Thời Gian Như Hẹn
Tiểu Lộ 筱露
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 21
Mọi người cười rộ lên. Từ Lai gật đầu: “Đồng chí Giang Đường rất có thiên phú văn chương. Hy vọng sau này đồng chí có thể phát huy trong công tác huấn luyện c·h·ó, không ngừng cố gắng.”
Mười phút sau, lần thứ hai, c·h·ó của Lưu Húc và Dương Dương về cơ bản đã biết phối hợp làm theo.
“Em làm khổ tôi trăm ngàn lần, tôi vẫn yêu em như ngày đầu tiên.”
“Rõ.” Mọi người đã bị hành hạ rã rời. Bọn c·h·ó này chắc chắn là do ông trời phái xuống làm khổ họ.
Mọi người ngồi dưới nghiêm túc nghe. Họ là cảnh sát phòng cháy chữa cháy, đã từng tiếp xúc với c·h·ó tìm kiếm cứu nạn nhưng chưa từng được biết về lịch sử của đội c·h·ó này.
Cận Thời Xuyên tia con mắt sắc lạnh, nghiêm giọng: “Chưa nghe thấy.”
Thảnh quả huấn luyện của buổi chiều hôm nay không được tốt lắm, cộng thêm tiết trời nóng bức, người và c·h·ó không thể tiếp tục vần nhau được nữa. Người còn có thể cố chứ c·h·ó thì không.
“…”
“Việc huấn luyện c·h·ó tìm kiếm cứu nạn là công việc có hệ thống lâu dài, gian khổ và tỉ mỉ giữa người huấn luyện và chú c·h·ó được huấn luyện, đồng thời cũng là hoạt động tiêu tốn thể lực hàng đầu. Tin rằng hôm nay mọi người đều đã cảm nhận được. Năng lực nghiệp vụ và tố chất tổng hợp của huấn luyện viên, trình độ của c·h·ó tìm kiếm cứu nạn, khả năng học tập của c·h·ó được huấn luyện có ảnh hưởng quyết định đến hiệu quả thắng lợi của toàn bộ công tác huấn luyện, không phải chuyện chơi đùa, đây là một việc phải hết sức nghiêm túc.”
Từ Lai quay lại, nghiêm túc nói: “Việc phối hợp với nhau không phải là bẩm sinh. Giữa người với người cũng còn phải bắt đầu từ việc xây dựng lòng tin, huống chi là c·h·ó. Có thời gian nói xấu, không bằng đi chịu khó nghĩ xem làm sao trong thời gian ngắn nhất, gây dựng được sự tín nhiệm của chú c·h·ó với các anh, nghe theo khẩu lệnh của các anh.”
Từ Lai giới thiệu: “Lịch sử c·h·ó tìm kiếm cứu nạn ở nước ta chỉ mới bắt đầu từ ngày 27 tháng 4 năm 2001 bằng sự kiện thành lập “Đội ứng cứu động đất tai họa khẩn cấp quốc gia Trung Quốc”. Đội tìm kiếm cứu nạn này ban đầu thành lập chỉ có một đội nhỏ gồm 13 chú c·h·ó tìm kiếm cứu nạn. Đội ngũ c·h·ó tìm kiếm cứu nạn chuyên nghiệp của ngành phòng cháy chữa cháy cứu nạn cứu hộ thành lập sau đó một năm, tức là năm 2002…”
Cận Thời Xuyên đi về phía này tập hợp cả đội.
Quay lại xem Cận Thời Xuyên và Bình An, Từ Lai càng cười vui vẻ hơn. Anh thật sự đối tốt với nó, vì anh hiểu về c·h·ó, tôn trọng loài c·h·ó và cũng rất yêu c·h·ó.
Dương Dương bước ra khỏi hàng: “Báo cáo.”
Đến giờ học, tất cả mọi người ngồi vào chỗ. Học tập nghiệp vụ không như huấn luyện bình thường, có thể thoải mái hơn một chút. Nói thật, trải qua một ngày thương tích đầy mình, mọi người khá là tự nguyện được thoải mái ngồi yên một chỗ xem cô giáo xinh đẹp giảng bài.
“Đâu giống của tôi… Ôi chao ôi, cụ ơi là cụ, cụ lại đi đâu thế?”
Trên màn chiếu bật sáng là một tấm hình minh họa.
Từ Lai liếc nhìn Cận Thời Xuyên, người đàn ông vẫn thản nhiên như thường. Cô xoay người lại mở máy chiếu.
Từ Lai thấy mọi người đi đã xa mới ngồi xổm xuống vuốt lông Bình An, c* cậu thè lè lưỡi ra chiều dễ chịu.
“Vì sao lại là tất cả ạ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô nhìn lại phía bên kia. Bóng lưng cao to của Cận Thời Xuyên cách đó không xa khiến người ta đặc biệt chú ý. Đàn ông lưng hùm vai gấu, áo xắn cao lên khuỷu tay, dưới ánh mặt trời, có thể mơ hồ mường tượng ra những đường cong ẩn giấu, có thể nói là cực kỳ gợi cảm.
“Đội trưởng Cận, anh làm bộ nghiêm trang như thế không hay lắm đâu!”
Từ Lai mở PPT lên, bắt đầu vào bài.
“Tôi cũng muốn có con c·h·ó béc-giê như của đội trưởng Cận.”
“Nói đi.” Cận Thời Xuyên nhìn về phía Dương Dương, cái tên này thật giỏi sinh sự.
Chú thích:
“Em lúc nào mới có thể độc quyền chiếm hữu đây?”
Giang Đường lập tức giơ tay, Từ Lai ra hiệu cho anh nói.
Trong phòng học, Từ Lai đang chuẩn bị PPT thì điện thoại reo.
Lần kiểm tra đầu tiên, tất cả đều thất bại. Cận Thời Xuyên cho các huấn luyện viên tiếp tục tập luyện thêm.
“Rõ.”
Mọi người thấy cô giáo Từ nghiêm khắc của buổi chiều trở nên cởi mở, vui vẻ thì thoải mái hẳn ra, bầu không khí sôi nổi lên nhiều.
Huấn luyện c·h·ó không phải là chuyện một sớm một chiều, thành công dạy dỗ được một con c·h·ó tìm kiếm cứu nạn đạt tiêu chuẩn lại càng khó khăn hơn. Trên phương diện này, ngoài việc con c·h·ó có tài năng thì con người cũng cần phải có bản lĩnh.
“Cô giáo Từ dịu dàng thế, là bạn trai à?” Giang Đường nói một câu, tất cả đều nhìn dồn về phía Từ Lai.
“Tất cả quay về, tắm rửa cho c·h·ó của các đồng chí.” Cận Thời Xuyên nhìn mọi người một lượt rồi nói tiếp, “Một tiếng đồng hồ sau, tập hợp ở sân huấn luyện.”
“Con c·h·ó béc-giê thuần chủng, oai phong như vậy, nói thật, đây là lần đầu tiên tôi thấy đấy.”
Như dòng chảy được khơi thông, mọi người thấy Cận Thời Xuyên không ngăn cản bèn mạnh dạn tham gia phát biểu.
Từ Lai mỉm cười, liếc nhìn qua Cận Thời Xuyên, thấy anh không cười, mặt lạnh tanh, hệt như bị ai chọc tức.
Cận Thời Xuyên lạnh tanh ra lệnh: “Tất cả có mặt ở đây, chạy đường núi mười ki lô mét.”
“Vừa rồi, lúc làm mẫu cho chúng ta xem, trông thông minh hết sảy.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Rất tốt.”
Từ Lai đứng xem mọi người thực hành, lúc cần thì đưa ra vài gợi ý, có người dần dần khá lên, có người lại vẫn rối tung rối mù.
“Báo cáo, không có vấn đề.”
“…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cuối cùng, lần thứ ba, Giang Đường miễn cưỡng quá cửa.
Mọi người rùng mình toàn thân, nhìn về phía Cận Thời Xuyên, hô to: “Rõ.”
Một tiếng đồng hồ sau, các vị tân huấn luyện viên bị c·h·ó hành hạ chán chê sắp sửa chịu cảnh bị người hành hạ đến thảm.
Cận Thời Xuyên gọi Lưu Húc tập hợp đội hình. Sau khi cả người và c·h·ó đứng vào hàng, Cận Thời Xuyên đi đến trước mặt mọi người.
Cận Thời Xuyên đeo dây vào cổ Bình An, khom lưng gạt bàn tay đang v**t v* Bình An của Từ Lai đi: “Tài sản của quốc gia, chỉ được nhìn, không được sờ.”
Cô tiếp tục: “Còn ai phát biểu cảm nghĩ nữa nào.”
Lúc Cận Thời Xuyên bước vào phòng, chỉ nghe thấy tiếng gọi anh nhẹ nhàng và hơi nũng nịu. Anh cứ thế đi thẳng vào, thản nhiên ngồi vào chỗ, đôi chân dài duỗi thẳng thoải mái, người dựa vào lưng ghế, mắt nhìn chăm chăm tài liệu trên mặt bàn.
Dương Dương trong lòng không phục nhưng đội trưởng Cận nói có lý, biết làm sao bây giờ? Chịu thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cận Thời Xuyên đáp nhẹ bẫng: “Chuồng c·h·ó cách sân huấn luyện chỉ hai phút đi bộ. Các đồng chí mất toi nửa giờ đồng hồ. Nếu đây là đi cứu người, người sống đã thành người c·h·ế·t rồi. Còn hỏi tại sao nữa không?”
Trong khoảnh khắc xoay người đi ấy, Cận Thời Xuyên ngẩng lên nhìn bóng lưng của cô, cặp mắt sắc bén, thâm trầm, không nhìn thấu được.
Sao lại đã có bạn trai? Chẳng lẽ đúng là do mình độc thân lâu quá nên sinh ra hoang tưởng?
“Vùng núi động đất thì cần giống có thể lực giỏi và khả năng thích nghi với điều kiện làm việc ngoài trời trong thời tiết lạnh trên núi cao, ví dụ như béc-giê Đức, Malinois Bỉ, c·h·ó Côn Minh, c·h·ó săn Labrador, Golden Retriever. Ở tìm kiếm trong các công trình đổ nát, cần c·h·ó có thể hình nhỏ, khứu giác nhạy, tính linh hoạt cao, ví dụ như Springer Spaniel…”
Từ Lai nhìn theo bóng lưng vừa rời đi, lòng thầm bồn chồn. Tối nay mặt khó đăm đăm vậy là vì chuyện gì nhỉ?
“Hôm nay, tất cả mọi người đã được làm quen với những chú c·h·ó tìm kiếm cứu nạn tương lai của mình. Trước khi chính thức bắt đầu học, chúng ta trò chuyện một chút nhé. Các bạn có cảm nghĩ gì đều có thể nói ra, không cần câu nệ, nói gì cũng được cả.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tiểu đội trưởng dẫn mọi người đi đi.”
“Bình An, đi.”
Cô nhìn liếc qua, là Hoắc Nham Tông.
“Mệt hả?” Với Bình An, Từ Lai lúc nào cũng dịu dàng.
Hết giờ học, Lưu Húc và mọi người đi rửa mặt trước giờ tắt đèn. Cận Thời Xuyên ra sau cùng, đứng lên bỏ lại một câu: “Đi kiểm tra chuồng c·h·ó.” Nói rồi đi thẳng.
Bình An vẫn luôn tập trung nhìn người đàn ông. Anh ra dấu tay và khẩu lệnh gì, Bình An đều lập tức làm theo, phối hợp khá là ăn ý.
Ví như giờ phút này, trên thao trường rộng lớn, một người một c·h·ó, mỗi cặp một chỗ, không biết là người đang huấn luyện c·h·ó hay là c·h·ó đang chơi đùa với người.
Dầu lòng nghĩ như thế nhưng thực tế thì chẳng thể ngăn được cái nhìn của những người khác. Sau lưng đã bắt đầu có người bàn tán.
Từ Lai nói xong về lịch sử hình thành, phát triển đội c·h·ó tìm kiếm cứu nạn trong nước và ý nghĩa của nó thì chuyển sang slide mới.
Mấy người và c·h·ó nghe xong bốn mắt nhìn nhau. Cứ tưởng cô giáo Từ xinh đẹp này tính tình hiền hòa. Không ngờ lúc dạy dỗ người khác cũng rất nghiêm, vừa nãy nhiều người đã bị cô nói, giờ lại tiếp tục nả s·ú·n·g nữa.
Tóm lại một câu, chỉ có chuyện bạn không nghĩ ra chứ không có chuyện gì không thể xảy ra.
Từ Lai tổng kết: “Được rồi, hãy gác sự thất vọng của mọi người lại, chúng ta chính thức đi vào tìm hiểu những kiến thức về c·h·ó tìm kiếm cứu nạn.”
Từ Lai chỉnh lại vành mũ, cánh môi cong lên. Người đàn ông nghiêm túc và chú c·h·ó nghe lời, hình ảnh này quá đẹp, chẳng muốn chia sẻ với người khác chút nào.
Nói đến đây, Từ Lai vô thức nhìn thoáng qua Cận Thời Xuyên. Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn thẳng lên màn chiếu, vẫn là một khuôn mặt… không… cảm… xúc.
“Anh Nham Tông ạ.”
Cận Thời Xuyên lườm Từ Lai một cái. Cái con bé này, lúc nghiêm chỉnh thì cũng khá đứng đắn, lúc không đứng đắn thì siêu không đứng đắn luôn, mở miệng là khiến người ta muốn đánh mà bất lực.
Ăn xong cơm tối, mọi người có nửa tiếng nghỉ ngơi, sau đó phải đi học nghiệp vụ.
Chương 21
Vậy nên, đến giờ cơm tối, các vị tân huấn luyện viên, sau khi bị hành hạ chán chê, ăn cơm cực kỳ ngon miệng. Những tưởng huấn luyện c·h·ó là việc sử dụng đầu óc, ai dè không những phải đấu trí đấu dũng với một con c·h·ó, lại còn bị vị huấn luyện viên ma quỷ hành cho tơi bời khói lửa.
Tuy vậy, Từ Lai không hề xen vào. Xây dựng tình cảm là phải như vậy. C·h·ó hiểu tính người. Nó biết bạn tốt với nó thì nó mới trung thành với bạn, phục tùng bạn. Không có con đường tắt nào hết, chỉ có trái tim một lòng yêu thương chú c·h·ó đó mới làm được.
Từ Lai bật cười: “Nghĩa là, anh cũng là tài sản của quốc gia hả?”
“Còn nhìn gì nữa.” Từ Lai chỉ lên mặt đồng hồ đeo tay, “Năm phút nữa sẽ kiểm tra kết quả đấy.”
Cận Thời Xuyên và Bình An tuy quen biết đã lâu nhưng vẫn chỉ là cộng sự mới cho nên cần phải tập luyện.
Lưu Húc nhìn Từ Lai rồi nhìn Cận Thời Xuyên rồi lại nhìn Từ Lai, không phải bữa trước bảo đây là chị dâu hay sao? Mặc dù đội trưởng không thừa nhận nhưng ai tinh mắt mà chẳng nhìn ra cô giáo Từ tốt với đội trưởng chứ!
Từ Lai thấy Cận Thời Xuyên ngồi ở dưới, sau đó cả đội đồng loạt vào phòng, cô nói nhanh với Hoắc Nham Tông: “Em phải lên lớp giờ đây, rảnh nói chuyện sau nhé, bái bai.”
Cô tiếp tục: “Chính vì vậy, không phải bất kỳ con c·h·ó nào cũng có thể trở thành c·h·ó tìm kiếm cứu nạn. Nó nhất định phải đạt đủ các điều kiện và năng lực để sử dụng trong công tác phòng cháy chữa cháy. Có thể nói là, trong các loại c·h·ó nghiệp vụ thì c·h·ó tìm kiếm cứu nạn có yêu cầu cao nhất và cũng khắt khe nhất… Giờ chúng ta cùng xem xem vì sao c·h·ó tìm kiếm cứu nạn thường được chọn lựa từ một số giống c·h·ó này là chính. Về lý thuyết thì chỉ cần là giống không quá to hoặc quá nhỏ, có khả năng đánh hơi tốt, tính hiếu kỳ mạnh, chăm chỉ làm việc, sức chịu đựng cao, tính thích ứng mạnh thì trải qua quá trình huấn luyện chuyên nghiệp đều có thể trở thành c·h·ó tìm kiếm cứu nạn. Tuy nhiên, căn cứ vào hoàn cảnh cứu nạn cứu hộ khác nhau cũng sẽ nảy sinh những yêu cầu riêng đối với giống c·h·ó. Mọi người xem hình, đây là c·h·ó cứu nạn trong nước, ngoài bơi rất giỏi còn phải có thể lực tốt, do đó, phải chọn những giống c·h·ó có hình thể lớn ví dụ như giống Newfoundland.”
Từ Lai thấy Cận Thời Xuyên bơ mình thì vội vàng đuổi theo, sóng vai đi bên anh.
Cận Thời Xuyên dắt Bình An đi tắm. Từ Lai xem thử c·h·ó của những người khác. Cả đám trông lộn xộn, loạn xị ngầu đến nỗi khiến cô phải phì cười.
*Springer Spaniel
Người đàn ông mặc trang phục rằn ri dùng trong huấn luyện đi cạnh người phụ nữ, ở giữa là một con c·h·ó béc-giê rất ngầu, dưới ánh nắng vàng ruộm, trông đẹp như một bức tranh.
Trong chuồng c·h·ó, tiếng nước chảy róc rách. Mọi người đang tự tắm rửa cho c·h·ó của mình, tiếng nước hòa với tiếng nói, trông thật sinh động.
…
Mọi người vội vàng không dắt thì ôm chú c·h·ó của mình, tranh thủ huấn luyện.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.