chiến tranh biên giới nổ ra, quân ta phản kích, đánh tận vào ‘Giang Nam’ khiến Bắc Kinh phải sợ hãi xin hoà, quân ta đưa lại yêu sách ‘đòi Lưỡng Quảng’ một hồi cò kè, Quảng Tây thuộc về ta. Còn việc Đại Việt tại sao ‘hổ báo’ như vậy, đến từ việc khi Liên Xô tan rã, tình báo nước ta sớm nhanh chân cùng với lợi dụng quan hệ với Gorbachyov (1) cứu hắn ra khỏi sự ám sát. Đổi lại là có toàn bộ kho vũ khí, công nghệ của Liên Xô mang về nước, trong đó có cả ‘boom’ nguyên tử. Việc này khiến vị thế Đại Việt thành ông ‘kẹ‘ ở khu vực vực châu Á, Mỹ, Pháp vừa thua trận, không dám ho he. Những nước như Anh, Đức cũng không quan tâm.
Nhưng chính vì lãnh thổ rộng lớn, dẫn đến nền kinh tế Đại Việt phát triển không đồng đều, do những vùng đất của Thái Lan, Campuchia....chiếm giữ thời gian ngắn, liên tục phải chấn áp những cuộc bạo động. Những thành phố lớn như Thành phố Hồ Chí Minh, Bang Kok, Viêng Chăn....phát triển vượt bậc ngang tầm New York, London, Paris....nhưng những nơi khác lạc hậu hơn, mới đang dần dần phát triển. Rất giống như Trung Quốc hay Nga những năm 2000. Nhưng Thạch nghĩ chắc chắn sẽ sớm yên ổn. Dân số nước ta đã lên đến 200 triệu người.
Lọ mọ thêm một hồi, Thạch trở nên kích động. Khi biết thế giới này luật bản quyền đánh rất gắt, một người vi phạm ngoài đền bù khoản tiền tổn thất, sẽ phải đối mặt án tù, thấp nhất là 5 năm. Để quản lý, toàn bộ thế giới có một Server chung, lưu trữ tất tần tật thông tin bản quyền mọi lĩnh vực, mỗi người phải bỏ tiền mới có thể mở khoá đọc, còn sử dụng phải mua. Sever chia nhiều khu, đặc quyền càng cao thì mới truy cập được nhiều, trong đó khu cao nhất chỉ dành cho nguyên thủ có cả phương pháp chế tạo bom nguyên tử, nhưng muốn đọc hay mua điều kiện cực gắt. Ngoài ra trình độ văn hóa lạc hậu khoảng 5-10 năm so với thế giới kia. Đó là lý do Liên khúc Audition thế giới cũ nổi tiếng tận những năm 2006, ở đây mới bắt đầu xuất hiện và đang làm mưa làm gió.
Và điều khiến Thạch bất ngờ hơn, đó là thế giới này có chế độ này là chế độ đa thê, nhưng không phải ai muốn đều có thể được. Một mặt cần chứng minh thu nhập, đóng tiền bảo lãnh tầm 10 tỷ; mặt khác phải có quyền, ví dụ như điểm cống hiến(có đóng góp vào sự phát triển của đất nước cũng như thế giới hoặc đoạt giải quốc gia, quốc tế..)....chính vì vậy, nói là luật có nhưng rất rất ít người cưới được hai. Và người có thì điều đó hiển nhiên.
…………….
Xem xong, Thạch cả đầu như mơ mơ màng màng, cuối cùng cười lớn:
“ Vốn đau đầu với việc kiếm tiền, đây là trời giúp ta ư.”
Dứt lời, vội vã sao hàng loạt ca khúc, chép hàng loạt những kịch bản mà Thạch nhớ như Giấc mơ trưa, Vầng trăng khóc, Baby Shark, Gangnams style…... Căm cụi như vậy, đến chiều, mọi thứ mới xong. Nhìn những chồng giấy dầy cộp trên bàn, Thạch mới cảm thấy mình trâu bò. Có lẽ xuyên không, khiến những việc trải qua kiếp trước, hắn đều nhớ mồn một. Và giờ cần đăng kí tài khoản, để sao chúng lên sever là được. May mắn, Thạch vừa có chứng minh thư. Nghĩ vậy, Thạch bấm số Đạt ‘cá’:
“ Alo.”
Đạt ‘cá’ cười:
“ Tao đây. Chưa gì nhớ tao có việc gì à?”
Thạch đáp:
“ Bớt nói mất câu ớn ớn đó đi cha. Tao định hỏi con máy tính nhà mày còn ngon không?”
Đạt ‘cá’ cười:
“ Còn. Vất xó đó có ai dùng đâu. Mà mày hỏi làm gì?”
Thạch gật đầu:
“ Mai tao qua. Có chuyện hay lắm cần cùng mày bàn.”
Đạt ‘cá’ nói:
“ Chuyện gì nói tao nghe. Làm như thần bí thế.”
Thạch cười:
“ Liên quan đến gái. Tao mới tìm hiểu có cách tán gái hay lắm, ngồi không cũng có đứa đưa đến tận cửa. Qua tao kể.”
Đạt ‘cá’ giật mình:
“ Thật chứ. Qua luôn đi, tao đón.”
Thạch lắc đầu:
“ Tối rồi mai đi. Ngủ sớm mà dưỡng sức, không mai đéo chơi được.”
“ Haha. Mày nói thế làm tao càng tò mò đó.” Đạt ‘cá’ đáp.
Đêm đó, sau khi dùng bữa xong, Thạch nằm trên giường trằn trọc không thôi. Những giai điệu bài hát Đường tới vinh quang vang lên:
“Cùng trèo lên đỉnh núi cao vời vợi
Ðể ta khắc tên mình trên đời
Dù ta biết gian nan đang chờ đón
Và trái tim vẫn âm thầm
Ta bước đi hướng tới muôn vì sao
Chặng đường nào trải bước trên hoa hồng
Bàn chân cũng thấm đau vì những mũi gai
Ðường vinh quang đi qua muôn ngàn sóng gió
Lời hứa ghi trong tim mình
Vẫn bước đi hiên ngang đầu ngẩng cao
Và con tim ta đã ước nguyện cùng nhau vai kề vai
Niềm vinh quang ta chia sẻ cùng nhau
Ngày đó, ngày đó sẽ không xa xôi
Và chúng ta là người chiến thắng
Và ta biết dẫu lắm thác ghềnh cheo leo trên đường xa
Vượt gian nan ta vươn tới những đỉnh cao
Ngày đó, ngày đó sẽ không xa xôi
Và chúng ta là người chiến thắng
Ðường đến những ngày vinh quang không còn xa
Dù khó khăn vẫn còn
Và Mặt Trời rực sáng trên cao vời
Ban sức sống huy hoàng khắp muôn nơi
Cài vinh quang lên vai những người chiến thắng
Khoảnh khắc ghi trong tim hồng
Bao khó khăn ta cũng sẽ vượt qua
Và con tim ta đã ước nguyện cùng nhau vai kề vai
Niềm vinh quang ta chia sẻ cùng nhau
Ngày đó, ngày đó sẽ không xa xôi
Và chúng ta là người chiến thắng
Và ta biết dẫu lắm thác ghềnh cheo leo trên đường xa
Vượt gian nan ta vươn tới những đỉnh cao
Ngày đó, ngày đó sẽ không xa xôi
Và chúng ta là người chiến thắng
Ðường đến những ngày vinh quang không còn xa
Dù khó khăn vẫn còn.”