Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 73: Chương 73
Chỉ cần chạm vào pháp khí, tôi có thể tiếp nhận một chút vận khí, giúp phục hồi thể lực tạm thời.
“Sắc mặt chị không tốt lắm, đã đi khám chưa?”
Nhưng, thất bại.
Chương 73: Chương 73 (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi không muốn đoán xem cậu tưởng là gì, dù cũng dễ đoán thôi.
Tôi thầm nghĩ, rồi đưa cho cậu ấy một phong bì.
Hương hoa càng lúc càng nồng hơn.
Tôi thu lại ánh nhìn, mở điện thoại gọi xe.
Nhưng Chu Trấn lại lẽo đẽo đi theo.
Thật ra, tôi còn rất nhiều điều muốn dặn dò cậu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chiếc áo sơ mi đơn giản phác họa nên dáng hình cao gầy của Chu Trấn.
“Tặng cậu.”
Cơn choáng ập đến, tôi thầm phiền trách mình lại bị tái phát chứng hạ đường huyết. Đưa tay vào túi, nhưng không có viên kẹo nào. Đành phải chuyển sang tìm chiếc đồng hồ bỏ túi.
Tôi xoay cổ tay, thử dừng thời gian.
Vừa vào trong, tôi liền ngửi thấy thoang thoảng hương hoa dành dành. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi giải thích: “Tiền công.”
Giờ đang là giờ học, sân trường vắng người. Quanh khu giảng đường lại càng yên tĩnh. Dù đi sau tôi hai bước, nhưng giọng nói trầm tĩnh của cậu vẫn nghe rõ mồn một.
Nhưng giờ tôi không còn là “Sếp” của cậu ấy, cậu gọi thẳng tên tôi cũng là điều bình thường.
“Thanh Đường, chị…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đồng thời, một chiếc còng tay lạnh lẽo bằng bạc nhẹ nhàng khóa chặt cổ tay tôi.
Cảm giác chóng mặt thêm nặng, tôi gần như cảm thấy những giọt mồ hôi lạnh đang rịn ra sau lưng.
Tôi tựa lưng vào ghế: "Lái xe chậm chút, tôi đang chóng mặt đây."
Kim Tòng Tuấn cầm chiếc đồng hồ bỏ túi, v**t v* nhẹ nhàng: "Không muốn hỏi thử xem tôi định đưa cô đi đâu sao?"
Rồi, như thể đã hạ quyết tâm, cậu quay lưng bước đi.
Chẳng bao lâu sau, xe dừng ở bên đường.
Nhưng Chu Trấn là người ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Không có tôi, cậu ấy vẫn có thể sống tốt cả đời.
“Được thôi. Như chị muốn.”
Xác nhận biển số, tôi ngồi vào xe.
Chu Trấn ngẩn người, như thể đang suy đoán bên trong có gì.
Tôi nhếch mép, lắc lắc chiếc còng kêu leng keng trên tay: "Lười hỏi lắm. Cậu chắc chắn đã chuẩn bị kỹ càng rồi, vậy cứ nghe cậu thôi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi dừng bước.
Ánh tà dương lặn dần về phía tây, phủ lên khuôn mặt của Chu Trấn một chút sắc hồng. Cậu cắn môi, như thể đang nén lại điều gì. Cuối cùng, chỉ đành nở một nụ cười khổ: “Mấy ngày rồi không gặp, thật khó khăn lắm mới gặp được một lần, chị lại vội đi thế sao?”
Nhưng đúng lúc đó, chiếc xe phanh gấp.
Phớt lờ ánh mắt đượm buồn của Chu Trấn, tôi giữ vẻ mặt điềm tĩnh: “Cầm lấy đi. Tôi đi đây.”
Kim Tòng Tuấn không đáp.
Chu Trấn thở dài sâu.
Chu Trấn luyến tiếc, nhưng cậu ấy cũng biết bản thân chẳng thể thay đổi được ý định của tôi.
Nụ cười vừa nở trên mặt cậu lập tức đông cứng lại. Chu Trấn nắm chặt ngón tay, rồi lại buông ra. Cậu tự giễu: “Tôi cứ tưởng là…”
Bỏ qua vẻ lưu luyến trong giọng nói của Chu Trấn, tôi nhớ đến bản di chúc đã viết xong, khẽ mỉm cười: “Tôi biết cậu luôn nghe lời, lần này cũng vậy. Khi tôi không còn ở đây, cậu phải chăm chỉ học hành, sớm tốt nghiệp. Kết bạn nhiều vào, đi du lịch nhiều vào.”
Người tài xế hất mũ lưỡi trai xuống, lộ ra mái tóc ngắn bù xù.
Đến bước này, tôi lại thấy bình tĩnh hơn.
Tôi im lặng một lúc, không phủ nhận cũng không khẳng định.
Cậu bước đi thật chậm, từng bước nặng nề, như thể mỗi bước chân đều đang giã từ quá khứ.
Nhìn gương mặt thanh tú của Kim Tòng Tuấn, tôi nói bằng giọng hờ hững: "Cậu biết tôi ngửi thấy mùi hương nồng sẽ chóng mặt, còn chuẩn bị trước bằng cách lấy hết kẹo trong túi tôi. Xem ra tôi đã tự dẫn sói vào nhà rồi."
Ánh mắt của Chu Trấn dần chuyển thành lạnh lùng: “Điều này không giống như chia tay bình thường, mà như là… vĩnh biệt.”
Chu Trấn sải bước đến bên cạnh tôi, cúi đầu nhìn tôi: “Chẳng phải đến tìm tôi sao? Sao lại muốn đi?”
Chỉ là đi ngang qua lớp học thôi, vậy mà cậu cũng thấy được? Hèn chi thầy giáo kể chuyện cười mà cậu không cười, hóa ra là vì đang phân tâm.
Tôi ngạc nhiên nhướng mày, hơi bất ngờ khi cậu gọi tôi như thế.
Anh ta nghiêng người qua, cầm lấy chiếc đồng hồ bỏ túi từ tay tôi.
Người lái xe không nói gì, chỉ bấm khóa trung tâm. Cửa sổ từ từ kéo lên, trong tôi đột nhiên dâng lên cảm giác cảnh giác.
“Tiệm đã đóng rồi, chị cũng nên nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.