Phốc! Phốc!
Hai tiếng cắt xé không khí vang lên.
Thân ảnh Lê Khanh hiện ra nơi Hách Ma Na cùng thiếu niên sư đệ vừa đứng, chân mày nhíu chặt nhìn về phía thiếu nữ thần bí.
Tại đó, thân ảnh của hai người kia cũng xuất hiện, còn trước mặt bị Lê Khanh chém g·iết vậy mà chỉ là tàn ảnh đang dần biến mất, chỉ để lại hai viên bảo thạch bị cắt làm đôi rơi xuống đất.
Và còn cả xác của An Vũ Trường Không, nhưng ở đây giờ chẳng ai quan tâm đến tên này.
" Thế Mạng Thạch ". Lê Khanh lẩm bẩm ba chữ, sau đó không chút do dự thu lại nhẫn trữ vật của An Vũ Trường Không rồi sử dụng Dịch Chuyển Tức Thời về lại bên cạnh Duy Na Cẩm Anh, hợp sức cùng Khắc Vũ đánh lui tên Hằng Tinh cấp chín vẫn đang dây dưa hai người họ.
" Ma Vân Đằng, trở về "
Đầy trời dây leo lúc này chỉ còn lại vài chục sợi lác đác nhanh chóng thu ngắn lại, che phủ một khoảng không nhỏ trên đầu nhóm của Lê Khanh.
Bên kia, bảy người hộ vệ cũng gián đoạn quá trình thiêu đốt linh hồn mà trở về bên cạnh chủ, mỗi người tuy đầy mặt đều là mệt mỏi nhưng trên cơ bản không có quá nhiều thương tích gì.
" Khắc Vũ, còn ổn không?"
Hai nhóm người đối lập nhìn nhau, Lê Khanh truyền âm hỏi, bởi hắn thấy sắc mặt của Khắc Vũ hiện tại rất là tệ, sinh mệnh lực trên người chỉ như là ngọn đèn trước gió có thể tắt bất cứ lúc nào.
" Ta, không xong rồi, Lê Khanh đại nhân, xin ngài hãy bảo vệ chủ nhân, ta sẽ liều mạng đoạn hậu cho hai người ". Khắc Vũ có chút đứng không vững cười khổ.
Thiêu đốt linh hồn là một loại bí pháp liều mạng tương đối thông dụng trong vũ trụ, tuy nhiên tùy vào mức độ sử dụng mà có nặng có nhẹ.
Như đám người bên kia chỉ mới đem niệm lực ra đốt, có thể ngưng bất cứ lúc nào thì Khắc Vũ là chơi thật, đem cả sinh mệnh, ý chí, tinh thần đều bồi vào.
Đừng nhìn Lê Khanh lúc đầu chém giết hai Hằng Tinh cấp chín dễ dàng mà lầm, 80% công lao trong đó là thuộc về bí pháp Tỏa Hồn của Khắc Vũ, trong giây lát kia hắn ta bộc phát ra khả năng thật sự rất kinh người.
Còn nhiệm vụ của Lê Khanh chỉ là ra tay kết liễu mà thôi, Hằng Tinh cấp chín có mạnh nhưng không thể cử động thì cũng chẳng khác nào thịt cá mặc người chém giết.
Và đó cũng là hai kẻ xui xẻo duy nhất hy sinh.
À quên, còn tên hộ vệ của An Vũ Trường Không do chủ nhân chết nên cũng bị chip sinh vật trong não kéo chôn cùng nữa.
" .... ". Duy Na Cẩm Anh đứng đó không nói gì, nhưng trong mắt nhìn Khắc Vũ thì có chút đau lòng, có chút không bỏ.
Cái nhìn mà hiếm một chủ nhân nào giành cho nô lệ của mình.
" Có lẽ quan hệ của họ cũng không phải là chủ tớ bình thường ". Lê Khanh nghĩ thầm, nhưng sự chú ý vẫn tập trung vào đại đội nhân mã bên kia.
Một đám Hằng Tinh cấp chín hợp lại quả thật khó chơi, dù đã dùng gần hết thủ đoạn nhưng hắn cũng không hạ được thêm một người nào, trong khi bản thân thi triển hai lần Dịch Chuyển Tức Thời đã khiến cơ thể có gánh nặng, cùng lắm chỉ xài thêm được vài lần nữa.
Ma Vân Đằng thì càng tả tơi, hơn trăm dây leo giờ đây chỉ còn lác đác có vài chục sợi, muốn hồi phục lại cũng cần có chút thời gian.
" Ăn vào đi ". Lê Khanh lấy ra một bình nhỏ Lục Mộc Nguyên Dịch đổ lên thân Ma Vân Đằng.
" Ngươi rốt cuộc là ai? ". An Vũ Gia Lý sắc mặt âm trầm muốn nhỏ ra nước lên tiếng chất vấn.
Lúc nãy thôi, nếu không có hộ vệ kịp thời dùng tinh thần công kích khiến hắn có thời gian chạy ra thì chỉ sợ không chết cũng phải trọng thương rồi.
Thế công của Lê Khanh khi đó quả thật quá mạnh.
Một Hành Tinh cấp tám vậy mà có thể khiến Hằng Tinh cấp như hắn không kịp phản ứng cùng đón đỡ quả thật là quá sức kinh người.
Mà không chỉ có hắn, cả Hách Ma Na và sư đệ Dạ Hành Tư của cô ta cũng có cùng suy nghĩ tương tự, nhớ lại cảm giác tử vong sát qua mặt mà kinh hãi không thôi.
" Cảm giác....giống hệt như vị đại nhân vật bên cạnh này mang lại vậy!!". Nghĩ tới đây, ánh mắt An Vũ Gia Lý liếc nhẹ qua thiếu nữ thần bí gần đó, nhưng rất nhanh lại hoảng sợ thu về.
" Ta ư? Ta nói ta là con ruột của Bất Hủ thì ngươi có tin không?"
Đối thủ đã lắm lời thì Lê Khanh cũng không ngại câu thêm thời gian cho Ma Vân Đằng hồi phục, vẻ mặt trêu tức đáp lại.
" Ta tin ". Người lên tiếng không phải là An Vũ Gia Lý mà là thiếu nữ thần bí vẫn yên lặng xem kịch vui từ nãy đến giờ.
Cô ta tách ra nhóm người, một thân một mình bước lên trước, hai bàn tay thon trắng vỗ nhẹ vào nhau mấy tiếng tán thưởng nói
" Thật là một trận đánh đặc sắc, nếu ngươi không phải thiên tài của Bất Hủ cấp trở lên thì ta mới thật sự bất ngờ đó ". Cô gái nở một nụ cười
Nhưng Lê Khanh thì tràn đầy kiêng kị.
Bỏ qua bảy tên hộ vệ Hằng Tinh cấp chín sau lưng cô ta, mỗi người đều tỏa ra khí thế thiết huyết như quân nhân được huấn luyện bài bản chứ không như đám nô lệ hộ vệ kia, thì chính bản thân của thiếu nữ cũng khiến Lê Khanh có cảm giác nguy hiểm.
Một thứ cảm giác mà trong cùng cấp chưa ai có thể mang đến cho hắn bao giờ.
" Cô là ai?".
" Ấy chết, ta đây thất lễ rồi. Xin tự giới thiệu, ta là Tịch Lạc Vũ, cũng như ngươi là con cái của một vị Bất Hủ "
Tịch Lạc Vũ duyên dáng tạo một kiểu chào, gương mặt tươi cười, lời nói thân thiện nhưng khiến Lê Khanh giật thót.
" Bỏ mẹ, giả danh mà gặp hàng thật rồi!". Trong lòng hắn than xui xẻo, nhưng mặt ngoài vẫn ra vẻ lãnh tĩnh cười.
" Ta là Lê Khanh, có lẽ nên nói là hân hạnh được biết cô, hay là không đây nhỉ?"
" Sao lại không nhỉ? Người ta không có ác ý với ngươi mà, chỉ là hâm mộ ngươi tài năng xuất chúng nên muốn mời về nhà làm khách ít hôm thôi "
" Mong Lê Khanh huynh không từ chối ". Tịch Lạc Vũ cười tít mắt vỗ nhẹ vào túi gấm bên hông.
Từ trong đó, một luồng bạch quang bay ra, biến to lên rồi đáp xuống mặt đất, hiện ra thân ảnh của một con Hắc Long khổng lồ.
Grrr!
Đầu rồng nhẹ đưa đến bên cạnh cho Tịch Lạc Vũ vuốt ve, một đôi mắt rồng nhìn tới Lê Khanh, khiến cho hắn lông tóc đều dựng đứng.
Áp lực của Haki Bá Vương trong khoảnh khắc này ầm ầm sụp đổ, chỉ còn miễn cưỡng bao quanh Lê Khanh bảo vệ hắn tỉnh táo.
Một luồng uy thế còn ngông nghênh, cuồng ngạo bá đạo hơn từ thân rồng tỏa ra, trấn áp hết toàn trường.
Một số người chỉ mới Hằng Tinh cấp một hai đều quỵ một chân xuống mặt băng, gương mặt trắng bệch tràn đầy hoảng sợ.
Phốc!
Khắc Vũ cố đứng ra che chắn trước người Duy Na Cẩm Anh, bị ép phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng xám ngã xuống, thoi thóp.
" Vũ ". Duy Na Cẩm Anh rên rỉ, nhưng không động nổi ngón tay.
" Hắc Long sủng thú cấp Vũ Trụ, ngươi là người của Hắc Long Sơn Thánh Địa ". Lê Khanh cả kinh lên, trong lòng thầm kêu hỏng bét.
" Đoán đúng rồi, đáng tiếc không có thưởng ". Tịch Lạc Vũ cười nhẹ nói
" Lê Khanh huynh cảm thấy đề nghị của ta thế nào? Đến nhà ta chơi một thời gian để hai bên Bất Hủ thế lực cùng nhau giao hảo kết bạn nào!".
Theo mỗi lời nói, uy áp của Hắc Long đè ra càng nặng hơn một phần.
Đây mà là mời cái gì, rõ ràng là đang ép buộc hắn.
Tịch Lạc Vũ sợ rằng đã nhìn ra được lời nói dối của Lê Khanh, nhưng không dám chắc nên mới còn hòa ái nói chuyện như vậy.
Hắn mà dám theo cô ta về nhà thì hạ tràng sau đó tuyệt đối thê thảm vô cùng.
Thiên tài, trong vũ trụ này cũng là một loại hàng hóa được vô số thế lực săn đuổi, nhất là đám thiên tài không có chỗ dựa đủ cứng.
Nô lệ bị gắn chip sinh vật là không có khả năng tu luyện đến Vực Chủ cấp, nhưng trên đời thì lại không thiếu bí pháp nô dịch mà không ảnh hưởng đến tiềm năng của họ.
Không nói đâu xa, dưới trướng sư phụ Hô Diên Bác của hắn cũng có chín người hầu đều là cường giả Bất Hủ cấp, đều là thiên tài bị ông ta nô dịch trước khi kịp trưởng thành.
Lê Khanh lại không thể để lộ tên Hô Diên Bác ra nếu không muốn bị kẻ thù của ông ta tìm tới cửa, hoặc là đám người tham lam ngấp nghé di sản ông ấy để lại, cho nên Hắc Long Sơn Thánh Địa là không thể đi.
Tuyệt đối không thể đi.
" Ahahaha, lòng tốt của Lạc Vũ cô nương ta xin nhận, nhưng lần này ra ngoài lịch luyện cần trở về báo cáo lại nên sợ là không có thời gian. Đành hẹn khi khác vậy!". Lê Khanh cười giả lả, nhưng trong người thì đã chuẩn bị sẵn sàng dùng Dịch Chuyển Tức Thời chạy trốn bất cứ lúc nào.
" Vậy sao? Vậy thì thật là đáng tiếc đâu!". Tịch Lạc Vũ vẫn duy trì gương mặt không đổi
Không ai biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì.
" Nguy hiểm ". Có điều, huyết mạch trong người Lê Khanh thì đang réo lên sôi sục, một thứ cảm giác như tử vong đến gần lan tràn đến khắp từng lỗ chân lông.
Thân ảnh trong một phần ngàn giây lập tức chớp lóe lên rồi biến mất, né qua vị trí cũ cách đó năm mươi mét.
Vù!!! Ầm!!!
Một cột sáng to lớn lướt qua chớp mũi hắn bắn đi, nhiệt độ cực cao từ đó tỏa ra khiến Haki Bá Vương bọc trên da đều tan chảy, toàn bộ làn da nửa người trước của hắn đều trở nên lở loét khủng khiếp.
Một vụ nổ năng lượng hình bán cầu xuất hiện ở cách đó không xa, khí kình thổi quét đi bốn phương tám hướng khiến cả bão tuyết cũng phải dừng lại, một vùng trời đất hiếm thấy trở nên an tĩnh.
Grrrr!
Hắc Long khép lại miệng rồng, hai bên mép có khói nhẹ bốc ra, trong mắt tràn đầy lạnh nhạt cùng khinh thường tất thảy.
" Ai nha, vậy mà không chết thật kìa. Quả nhiên là thiên tài, Lê Khanh huynh không suy nghĩ lại sao? Nhà tiểu muội rất tốt đó, thậm chí chúng ta còn có cơ hội đến với nhau làm một đôi nữa "
" Lạc Vũ đột nhiên cảm thấy tim đập thình thịch thình thịch nè, chắc là trúng tiếng sét ái tình rồi ". Tịch Lạc Vũ một tay đặt lên ngực, gương mặt hồng hồng thẹn thùng nói
" Bố cái con điên ". Lê Khanh khụy một chân trên đất, hộc ra ngụm máu đen mắng thầm trong lòng.
Nhìn lại nơi vừa đứng thì thấy mặt băng đã bị cày ra một rãnh sâu mấy mét, Khắc Vũ cùng Duy Na Cẩm Anh hoàn toàn thất tung, tuyệt đối lành ít dữ nhiều.
Không, 100% là chết mất xác mới đúng.
Mà ở bên biên của rãnh sâu, Ha La Tố Ly đang nằm thoi thóp, nửa thân người dưới đã biến mất, nhờ phần da thịt chỗ vết thương bị đốt khét nên không có máu chảy ra, bên cạnh còn có một cánh tay lông lá của hộ vệ cô.
" Còn sống không?". Hắn vụt lại gần xốc Ha La Tố Ly lên vai hỏi nhỏ
" Khụ, còn...nhưng cũng sắp không xong rồi ". Ha La Tố Ly khạc ra cục máu yếu ớt trả lời
" Biết vậy nãy ta theo Bá Tuất đi luôn rồi ". Trong giọng nói cô tràn đầy ý hối hận.
Nhưng Lê Khanh không trách, ai ở trong tình cảnh này thì cũng thế thôi.
Cô đã có thể ở lại mạo hiểm đến giờ phút này là hắn đã thiếu nợ cô một nhân tình lớn rồi, mà Lê Khanh hắn xưa nay ân đền oán trả
" Yên tâm, ta không để cô chết đâu ". Lê Khanh khẳng định
" Nè nè, huynh là vậy Lạc Vũ đau lòng lắm đó biết không, lại thân thiết với một cô gái khác trước mặt ta như vậy "
" Còn con điếm kia, đừng có mà rớ tay vô đồ chơi của ta ". Nói đến đây, nét mặt thay đổi trở nên dữ tợn khiếp người.
" Tát Long, bắn chết chúng "
Gào!!! Hắc Long ngẩng đầu dậy, há miệng phun ra một cột sáng còn bạo liệt hơn lúc nãy
" Con biến thái, ở lại thẩm du mình nhà ngươi đi ". Lê Khanh hét to lên
Trên tay hơi lật, một viên tinh thạch bát giác bị hắn nắm trong tay bóp vụn, từ bên trong một luồng bản nguyên pháp tắc Không Gian tinh khiết tràn ra, bao phủ lại cơ thể của cả hai người.
Chính là Bảo Thạch Dịch Chuyển, phần quà mà hệ thống khi nâng cấp cho hắn còn treo mốc trong kho đến tận bây giờ, tuy mang tính ngẫu nhiên hên xui rất lớn nhưng không thể không nói chính là cứu cánh tốt nhất cho hắn hiện tại.
" Chỉ hi vọng không bị đưa vào ổ của yêu thú Vũ Trụ hay Vực Chủ cấp đi ". Lê Khanh thầm cầu trời khấn phật trong lòng.
Vù!!!! Ầm ầm ầm....
Tia sáng hủy diệt lao vút qua, nhưng trước đó thì thân ảnh của Lê Khanh cùng Ha La Tố Ly đã chớp lóe rồi biến mất dạng.
Tịch Lạc Vũ thu hết cảnh này vào trong đáy mắt, gương mặt vặn vẹo tức giận gào thét lên, nhưng cũng đã chẳng thể còn làm được gì.
0