Thời Gian Như Ngừng Lại
Tô Hành Nhạc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 39
Cô luôn thích trẻ con, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể được làm mẹ.
Với sự ra đời của hai đứa trẻ, mọi người lại nhắc chuyện cũ.
Sợ không chắc, đi được nửa đường, cô liền quay lại mua thêm chiếc khác.
Phi Chấn Hoa không đợi cô trả lời mà chỉ nói thêm một câu: "Tôi sẽ cho em ba ngày để suy nghĩ. Sau khi nghĩ xong, em có thể gọi điện cho Tiểu Trần."
Mạnh Dao biết ý anh nên cũng không nói ra.
Phí Minh Nghị ban đầu cũng có 23% cổ phần của tập đoàn Trường Hằng, là do mẹ anh để lại cho anh.
Khi Mạnh Dao đi thay quần áo trước khi khởi hành, cả đám người kia kéo Phí Minh Nghị dò hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Những điều đó đã qua, cô không còn nghĩ về nó nữa.
Trên đường đến công ty, cô cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, hơn mười năm rồi, mọi con đường đều trở nên xa lạ, nhưng dường như mọi con đường lại vô cùng quen thuộc.
Sau khi làm xong cô có chút e ngại, tự mình nếm thử, cô biết Phí Minh Nghị rất kén ăn, cô sợ món mình làm sẽ không hợp khẩu vị của anh.
Biết cô là người quan trọng đối với Phí Minh Nghị, đôi khi có việc không dám hỏi Phí Minh Nghị, họ sẽ bí mật đến gặp cô để bàn bạc trước.
Phí Minh Nghị sửng sốt một chút, vội vàng ôm lấy cô.
Ông ta cho rằng cuối cùng người phụ nữ ông ta yêu cũng đã mang thai con của mình, ai ngờ cô ta lại lén lút đội cho ông cái nón xanh. Đây là sự sỉ nhục cho sỹ diện của ông ta.
Cô nói rằng mình đang ở Bắc Thành.
Phí Minh Nghị cũng rất thích đứa bé, dường như chỉ cần cô thích thứ gì thì anh cũng sẽ thích giống cô.
Phí Minh Nghị ngược lại, không khách khí chút nào, ăn ba món và một canh do cô nấu.
Nhưng bọn họ biết không phải chuyện đùa.
Trong bữa ăn, mọi người đang uống rượu sôi nổi, Lương Húc đột nhiên đi tới, ngồi bên cạnh cô.
Hiện hai người sống trong căn hộ cô thuê, thỉnh thoảng cũng quay lại căn hộ của Phí Minh Nghị.
Dì của Minh Nghị đặt một chiếc hộp vào tay Mạnh Dao, cười nói: "Cái này là của bố con đưa."
Trong bữa tiệc, Mạnh Dao đối mặt với Phi Chấn Hoa. Phí Minh Nghị đi lấy gì đó ăn cho cô, cô vừa quay đầu lại thì thấy Phí Chấn Hoa đang đi tới.
"Đứa trẻ là của cô, không phải của tôi." Anh nói.
Chỉ là ăn quá nhiều nên có cảm giác hơi ngán.
Cậu bé mười ba tuổi đứng sau bức tường trên sân thượng, im lặng lắng nghe mọi chuyện.
Trong hội quán, Trần Khắc nhìn vào bức ảnh trên điện thoại di động của mình và nói với Tiểu Chiêu: "Tôi đã nói mà, Phí ca hẳn là có việc giấu diếm. Trước kia anh ấy mua căn hộ này từ cậu, quả là để "kim ốc tàng kiều." "
Trần Khắc xem xét xung quanh một hồi rồi đồng ý: "Có thể để anh ấy đăng trên vòng bạn bè, hẳn là vô cùng đặc biệt. Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy đăng hình cá nhân lên đây, chỉ duy nhất tấm hình sinh nhật tôi đã chụp, mà lần đó cũng là do anh ấy thua cá cược mới chịu đăng."
Khi đi ra ngoài, cô đã rất ngạc nhiên vì người mà cô ấy chưa bao giờ tưởng tượng xuất hiện trong studio của mình.
Định vị điện thoại mở ra, có một người đang cách cô ngày càng gần.
Nhưng cậu bé mười ba tuổi phát hiện ra sự thật không phải như vậy.
Hành vi của Lâm Vận có chút kỳ quái, Mạnh Dao không lập tức đồng ý, chỉ nói Phí Minh Nghị mấy ngày nay bận rộn công tác, khi nào anh về cô sẽ nhắn lại.
Sau khi vô tình lướt qua, thấy cô nhìn chằm chằm vào tấm ảnh một lúc, anh chỉ cười và nói: "Em không nghĩ nó trông rất đẹp sao?"
...
Anh nói: ba, chắc ba không biết rằng mẹ con chậm có con không phải lỗi tại mẹ, mẹ chỉ lo cho sĩ diện của ba nên mới nhận lỗi về mình thôi.
Một mình cha anh nắm quyền, cả gia đình vì ông như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, lúc đó anh chỉ có một mình.
Mạnh Dao vẫn giữ thái độ trầm lặng, cô chỉ chuyên tâm vào công việc, tuy có người đề nghị cô nên đầu tư vào việc quảng bá để mở rộng độ nổi tiếng nhưng cô đều từ chối.
Hai người kết hôn được 18 năm, dương quang hòa hợp, là cặp vợ chồng mẫu mực trước mặt người khác.
Phi Chấn Hoa thay quần áo, xoay người hỏi cô: "Lâm Vận, em có muốn đi theo tôi không?"
Sự che giấu và bảo vệ rõ ràng của cha anh giành cho người phụ nữa kia, cùng với nỗi tuyệt vọng và uất hận của mẹ anh khi bà sắp c·h·ế·t đã trở thành một con quỷ dữ mà anh không thể vượt qua.
Không còn ai nhận ra cô nữa, thế giới náo nhiệt, ai còn nhận ra nhau.
Nhưng ông ta vẫn không có cảm giác tội lỗi và hối hận về những gì mình đã làm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tên của những con đường không thay đổi, thậm chí một số cửa hàng vẫn còn đó, nhưng nó không còn giống như trước đây.
Mạnh Dao trở lại Bắc Thành vào tháng 10.
Mạnh Dao khi đó nhìn cuốn sổ đỏ trên tay mà vẫn có chút sững sờ.
Đi về phía trước là ngõ nhỏ dài hẹp, ký ức càng trở nên rõ nét.
Cả hai vẫn luôn bận rộn vì công việc.
Cố Giai bật khóc khi thấy cô ôm mình: "Yên nhi, cậu đã ở đâu?"
Mạnh Dao đứng ở sau cửa, nhìn ba người ngoài cửa, có chút sửng sốt.
Hai người bây giờ đã rất quen thuộc với nhau, cũng có chút hiểu biết về công việc của nhau, nhưng họ không kiểm soát đối phương. Mạnh Dao cũng chưa nói với anh về việc cô sẽ đến Bắc Thành.
Sau 5 năm chung sống mà không động tĩnh gì, cả hai đã cùng nhau đi khám sức khỏe tổng quát.
Cô vẫn làm việc, nhưng ít đi công tác hơn.
"Chị dâu!"
Hai người gặp gỡ thì ít mà xa cách thì nhiều.
Dối trá, phản bội, sinh tử của một người, cuối cùng chỉ trở thành chủ đề tán gẫu như thể xem bộ váy này có đẹp hay không, tách cà phê này có ngon hay không.
Phí Yến Khê gọi anh là "anh trai" và Mạnh Dao là "chị gái".
Sau khi biết tin, bà cô ở tận Hongkong đã đặc biệt gửi video cho Mạnh Dao. Bà cô đã nằm trên giường không cử động được nhưng không khỏi vui mừng khi nhìn thấy đứa chắt trai của Phí gia.
Nhưng anh chưa bao giờ để ý đến tài sản gia đình, cha anh có lấy bao nhiêu vợ, có thêm bao nhiêu con, anh đều không quan tâm.
Không có sóng to gió lớn, mọi thứ êm ả như nước chảy thành sông.
Họ hàng của Phí gia cũng đến thăm, Phí Yến Khê mười tuổi cũng đến, nhưng Phí Chấn Hoa thì không bao giờ có mặt.
Sau đó, mọi chuyện trở nên náo loạn.
Phí Minh Nghị lắng nghe, hoàn toàn trầm lặng.
Phí Minh Nghị cho rằng công việc anh đang làm bây giờ không liên quan gì đến gia đình anh.
Nắng thu ấm áp, đã mấy ngày không gặp, phảng phất dường như đã rất lâu rồi.
Mạnh Dao cùng người phụ nữa kia bước qua quán café đối diện studio.
Sau đó cả hai đi ăn trưa cùng nhau, xem như là ăn mừng ngày đặc biệt này.
Với việc hợp tác cùng công ty người mẫu, ngày càng có nhiều người so sánh cô với những nhiếp ảnh gia tên tuổi trong giới chụp ảnh thương mại, studio MY ngày càng nổi tiếng, thậm chí một số người nổi tiếng trong làng giải trí cũng muốn hợp tác với cô.
Phí Minh Nghị chưa bao giờ nói rằng anh muốn có con.
Trần Khắc và những người bạn kia của Phí Minh Nghị cũng đụng mặt Mạnh Dao ở nhà anh.
Anh không nỡ để cô làm những việc này.
Sau khi nghe xong, Phí Minh Nghị chỉ im lặng.
Tất cả sự thật phũ phàng giờ đã lộ ra.
...
...
Ban ngày anh vẫn đi học như cũ, là học sinh đứng đầu trong mắt thầy cô, lão đại trong mắt bạn bè, ngoại trừ trở nên ngày càng trầm lặng thì không có gì khác thường.
Anh cười nói: "Vậy thì chúng ta sẽ sinh nó"
***********************************************************************************************
Anh ta muốn xin lỗi, nhưng cô đã biến mất.
Cô c·h·ế·t sững ngay tại chỗ.
Trong hộp có một bộ trang sức và giấy chứng nhận quyền sở hữu một biệt thự, là món quà cho con dâu và cháu trai của ông.
Ý định của cô ấy cũng rất đơn giản: cô ấy muốn nhờ Mạnh Dao chuyển lời cho Phí Minh Nghị.
Vì vậy khi đến khách sạn, Mạnh Dao thấy ba người đối với cô rất ân cần.
"Chính là Nghị ca đã phát hiện ra sự thật. Về sau mọi người đều biết chuyện này không liên quan gì đến cậu cả. Tiểu Mạnh, tôi thật sự xin lỗi cậu."
Cậu nhóc lớn lên từng ngày, thừa hưởng mọi ưu điểm của bố mẹ, Mạnh Dao rất cưng cậu bé, mỗi ngày đều cảm thấy thời gian ở bên con là không đủ.
Mỗi người nên có trách nhiệm với cuộc sống của chính mình, anh sẽ không gánh vác sai lầm của người khác.
Trước khi quen anh, cô sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, đâu đâu cũng có dấu vết thời thơ ấu của cô.
Vào buổi tối, khi Phí Minh Nghị gọi video, anh thấy cô không có ở nhà liền hỏi cô đang ở đâu.
Ông ta gào lên: "Thằng khốn nạn! Tao không có thằng con trai như mày!"
Lâm Vận đã rõ ràng hết mọi chuyện.
Khi đó tuổi nhỏ, vô ưu vô lo, tuỳ tiện tự do.
Cô linh cảm có chuyện khác thường nên vội mua que thử thai ở hiệu thuốc.
Phí Minh Nghị chưa từng hỏi về việc đó.
Cô dâu không còn người thân, nhưng nhìn hai đứa bé ở hai bên, Mạnh Dao không còn cảm giác cô độc nữa.
"Nhìn xem anh ấy có bao nhiêu người theo dõi, lượt yêu thích và bình luận quả là bùng nổ." Quản Ngũ lướt nhìn giao diện rồi nói.
Người cha và con trai cũng không bao giờ hòa giải nữa.
"Chị dâu?" Vẫn là Quản Ngũ nhanh miệng gọi trước.
Anh nói: "Mạnh Dao, chúng ta kết hôn đi."
Cuối cùng thì cô cũng biết tại sao anh lại chèo thuyền trên hồ một mình vào ban đêm.
Hai người ai nấy đều bận rộn với công việc.
Trong ảnh, một người phụ nữ đang ngồi trên thảm trước cửa sổ kính từ trần đến sàn, cô đang ôm một con mèo trên tay. Tóc dài thả xuống bờ vai, tuy không nhìn rõ mặt nhưng tấm lưng thon đã đẹp không thể tả.
Cô ấy nói: "Xin chào, xin lỗi vì đã làm phiền cô. Không biết cô có thời gian uống một tách cà phê với tôi không?"
Anh dường như đã hoàn toàn bỏ lại người cha tồi tệ ở phía sau.
Chàng trai cô thích năm mười sáu tuổi cuối cùng cũng đã nên duyên vợ chồng với cô.
Tựa như đây là món quà bất ngờ cô tặng anh, anh rất thích.
Chỉ là sau khi lịch làm việc bắt đầu, cô cơ bản không có thời gian nghỉ ngơi. Cô liên tục đi công tác, lên lịch gặp khách hàng, bận rộn bay đi bay lại khắp nơi.
Cô luôn làm việc tận tâm và khiêm tốn. Mặc dù bệnh viện nơi cô làm là bệnh viện nổi tiếng chuyên đón tiếp những bệnh nhân vip, cô vẫn chưa từng có ý định gì khác ngoài chức trách của mình.
Trên thực tế, Mạnh Dao đã không còn lên lịch làm việc quá dày đặc nữa, cô dành ra ít nhất một ngày trong tuần để dưỡng sức.
Chẳng trách bọn họ đều ngoài ý muốn.
Cô và Phí Minh Nghị ở bên nhau cũng chưa bao giờ cãi vã.
Mạnh Dao ra khỏi xe ở ngã tư đường, tự mình đi bộ một cách chậm rãi.
Phí ca của bọn họ sẽ đi chợ mua thức ăn à? Nói đùa sao?
Cả một quãng đời niên thiếu, anh luôn cô độc.
Mạnh Dao nhìn vẻ mặt của Phí Minh Nghị, sau đó liền nhận lấy, nhưng không nghĩ tới việc xoa dịu quan hệ cha con của anh.
Cả hai vẫn chưa tổ chức lễ cưới.
Chiều ngày mốt, Lâm Vận đến nơi như đã hẹn.
Trần Khắc và Tiểu Chiêu cũng vội vàng gọi theo.
Bản thân cô làm cho mình bận rộn như vậy ngoài nhu cầu công việc còn là vì cô không muốn phụ thuộc quá nhiều vào Phí Minh Nghị. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô biết hai cha con có vấn đề, nhưng Phí Minh Nghị không nói đến nên cô cũng không hỏi.
...
Cả hai đã ở bên nhau được gần nửa năm.
Cô cũng từ chối lời mời của Thiệu Thành, lúc đó còn do dự không muốn tham gia, nhưng bây giờ cô biết mình không thể rời đi lâu như vậy.
Anh cho người đàn ông kia một khoản tiền để cao chạy xa bay, còn về người phụ nữ và đứa trẻ, sau đó cũng được anh giải quyết "thích đáng."
Lâm Vận đã nói rất nhiều, đã cầu xin rất nhiều.
Xét về tuổi tác, quả thực cô ấy chỉ lớn hơn Mạnh Dao vài tuổi.
Trước đây anh là người luôn bị cuốn theo công việc, lang thang khắp nơi, ở đâu cũng là tạm bợ. Anh từng có thể đi ra ngoài trong một vài tháng, nhưng bây giờ, anh dường như cuối cùng đã tìm thấy nơi mình muốn về sau mỗi chuyến công tác.
Phi Chấn Hoa không trả lời, chỉ liếc mắt rồi bước đi.
Có một số thứ cô chưa bao giờ dám chạm vào, nhưng bây giờ, cô đột nhiên muốn thử.
Ngay cả khi ông ta không muốn thì người duy nhất có thể gánh vác gia tộc này chính là đứa con trai mà ông ta ghét bỏ.
Mọi chuyện được đưa ra ánh sáng là vào tháng mười hai.
Cô biết mọi chuyện của Phí gia sớm muộn gì cũng phải giao cho Phí Minh Nghị, nhiều năm qua, Phi Chấn Hoa từ lâu đã muốn xuống nước nhưng Phí Minh Nghị không muốn tiếp nhận.
Mà Mạnh Dao, sớm muộn gì cũng sẽ là bà chủ của Phí gia.
Anh biết người phụ nữ này, đó là trợ lý của cha anh, mẹ anh có mối quan hệ rất tốt với cô ta. Sau khi mẹ anh qua đời, cô ta thậm chí còn đến an ủi anh.
Cô dựa vào lưng anh, nhẹ nhàng gọi anh.
Anh chưa bao giờ là một người lãng mạn, nhưng nhìn cô ngồi dưới ánh nắng mùa hè ngày hôm đó, anh không thể không chia sẻ cho cả thế giới biết tình yêu này.
Mẹ anh đã nhìn thấy bản báo cáo sức khỏe và chọn cách giấu nó đi.
Phí Minh Nghị đã khám phá ra mọi thứ, ném vào mặt ông đầy đủ bằng chứng, thành công tạo ra sự xấu hổ và tức giận của Phí Chấn Hoa.
Cô hơi sửng sốt.
Các bạn cùng lớp đã thay đổi rất nhiều, nhưng Cố Giai vẫn có thể nhận ra họ trong nháy mắt.
Phí Minh Nghị tới giờ vẫn chưa có nhiều tình cảm với con bé, nhưng có lẽ anh cũng đã có con nên dần dần chấp nhận cô bé hơn.
Về phương diện kia, hai người vẫn có chút khó khăn, thể chất của Mạnh Dao quá nhạy cảm nên Phí Minh Nghị chỉ đành kiềm chế bản thân để không làm tổn hại đến cô.
Hôm đó, Mạnh Dao đang bận đi làm thì Tiểu Điềm đến và nói có người đang tìm cô.
Mấy người bọn họ cùng Phí Minh Nghị lớn lên, Phí Minh Nghị có ý tứ gì, bọn họ làm sao mà không hiểu.
Bà nói: "Minh Nghị, con phải cho Dao Dao một đám cưới, đừng bạc đãi con bé."
"A Nghị"
Chỉ là cô chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ có thể quay lại.
Người đến là "bà mẹ nhí" của Phí Minh Nghị, họ đã gặp nhau vào đêm giao thừa năm ngoái.
Anh thực sự chưa nghĩ đến chuyện có con, nhưng khi cô nói đang mang trong bụng đứa bé của anh, sau giây phút choáng váng ngắn ngủi, anh cảm thấy một niềm vui không thể giải thích được.
Tại đây cô cạo trọc đầu và chọc tức thầy giáo;
Phí Chấn Hoa, chủ tịch tập đoàn Trường Hằng với khối tài sản hàng chục tỷ đồng, đã sống độc thân kể từ khi vợ ông qua đời nhiều năm trước.
"Chị dâu" này có sức nặng trong lòng Phí ca hơn họ tưởng. Mà những người Phí ca đã xác định thì đương nhiên cũng là người nhà của họ.
Mạnh Dao rất bận rộn, nhiều lúc khó thu xếp thời gian nên dần dần Phí Minh Nghị thu hẹp công việc lại, không còn quá mở rộng phạm vi kinh doanh nữa.
Người phụ nữ đó mang thai, Phí Chấn Hoa cũng cho kiểm tra để xác định đó chính là huyết mạch của ông ta, nhưng thật không may, đó là một bé gái.
Cô nghĩ ông ta ít nhiều cũng thích cô, nhưng không phải vậy.
Ngay khi cánh cửa được mở ra, tất cả đều sững sờ.
Phí Minh Nghị chỉ nhẹ nói: "Tôi thật vất vả mới đem được cô ấy trở về, các cậu khách khí với cô ấy một chút."
Vào ngày thứ sáu của năm mới, Phí Minh Nghị và Mạnh Dao trở lại Tô Thành để tham dự một cuộc họp mặt bạn trung học.
Mạnh Dao đôi mắt cũng ướt át: "Trong nhà xảy ra biến cố."
Đã rất lâu rồi anh không muốn nghĩ tới những việc này.
Sau này, khi sự thật được phơi bày, anh ta mới nhận ra rằng mình đã hồ đồ.
Ngay lập tức, cậu ta oán giận: "Lâu rồi anh ấy không đi gặp bạn bè, tôi còn nghĩ anh ấy bận việc, hóa ra là bận chăm sóc bạn gái."
Khi tấm khăn được vén lên, Mạnh Dao không kìm được nước mắt.
Cuối cùng, cô quay lại. Phí Minh Nghị xuất hiện phía sau cô.
Tài sản của ông ta rốt cuộc cũng phải giao cho con trai lớn, mặt mũi của người đàn ông có tính cách gia trưởng như Phí Chấn Hoa cuối cùng cũng sẽ bị mất hết.
Bao nhiêu năm ở Phí gia, Phí Chấn Hoa chưa từng cho cô danh phận, không có giấy chứng nhận kết hôn, cũng không đưa cô đến bất kỳ dịp công khai nào, khi mọi người giới thiệu cô đều gọi cô là "mẹ nhỏ."
Sau đó, ông ta tiếp tục cố gắng, nhưng vẫn vô ích.
Phí Chấn Hoa nhìn anh hồi lâu, ánh mắt sắc bén, cuối cùng trả lời: "Con nghe ai nói? Ngày đó mẹ con có tới gặp ba, sau đó có việc bận nên đã về trước."
Bây giờ ông ta đã già, việc con cái trở thành vô vọng.
Phí Minh Nghị đã ra nước ngoài vào ngày hôm kia để bàn một số công việc với đối tác.
Tất cả những bí mật kia được bà giữ kín, mẹ anh cho rằng từ giờ trở đi bà có thể tận hưởng hạnh phúc bên chồng con.
Lên xe, Phí Minh Nghị gọi điện hỏi cô đang ở đâu, cô nói sẽ đi về phía Bắc thành phố.
Cô gặp Phí Chấn Hoa trong bệnh viện, cô đã chăm sóc cho ông ta suốt thời gian ông ta phẫu thuật.
Anh quả thật đã tặng "mặt trăng" cho cô.
Mạnh Dao từng bước đi vào, nhìn mọi thứ đã bị thời gian thay đổi.
Cô thấy chua xót, chợt muốn ôm người thiếu niên năm xưa vào lòng.
Mạnh Dao hơi kinh ngạc, nhưng Phí Minh Nghị vẻ mặt vẫn vô cảm như cũ.
Cô ta nói: "Làm sao tôi biết bà ta sẽ đến khách sạn, dù sao bà ấy đã c·h·ế·t rồi không phải sao. Thật sự là ngoài ý muốn. Không phải đã điều tra xong vụ tai nạn rồi sao. Bà ta tinh thần bị k*ch th*ch, lái xe đụng trúng người ta vào một ngày trời mưa to như vậy. Vợ vừa mất, Phi Chấn Hoa sao có thể để tôi ngồi vào vị trí phu nhân nhanh như vậy. Chờ ư, tôi đã chờ nhiều năm rồi, tôi không ngại phải nhẫn nại thêm một chút. Có lẽ nếu mang thai, tôi sẽ thành bà chủ tịch sớm thôi."
Kết hôn năm thứ sáu, bà thành công mang thai, sau đó sinh một bé trai khỏe mạnh.
Tuy nhiên, khi Thẩm Xảo Nhi bốn mươi tuổi, bà bất ngờ bị tai nạn xe hơi, hương tiêu ngọc vẫn, chỉ để lại một đứa trẻ mười ba tuổi.
"A Nghị, hình như em mang thai rồi."
Cô sống ở đây đã lâu, cũng không đợi Phí Minh mở cửa nữa, cùng lắm chỉ là mấy người giao hàng mà thôi.
Mạnh Dao trả lời: "Đột nhiên em muốn đến xem..."
Tất nhiên, cuối cùng bọn họ không nấu cơm ở nhà, cả nhóm năm người kéo nhau đến nhà hàng.
Cô muốn ăn gì, anh làm cho cô là được.
Phí Minh Nghị nắm tay cô, các ngón tay đan vào nhau.
Hai người cũng không tổ chức lễ cưới, vì vậy người xung quanh không ai biết họ đã thành vợ thành chồng.
Đám cưới diễn ra sau đó một năm, khi Mạnh Dao ba mươi hai tuổi.
...
Trước đây cô nghĩ bản thân mình có thể luôn giữ sự thanh bạch, nhưng khi sự cám dỗ gõ cửa, cô biết mình không có can đảm từ chối.
Vào một buổi sáng thứ hai bình thường, Mạnh Dao tỉnh dậy trong vòng tay Phí Minh thì thấy anh đang ngẩng đầu nhìn mình chằm chằm.
Họ cũng có sử dụng biện pháp tránh thai.
Phí gia ẩn giấu rất nhiều âm mưu dơ bẩn, kết hôn được hai năm, cô coi như mắt thấy tai nghe.
Cha của cô đã rất yêu thương cô, vì vậy cô cảm thấy cha của những người khác cũng không nên đối xử tệ với con của họ.
Lâm Vận biết anh không thích mình, cũng không nói gì, chỉ vào thẳng vấn đề.
Một nhóm người thân đến can ngăn nhưng thiếu niên không nhân nhượng.
Chương 39
Cô không bao giờ thay mặt Phí Minh Nghị quyết định bất cứ việc gì, những việc cá nhân của anh phải do chính anh định đoạt.
Ai cũng không thể ngờ rằng hai người sẽ đến được với nhau, năm đó tiểu Mạnh theo đuổi mãnh liệt như vậy, Phí Minh Nghị lại không thèm để ý đến cô.
Có một ngày, Phí Minh Nghị bất ngờ đăng một bức ảnh lên mục khoảnh khắc trên Weibo khiến mọi người giật mình.
Để chứng minh rằng mình vẫn có thể có con, người cha đã tìm một người phụ nữ khác.
Hai cha con triệt để bất hòa từ đó.
Đêm hôm sau, Mạnh Dao quyết định nói với Phí Minh Nghị về chuyện này.
Phí Minh Nghị biết cũng chỉ cho qua.
Người thiếu niên thờ ơ lắng nghe tiếng gầm của cha mình, cuối cùng nói: "Tôi nghĩ, mẹ tôi ở trên trời hẳn đang rất hài lòng."
Nhưng mà, Trần Khắc đã dợm bước, háo hức đi xem trò vui: "Đi thôi, đi thôi, nếu không đi là bỏ lỡ việc lớn đó người anh em."
Phí Minh Nghị hỏi cô đặt tên con mèo là gì, cô nói tên nó là "Moon"
Sự nghiệp của Mạnh Dao ngày càng khởi sắc, dù không quảng cáo nhưng nhiều người vẫn tìm đến cô.
Từ Đạt một mực nói với hắn rằng Tiểu Mạnh rất tốt nhưng anh ta mù quáng nên không tin.
Người phụ nữ nghe nói phát điên, đứa trẻ được cho là được gửi ra nước ngoài, sau đó không ai còn nghe nói tới họ nữa.
Đứa trẻ sinh ra vào mùa xuân năm kế tiếp, một bé trai rất đáng yêu.
Vé máy bay là vào buổi tối, sau bữa trưa, Mạnh Dao cảm ơn sự hiếu khách của đối phương rồi tự mình lái xe đến phía Bắc thành phố.
Dù rất thích Phí Minh Nghị nhưng cô không dám để anh chiếm cứ toàn bộ cuộc sống của mình như vậy.
Phí Minh Nghị đêm đó về nhà liền trở nên trầm mặc khác thường.
"Tiểu Mạnh, thật ra tôi đã muốn nói với cậu điều này từ lâu nhưng chưa bao giờ có cơ hội. Chuyện hồi đó, cho tôi thực sự xin lỗi." Anh ta nâng ly rượu về phía cô rồi nói.
Việc cô đem con gái giao lại cho Phí Minh Nghị và Mạnh Dao là lựa chọn sáng suốt.
Anh lại vòng tay ôm cô, khẽ nói: "Chúng ta kết hôn đi"
Hai người kia cũng không thể tin được.
Lâm Vận có việc thỉnh cầu hai người.
Cả hai đều là những người bận rộn, cả hai đều không biết nấu ăn nên họ thường gọi đồ ăn về nhà hoặc đi ăn nhà hàng.
Đang chơi thì chuông cửa vang lên, Mạnh Dao đặt con mèo xuống, bước ra mở cửa.
Một lúc lâu sau, anh nói: "Vậy thì em có thể hẹn cô ta ngày mốt đến quán cà phê đối diện studio đi."
Khi ấy cô đang chụp ảnh trong studio thì đột nhiên cảm thấy buồn nôn.
Tối hôm đó bọn họ không nói nhiều nhưng Mạnh Dao rất có ấn tượng với cô ấy, một người rất hiền lành đức độ nhưng rất khiêm tốn, đáng lẽ cô ấy là nữ chủ nhân của gia đình, nhưng cô ấy không có quyền lên tiếng.
Cô vẫn là "Mạnh tỷ" nổi tiếng trong giới. Cô đã ngừng nhận đơn đặt hàng cách đây một thời gian nên các đối tác từ tất cả các bên gọi điện để hỏi thăm.
Nguyên nhân của vụ tai nạn được xác định, người tài xế kia cũng đã bị tuyên án.
Bây giờ đã là tháng bảy, Mặt Trăng đã lớn hơn nhiều, trông rất nịnh mắt khiến ai nhìn thấy cũng muốn chạm tay ôm nó.
Phí Minh Nghị nhanh chóng quay trở lại, nhưng Mạnh Dao không nói với anh về chuyện đó.
"Ah anh ấy..." Mạnh Dao muốn trả lời, nhưng cửa thang máy mở ra, Phí Minh Nghị bước tới.
Mạnh Dao bước ra từ phòng tắm liền nhìn thấy anh đang đứng trên ban công, cô nhẹ nhàng bước đến và ôm anh từ phía sau.
Họ đã chuyển đến một ngôi nhà mới vì Phí Minh Nghị muốn một căn nhà đủ rộng để bọn trẻ có thể chơi đùa.
Đó là quyết định mà cô hối hận nhất trong cuộc đời mình.
Anh không bao giờ cúi đầu, cha anh cũng không bao giờ nhượng bộ.
Mấy ngày trước Phí Minh Nghị có chuyến công tác, buổi tối về đến nhà liền thấy Mạnh Dao đang bận rộn trong bếp xem công thức và sắp xếp nguyên liệu.
Sau đó Phí ca trầm mặc rất lâu, bọn họ cũng ngầm không nhắc tới cô nữa.
Phí Chấn Hoa ngồi trên cao quá lâu, tính độc đoán ăn sâu vào máu, làm sao có thể chịu được việc nhân phẩm bị chà đạp, bị con trai mình đem ra làm trò đùa. Ông ta chỉ cảm thấy tính tôn nghiêm của người cha bị anh dẫm nát.
Và cuối cùng, bà đã làm được.
Bà cô ở Hồng Kông trở về chủ trì tổng thể, mọi chuyện bị dập tắt, không ai biết về vụ bê bối gia đình này, cũng không ai biết rằng một tay anh chi phối đại cục.
Anh kiên quyết đi theo hướng khác.
Cô không nỡ bỏ lại con gái của mình, nhưng cuối cùng cô vẫn phải đưa ra quyết định.
Người vợ ban đầu của Phí Chấn Hoa, Thẩm Xảo Nhi, con gái duy nhất của chủ sở hữu nhà máy sứ Tô Thành, người đã yêu Phi Chấn Hoa từ khi ông ta còn trẻ, kiên quyết theo ông ta đến Ninh Thành, cùng chung tay gầy dựng sự nghiệp của Trường Hằng với ông ấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô đi một mình, bên kia đã sắp xếp người đón cô ở sân bay.
Nhưng vào ban đêm, anh giao du với nhiều loại người khác nhau, dấn thân vào một xã hội phức tạp, bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn khác so với trước đây.
Quản Ngũ không ngừng phóng to bức ảnh, ước gì mình có thể biến thành Sherlock Holmes: "Ảnh này chụp ở trong nhà của Phí ca, cái này nghĩa là đã đưa người ta về nhà sống chung rồi. Nhìn góc đó đi, trên giường có dấu vết kìa."
Họ cũng đã nghe vài câu chuyện về Phí ca và "Mạnh tiểu thư" này từ Lương Húc, nghĩ lại thì có vẻ hai người họ không thể ở bên nhau lần nữa.
Dì nói với ông ta: "Em đã gây sự với Minh Nghị rồi, chẳng lẽ còn không muốn gây dựng mối quan hệ tốt với con dâu và cháu nội à?"
Mạnh Dao không nói nhiều, Phí Minh Nghị cũng chỉ nắm tay cô không buông.
Phí Yến Khê thường xuyên đến đây, con bé rất thích hai đứa trẻ và thường sẵn lòng ở lại chơi với chúng.
Cô ở trong cái lồng Phí gia, được ăn ngon mặc đẹp nhưng cô không thể sống vô danh cả đời.
"Em có muốn đứa bé không?"
Phí Minh Nghị trông có vẻ thờ ơ.
Hai ngày qua cô sống ở đây, hiếm khi có một ngày chủ nhật rảnh rỗi, cô liền tự cho mình thời gian nghỉ dưỡng.
Anh luôn là người có bản lĩnh, tính cách và thành tích học hành đều xuất sắc, được mọi người coi là con cưng của trời, tương lai tươi sáng ai cũng có thể nhìn thấy.
Sự thật này, sau khi cô sinh con gái, cô mới càng rõ ràng.
"Anh em, sao chúng ta không đến tận nơi xem xét tình hình đi? Ảnh này mới đăng, chắc hẳn anh ấy vẫn còn ở nhà rồi."
Cô căn bản không thể so sánh với vị trí của Mạnh Dao.
...
Ánh sáng của mùa hè rơi trên người cô, khung cảnh yên tĩnh và bình yên đến lạ thường.
Trong những năm qua, cô chỉ ăn uống qua loa cho xong bữa, không phải mì ăn liền thì cũng là sủi cảo đông lạnh.
Cũng không thông báo với ai, cả hai chỉ lấy sổ hộ khẩu của chính mình rồi đến cục dân chính lãnh giấy chứng nhận.
Cô không nói ngay cho Phí Minh Nghị biết, đi đi lại lại trong phòng làm việc một lúc lâu.
Vẫn là một cậu bé.
Cô vĩnh viễn đứng về phía Phí Minh Nghị.
Mạnh Dao bắt đầu nhận lịch chụp hình, khách hàng liên tục tìm đến cô.
—— Phí Yến Khê là em gái cùng cha khác mẹ của Phí Minh Nghị, năm nay cô bé mới bảy tuổi.
Bây giờ mọi người đều biết Phí Minh Nghị đã có bạn gái, anh cũng rất coi trọng người con gái này.
Hai người cũng không quay lại Phí gia, tất cả mọi thứ đều không liên quan gì đến bọn họ.
Bà cho rằng tỷ lệ t*ng trùng sống của chồng thấp không có nghĩa là sẽ không sinh được con, có thể nếu cả hai kiên trì thì sẽ có kết quả.
Phí Chấn Hoa mất hết thể diện mặt mũi.
Anh không chút do dự ly khai với gia đình, một mình đi Tô Thành, không bao giờ trở lại.
Nói xong ba người đều hiểu.
Những ngày sau đó trôi qua êm ả.
Mạnh Dao lúc đầu không định đi nhưng Lương Húc đích thân mời nên cô đành phải đồng ý.
Tiểu Chiêu và những người khác cũng nhiệt tình kéo cô chơi cùng nhau.
Cô bé là một cô gái nhỏ rất dịu dàng và tốt bụng, Mạnh Dao thực sự rất thích con bé.
Năm kế tiếp, Mạnh Dao sinh thêm một cô con gái.
Trần Khắc nói: "Phí ca lúc nào cũng vậy mà, nếu anh ấy không muốn cho chúng ta biết thì làm sao mọi người dễ dàng biết được. Tối hôm qua tôi gọi điện cho anh ấy để hỏi thăm tình hình, đoán xem, anh ấy nói anh ấy đang bận, sau đó liền cúp điện thoại."
Mặc dù Phí Minh Nghị đã giữ thể diện cho cô nhưng sau này Mạnh Dao vẫn không dám thử nấu nữa, thứ nhất là thật sự không còn thời gian, thứ hai Phí Minh Nghị không cho cô làm.
Ai ngờ hai người lại quay lại với nhau.
Kế hoạch quay chụp là ba ngày, nhưng Mạnh Dao chỉ cần hai ngày để hoàn thành.
Cái tên "Mạnh tỷ" ngày càng được nhiều người biết đến.
Tuy nhiên, Phí Minh Nghị không hề trả lời.
Dù là khoảnh khắc trước đây hay sau này, anh đều vô cùng yêu thích ngắm nhìn cô yên tĩnh như vậy.
"Anh muốn hái trăng cho em." – Đêm đó anh đã nói với cô như thế.
Ba người ngoài cửa nhìn cô không kịp phản ứng.
Mạnh Dao gật đầu.
Cây ngô đồng già vẫn ở đó, nhưng người chơi cờ dưới bóng cây đã thay đổi.
Ngày mẹ còn sống, anh vô tình nghe được cuộc trò chuyện của mẹ mình với ai đó.
Lương Húc cũng ở đó.
Mạnh Dao chưa bao giờ nghĩ rằng anh ta sẽ nói đến những chuyện này, chỉ cười và đáp: "Không sao."
Lâm Vận cười nhẹ: "Tôi sắp rời khỏi Phí gia."
Tại đây cô ấy vui vẻ phi nước đại cùng đám bạn;
Sau khi hòa giải, Phí Chấn Hoa cũng đến tham gia.
Lúc rời đi, Tiểu Chiêu còn nói: Chị dâu, mấy ngày nữa là sinh nhật của em, chị nhất định phải đến.
Trong phòng riêng không có nhiều người, biết cô tới, Tiểu Chiêu cũng không mời quá nhiều người, tất cả những người có mặt đều là bạn bè lâu năm.
Vào ngày sinh nhật của Tiểu Chiêu, Mạnh Dao đi cùng Phí Minh Nghị.
Tiểu Chiêu nhìn bức ảnh một hồi, trong lòng vẫn còn đầy nghi hoặc: "Nhưng cô ấy là ai, tôi chưa nghe Phí ca nói về bạn gái bao giờ."
Trong dịp Tết Nguyên Đán, Phí Minh Nghị đưa cô đi ăn tối, lúc chia tay, ai cũng nghĩ có thể hòa giải nên không quan tâm, nhưng cuối cùng Phí Minh Nghị lại đổi bạn gái. Mạnh Dao không bao giờ xuất hiện nữa, bọn họ nghĩ rằng hai người có lẽ đã kết thúc.
Họ cũng đã gặp cha của Phí Minh Nghị tại một bữa tiệc tối, hai cha con không nói chuyện, hoàn toàn là những người xa lạ, thậm chí nhiều người còn không biết họ là cha con.
Tất cả lời nói của cô ta đều toát lên sự tàn nhẫn.
Phí Minh Nghị cười nói: "Bà Phí, chào em."
Ngày ấy hai người đã đi một quãng đường dài, năm tháng thay đổi, hai người tay trong tay bước đi, dường như không còn cô đơn nữa.
Cuối cùng cô cũng biết tại sao năm đó Phí Minh Nghị lại lạnh lùng như vậy.
Cả hai người đều đeo nhẫn trên ngón tay áp út.
Thời gian trôi nhanh, tháng 11 lại đến.
Khi Từ Ấu Ngưng ngã xuống cầu thang, cô ta chỉ tội cho Mạnh Dao. Lúc ấy, anh ta tin tưởng Từ Ấu Ngưng nên liền mắng cô một cách gay gắt.
...
Một tai nạn nhỏ xảy ra vào mùa hè năm Mạnh Dao hai mươi tám tuổi.
Không ai nghĩ rằng chính cô là người ra mở cửa.
Nhưng anh không quan tâm.
Phí Chấn Hoa chỉ coi cô là một công cụ.
Vẫn còn đó những gương mặt thân quen, nhưng đã già đi;
Huống chi, trên đời này còn ai khác có thể khiến Phí ca của bọn họ đi chợ mua thực phẩm chứ.
Mọi thứ dường như lắng xuống.
Hôm nay, sau khi thức dậy vào buổi sáng, anh hỏi cô muốn ăn gì, sau đó liền lái xe đến siêu thị.
Sau khi nhận ra cô ngày hôm đó, anh ta thực sự muốn xin lỗi, nhưng anh ta lại không bao giờ có cơ hội.
Hai năm sau, khi người phụ nữ kia cuối cùng sinh một cậu con trai vào tháng 10, anh đã gửi hình ảnh và bản ghi âm cho cha mình.
Mạnh Dao lúc đầu hơi căng thẳng, nhưng sau đó dần dần thả lỏng.
Đó là một kế hoạch rất dài, nước sâu chảy chậm, tâm tư của anh cũng bắt đầu hình thành.
Mạnh Dao cũng đã đi cùng anh đến một số bữa tiệc, tham dự vài bữa tối chính thức. Từ những cử chỉ của anh, có thể thấy tình yêu của anh dành cho cô ngay trong từng ánh mắt.
Cuối cùng, ba người họ đã thêm Wechat của Mạnh Dao.
Một cách tự nhiên, trong lòng anh nảy sinh sự ràng buộc với cô.
Tiểu Chiêu ngẩn người nhìn: "Anh"
Mỗi một ngày đều trôi qua rất bình thường, mỗi một ngày đều giống như là một ngày mới.
Ba tháng trước, Phí Minh Nghị đột nhiên hỏi Tiểu Chiêu mua một căn hộ do cậu ấy đứng tên, bọn họ đều thấy lạ vì Phí ca không thiếu chỗ ở, không biết tại sao anh lại mua một căn nhà nhỏ như vậy, giờ xem ra đã có manh mối.
Vì vậy, khi cậu bé được hai tuổi, Mạnh Dao có đứa bé thứ hai.
Khi về đến nhà vào đêm hôm đó, Mạnh Dao đã bàn bạc chuyện này với Phí Minh Nghị.
Lâm Vận, ba mươi tư tuổi, xuất thân bình thường, là nhân viên chăm sóc y tế trước khi vào Phí gia.
Nhưng ngày đó, số phận đã rẽ ngang với anh.
Phí Minh Nghị cũng bận. Anh tự tay điều hành nhà máy sứ Tô Thành, còn có nhà máy rượu ở nước ngoài, đầu tư kinh doanh khắp nơi, hiếm khi anh ở Ninh Thành quá một tháng.
Tiểu Chiêu nghe xong lập tức kinh hãi: "Cậu muốn bị Phí ca đánh sao?"
Cô rất thích Mặt trăng, đôi khi cô gọi nó "Để mẹ ôm" thì anh cũng nói theo "Bố cũng muốn ôm," nhưng cô có thể thấy rằng anh không quá thích trẻ con.
Cô ấy tên là Lâm Vận, một cái tên rất đẹp, cô ấy thấy Mạnh Dao lúng túng không biết phải xung hô như nào nên chỉ bảo Mạnh Dao gọi cô ấy bằng tên riêng.
"Chúng tôi tới đây tìm Phí ca, anh ấy có ở nhà không?" Quản Ngũ vội vàng tìm lý do.
Phí Chấn Hoa bắt cô phải nghỉ việc ở bệnh viện, cô trở thành một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng.
Áo sơ mi trắng và quần tây xám, thân hình thẳng tắp, bộ dạng công tử, nhưng trên tay anh đang xách một túi mua sắm trong siêu thị đầy trái cây và rau quả.
Anh thấy bất đắc dĩ nhưng vẫn rất vui vẻ, anh biết Mạnh Dao rất xinh đẹp, đi đâu cũng có người theo đuổi, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô lại là người bảo thủ trong vấn đề này.
Về phần cô, đã tám năm rồi, cô đã không còn mơ mộng hão huyền nữa.
"Chị dâu!"
Người bạn thân đột ngột rời đi, không một lời từ biệt, cũng không ai biết cô đi đâu.
Công ty người mẫu hàng đầu mà Hạ Mộng đang đầu quân luôn muốn hợp tác với cô, sau nhiều lần được mời, cuối cùng Mạnh Dao cũng đồng ý.
Đây là nơi cô đã sống hơn mười năm khi còn nhỏ, dù có trở nên xa lạ thì những dấu vết đó vẫn còn.
Không có ai trong quán cà phê, Mạnh Dao và Phí Minh Nghị chọn một bàn trong góc.
"Tôi tới đây là có việc muốn nhờ cậu, tương lai nếu có thể xin cậu thay mặt tôi chăm sóc cho Yến Yến."
Anh luôn không nhịn được muốn nuông chiều và cho cô nhiều niềm vui nhất có thể. Đôi khi anh thấy mình như thiếu niên mới lần đầu biết yêu, nửa đêm từ xa lái xe đến nhà Mạnh Dao chỉ vì quá nhớ cô.
Hôm sinh nhật mẹ, anh đến công ty đợi bố, đang họp thì nghe tiếng phụ nữ đang gọi điện thoại trên sân thượng.
Cô hơi xấu hổ nhưng sau khi nghĩ lại vẫn nhẹ nhàng gọi "Chú".
Ông ta ném tài liệu vào mặt con trai, mắng cậu là đồ bất hiếu đại nghịch bất đạo.
Phí Minh Nghị ôm cô nói: "Sao em không gọi anh đi cùng?"
Phí Minh Nghị nhìn bàn tay đang ôm lấy mình, đưa tay bọc lấy tay cô, cúi đầu cười. Những sóng gió trong quá khứ kia dường như đã được xoa dịu.
Mà mọi chuyện đã xảy ra cách đây vài tháng.
Sau đó Lâm Vận thực sự rời đi, để Phí Yến Khê lại Phí gia.
Trần Khắc và những người khác nhanh chóng phân loại Mạnh Dao là người phe họ, về sau có việc đều sẽ gọi cô.
Cô rốt cuộc chỉ là công cụ cho cuộc đấu trí giữa hai cha con họ Phí.
Cô cũng rất ngạc nhiên khi Phí Minh Nghị đăng ảnh của cô trên vòng bạn bè, anh không hề nói trước với cô.
Tất cả người thân và bạn bè đều tới dự.
Dưới ánh đèn rực rỡ, đôi mắt cô tràn ngập niềm vui và những giọt nước mắt xúc động.
Ba ngày sau, cô gọi cho trợ lý của ông ta, nói mình đồng ý.
Ra khỏi vòng tay của anh, Mạnh Dao nhìn con hẻm phía trước và nói: "Đây chính là nơi em lớn lên."
Rẽ vào góc và đi sâu hơn vào trong có thể nhìn thấy nhà của cô.
Chỉ khi Phí Chấn Hoa mở lời với cô sau khi ông ta bình phục, cô mới bị dao động.
Tại nhà Phí Minh Nghị, tiếng máy giặt đang chạy đều đều, Mạnh Dao đang ngồi chơi đùa với mèo con. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.