Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 29: Chương 29

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29: Chương 29


Vương Minh Nguyệt tham gia một chương trình tuyển chọn. Mười tám thí sinh không chuyên phải hoàn thành các thử thách về tài năng và trò chơi, mỗi tập loại hai người. Người trụ lại cuối cùng có cơ hội tham gia bộ phim mới của một nhà sản xuất nào đó.

“Hoặc, nếu pháp khí có thể mượn được, nếu anh Trần đây…”

Nhưng hiện giờ có một vấn đề cấp bách – pháp khí của tôi vẫn chưa được sửa. Nếu không có pháp khí, giao dịch khó lòng tiến hành.

Ban đầu, tôi còn lo điều này sẽ gây khó chịu cho khách, ai ngờ cô ấy lại vui vẻ hẳn: “Vậy chị cứ xem như mình là fan của em đi! Nhân tiện cổ vũ, quay hậu trường, tạo cảm giác em rất nổi tiếng.”

Cô ấy nhìn Trần Ẩn với vẻ mong chờ, nhưng đối phương chỉ trả lời hai chữ: “Không được.”

“Cái này phải thay linh kiện.”

Tuổi tác thì khó mà nói dối. Lúc vừa làm thủ tục nhận phòng, tôi đã xuất trình chứng minh nhân dân. Bỏ qua ánh mắt thoáng chút tò mò của Trần Ẩn, tôi mím môi đáp: “Bạn tri kỷ, không phân biệt tuổi tác.”

Vị khách tên là Vương Minh Nguyệt, 19 tuổi, qua đời vì đột quỵ tim. Cô ấy là một ngôi sao mạng nhỏ, đang bước chân vào showbiz, ngày mai sẽ tham gia ghi hình chương trình tuyển chọn ở Thục Thành. Tối nay đến nghỉ tại Hoa Viên của nhà họ Ôn, ai ngờ lại gặp tai họa.

“Bụi bám quá nhiều, phải từ từ làm sạch. Không làm xong trong mười ngày nửa tháng đâu.”

Tôi ngạc nhiên nhướng mày. Dù Trần Ẩn kiêu ngạo, nhưng ít nhất bề ngoài anh ấy luôn đối xử lễ độ với tôi. Theo lý, anh ấy quen Ôn Lan lâu hơn, hẳn là phải thân mật hơn. Huống hồ, Ôn Lan mười phần có tám, chín là thích anh ấy. Vậy mà sao lại giữ thái độ lạnh nhạt đến thế?

Nhưng chuyện giữa hai người họ chẳng liên quan gì đến tôi, giờ tôi còn có nhiệm vụ quan trọng hơn.

“Bà chủ Tần…” Ôn Lan chống tay lên bàn, trêu ghẹo, “Xem ra công việc của cô thuận lợi nhỉ.”

Vương Minh Nguyệt cười càng ngọt ngào hơn.

Ôn Lan bán tín bán nghi. Lúc này, Chu Trấn đột nhiên ôm ngực, vẻ mặt đau đớn.

Đúng là mùng Một Tết, nếu có khách trọ qua đời ở nhà nghỉ thì khá là xui xẻo. Cách duy nhất để “kéo dài” sự sống chính là giao dịch vận khí. Tôi nhìn vẻ mặt lo lắng của Ôn Lan và bảo: “Đừng lo. Đơn này, tôi nhận.”

Ngành nghề nào cũng có góc khuất. Tôi chẳng ngạc nhiên mà đáp: “Giá không thành vấn đề.”

Ôn Lan hào hứng ló đầu ra: “Vậy tôi cũng đi được không? Cô Vương, những ai sẽ tham gia ghi hình chung vậy?”

“Lòng người nhiều tham lam, việc làm ăn của tôi lúc nào cũng thuận lợi.”

Nói đến đây, cô ấy bất chợt ngước lên nhìn tôi: “Cô trông cũng trẻ như tôi vậy. Sao cô quen chú tôi?”

Ở nơi chuộng văn hoá trung dung, việc để lộ tham vọng là một điều rất “nguy hiểm”. Nhất là khi người thể hiện lại là một cô gái xinh đẹp, sắc sảo.

Tính toán kỹ, thời gian Vương Minh Nguyệt có thể đổi tối đa là ba ngày. May mà chương trình quay trong ngày và phát sóng ngày hôm sau. Nếu không, khách hàng bỏ công sức nhưng không kịp xem chương trình phát sóng thì cũng tội nghiệp.

Ôn Lan có vẻ không chắc chắn nói: “Tôi học nghề chưa lâu, có thể sửa những chỗ nhỏ thôi, còn hỏng nặng thì không dám đảm bảo đâu. Ai bảo lúc chú tôi mất, tôi còn nhỏ mà…”

“Chỉ là không biết, vị khách này có muốn giao dịch không?”

Vương Minh Nguyệt rất hài lòng với màn trình diễn hôm nay. Nhưng khán giả lại không hề hài lòng.

Ôn Lan nhìn Vương Minh Nguyệt, rồi lại nhìn tôi, khó khăn nói: “Bà chủ Tần, cô giúp cô ấy hoàn thành tâm nguyện trước đi. Tôi sẽ thức đêm sửa đồng hồ bỏ túi cho cô. Đợi đến khi kết thúc giao dịch, chắc chắn tôi đã sửa xong rồi.”

Vậy là tôi và Chu Trấn, với tư cách fan của Vương Minh Nguyệt, tượng trưng hô vài câu “Nguyệt Nguyệt, chúng tôi yêu bạn”. (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh ấy khó nhọc nói: “Bà chủ, tôi hình như cảm nhận được có người vừa qua đời ở gần đây, khoảng năm mươi mét về phía đông bắc.”

Không thể gặp người cũ, nhưng gặp lại vật cũ cũng là một điều tốt. Dù có thay đổi mặt ngoài, nhưng đồ đạc bên trong biệt thự vẫn y như hai mươi năm trước, không khác chút nào so với ký ức của tôi. Ngón tay tôi lướt qua chiếc bàn gỗ hoàng đàn ấm áp.

Trên thế gian này, mỗi phút mỗi giây đều có người ra đi. Nhưng chỉ những khách hàng có duyên với người giao dịch mới có thể được cảm nhận. Tôi và Trần Ẩn đều không nhận ra, nên có lẽ người khách này đã chọn Chu Trấn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vương Minh Nguyệt giơ một tay, năm ngón xòe ra: “500 nghìn, được không?”

Lúc này vẫn còn sớm, nên Ôn Lan dẫn chúng tôi lên thư phòng ở tầng hai. Pháp khí của Trần Ẩn chỉ cần đánh bóng định kỳ, nhưng khi nhìn chiếc đồng hồ bỏ túi của tôi, thợ sửa chữa thốt lên:

Theo tôi, nghệ sĩ phải rèn luyện ca hát và vũ đạo là điều cơ bản, nhưng Vương Minh Nguyệt lại khẳng định mình đã có tài năng chỉ thiếu cơ hội.

Ở đâu có náo nhiệt là có Ôn Lan ở đó. Tôi xoa trán, khuyên nhủ khéo léo: “Hay là Ôn tiểu thư cứ sửa pháp khí trước? Nếu có thời gian, tôi sẽ gửi cho cô video hiện trường.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Được, cô cần bao nhiêu?”

Cô ấy hài lòng, nhưng hành động này hiển nhiên gây bất mãn cho các thí sinh khác.

Thoả mãn nguyện vọng của khách là phạm vi công việc của tôi, dù cho nguyện vọng đó có khó hiểu đến mức nào đi nữa.

Theo thẩm mỹ của tôi, Vương Minh Nguyệt là thí sinh đẹp nhất. Ở mọi nơi có thể lộ diện, Vương Minh Nguyệt đều chủ động thể hiện, nổi bật giữa đám đông, làm lu mờ các thí sinh khác.

Có tiền có thể sai khiến quỷ thần. Vương Minh Nguyệt tiêu cả đống tiền, lần đầu xuất hiện đã đứng ngay vị trí trung tâm. Khi phỏng vấn, cô cũng nhận được nhiều câu hỏi nhất.

“Cô ta là ai vậy? Nổi tiếng lắm sao?”

“Đúng vậy.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ngực không có, m.ô.n.g cũng không, sao đạo diễn lại quay cô ta?”

Lợi nhuận đảm bảo.

Chu Trấn tiến lên nói chuyện: “Nếu cô muốn kéo dài mạng sống, có thể bán vận may, tình duyên và sức khỏe của kiếp sau.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Những việc vặt vãnh này tôi giao cho trợ lý của mình. Tôi đẩy vai Chu Trấn: “Để fan này bám theo cô nhé.”

Tôi giải thích với Vương Minh Nguyệt: “Theo quy định, để tránh sự cố bất ngờ, tôi phải luôn ở bên cạnh khách, không rời nửa bước. Khi cô ghi hình chương trình, tôi cũng phải ở cạnh.”

Tôi chưa kịp nói gì thì Ôn Lan đã bật dậy: “Là khách trọ ở nhà nghỉ của tôi!”

Vương Minh Nguyệt gật đầu không chút do dự. “Tôi có thể bán vận may kiếp sau để đổi lấy tiền kiếp này không?”

Đây là một câu hỏi hiếm gặp. Dù sao, c.h.ế.t đi mà chưa tiêu hết tiền cũng là một tiếc nuối lớn. Trừ những người nghèo túng, hiếm khi có ai lại trao đổi như vậy. Nhưng đây lại là loại giao dịch tôi thích nhất. Dù sao, tiền thì có giá, thời gian lại vô giá. Bao nhiêu tiền với tôi chỉ là con số.

“Ngày mai tôi phải quay chương trình tuyển chọn. Muốn nổi tiếng thì đây là cơ hội tốt nhất của tôi rồi. Biên kịch bảo chỉ cần trả giá đủ, tôi sẽ được lên hình nhiều, thậm chí có thể có buổi phỏng vấn riêng.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29: Chương 29