Nơi ở của đạo cô có thể xem như là cao cấp nhất của thôn, vì đấy là nhà của trưởng thôn đang ở, lão nhường lại cho đạo cô và đi ở nơi khác, từ khi chấp nhận cho tiểu cô nương kia ba ngày làm tiệc chúc mừng cũng như chia tay với người trong thôn, đạo cô đả vào nhà bế quan không ra.
Đương nhiên căn nhà đả được dọn dẹp sạch sẽ trước khi nàng vào ban đầu một số người đến trước của nhà trưởng thôn thì đa phần bọn họ cảm thấy e ngại và lo sợ kèm theo đó là thấp thỏm, vì khi nói sai một câu làm thượng tiên phản cảm bọn họ không giám tưởng tượng kết quả.
Bọn họ vẫn còn nhớ lần đầu gặp đạo cô, khi đó bầu không khí rất đáng sợ, như thể đạo cô khinh miệt hết thảy coi bọn hắn như sâu kiến, nhưng tất cả chỉ là cảm giác vì lúc đó không ai giám nhìn thẳng mặt của nàng, làm như vậy là bất kinh và khinh nhờn đạo cô.
Đắng đo suy nghĩ mãi cuối cùng vẫn có một người trường lá gan vừa đến của nhà trưởng thôn liền quỳ xuống dập đầu cầu xin đạo cô thương xót, kiểm tra xem con hắn có hy vọng bước lên tiên đồ không.
Kết quả chỉ có một, đạo cô chỉ lạnh như băng trả lời một câu mà bất cứ ai đến gặp nàng đều nghe là "tư chất quá kém,vô vọng tiên đồ"
Từ đó trở đi không một ai giám tới làm phiền nàng nữa, ban đầu Nguyên Thiên Y muốn đến bái phỏng,nhưng nghĩ đến cái nhìn lạnh như băng kia thì lại thôi.
Ban đầu hắn còn khá xoắn suýt vì không hiểu làm sao đạo cô đó lại có ác cảm với bản thân như vậy, thời gian trôi qua nhanh chóng mới đó thôi mà ba ngày ước hẹn với đạo cô kết thúc.
Cô nương kia đi theo đạo cô lên núi tu hành, lúc ly biệt không thể nào thiếu được những giọt nước mắt chia ly, những phụ nhân trong thôn khóc rất thương tâm, một số nam nhân cũng bị ảnh hưởng bọn họ không tới mức lệ rơi đầy mặt, nhưng ánh mắt vẫn phím hồng
Nguyên Thiên Y đứng trước cửa miếu nhìn bóng dáng bọn họ đạp kiếm đi về phương xa, hắn không bị ảnh hưởng gì mấy, hoặc có thế nói là hắn quá quen với biệt ly rồi.
Hắn cảm thấy đạo cô đó thâm sâu khó lường, chỉ ánh mắt hôm đó thôi đả nói lên tất cả, nay còn đạp kiếm đi xa chí ít hắn cảm thấy luyện khí tầng chín là mơ tưởng đằng vân giá vũ.
Điều làm hắn băn khoăn là đạo cô mạnh như vậy chắc hẳn cũng phải biết h·ung t·hủ là ai rồi chứ, tại sao lại không ra tay.
Nguyên Thiên Y đứng trước cửa miếu như có điều suy nghĩ, những suy nghĩ đó rất nhanh đã bị hắn vứt ra sau ót.
Việc hắn cần quan tâm hiền giờ là làm sao biết h·ung t·hủ là ai, h·ung t·hủ có còn trong thôn không hoặc đã trốn đi.
Suy nghĩ dù có nhiều thế nào thì cũng vô dụng vì việc bây giờ hắn có thể làm là chờ đợi mà thôi, nếu h·ung t·hủ không bỏ chạy quá xa hắn tin chắc rằng h·ung t·hủ còn quay lại.
Người dân trong thôn sinh hoạt như thuờng ngày, cứ như thể họ quên mất việc bản thân đả sống trong lo sợ trong khoảng thời gian trước ngày nào cũng có n·gười c·hết.
Không để Nguyên Thiên Y đợi lâu nửa năm sau khi tiểu cô nương kia đi trong thôn có việc lạ liên tiếp xảy ra, lần này không phải n·gười c·hết, mà là gà vịt m·ất t·ích ban đầu chỉ là một hay con, dần về sau mất những con vật lớn như dê bò.
Người trong thôn dần phát hiện khác thuờng, điều này làm cho bọn họ nhớ đến khoản thờ gian trước đây, lúc mà mỗi ngày đều có n·gười c·hết, mọi người trong thôn đều rất lo sợ họ cứ nghĩ đạo cô đến dẫn tiểu cô nương đi là mọi chuyện xẻ chấm dứt.
Nhưng trong thôn lần này không có n·gười c·hết chỉ mất gia súc chăn nuôi mà thôi, tuy làm họ bớt lo lắng nhưng nổi sợ vẫn đeo bám theo bọn họ.
Nguyên Thiên Y vẵn tiếp tục điều tra, cuối cùng cũng phát hiện được chút manh mối còn sót lại hắn đi đến từng nhà để tìm manh mối,khi đến nhà tiểu cô nương kia hắn đặc biệt nán lại hàn huyên với lão bá vài câu, khi không thấy trong thôn không có gì bất thường nên hắn mở rộng phạm vi ra xung quanh thôn.
Khi hắn đi vòng quanh thôn hắn may mắn tìm được đầu mối, hắn thấy một đống t·hi t·hể động vật bị tùy ít vứt bỏ trên đất, tất cả bọn chúng đều bị c·hết giống nhau,chỉ cò lại da bọc xương như thể bị rút cạn tinh huyết, đống t·hi t·hể này cách thôn khá xa nên rất khó để tìm được.
Mùi hôi thố xông vào mũi làm cho hắn rất khó chịu nhưng hắn vẫn phải kiên nhẫn vì phía trước, khi hắn bước lên những cái sát cẩn thận đi xâu vào bên trong, hắn mới phát hiện ra không chỉ là những con vật được nuôi trong thôn, mà còn có những thú hoang xung quanh.
Đi xuyên qua những xác hắn thấy một cái hang động,tuy được ngụy trang qua nhưng nó rất thô sơ như thể muốn cho người khác biết hắn làm việc mờ ám vậy.
Nguyên Thiên Y đi sâu vào hang động khi đi đến nơi trong cùng thì hắn thấy một bệ thờ, trên đó có thờ một bức tượng.
Bức tượng đó có hình của một người toàn thân mặc giáp đang trên lưng một con chiến mã, dưới bệ thờ thì có máu tươi đầm đìa, giờ phúc này hắn mới để ý con đường mà hắn đi nãy giờ là một con đường toàn là máu, đến lúc này hắn cảm thấy toàn thân hàn ý, cơ thể không tự chủ mà phát rung lên.
Hắn gian nan quan sát bức tượng hồi lâu càng nhìn hắn càng cảm thấy bức tượng này tà tính chẳng lành, bức tượng như thể đang hút máu từ nền đất vậy, xung quanh bức tượng có từng trận lưu quang nếu nhìn không kỹ xẻ không biết được.
Có đôi lúc hắn còn cảm thấy bức tượng như đang nhìn về phía hắn từng trận hàn ý bốc lên không tự chủ được làm cho toàn thân hắn rung lên, giờ phút này hắn mới xác định mấy vụ án ly kì trong thôn là do bức tượng này gây ra, nói đúng hơn là người thờ cúng bức tượng này, vì cách bệ thờ không xa có một cái bồ đoàn nhìn qua khá mới nên hắn đoán mới dùng không lâu.
Nguyên Thiên Y chậm rãi lại quan sát bức tượng, hắn từng thử di dời bức tượng nhưng không thành công, khi cầm bức tượng như thể nó có vạn cân nặng, hắn cảm thấy ở đây lâu không phải ý hay nên quay người đi ra.
Vừa ra ngoài hắn nhanh chóng tìm một chổ ẩn núp để mà quan sát cửa hang nên làm chổ ẩn núp gần đó, hắn còn cẩn thận xóa đi dấu vết đả vào hang của mình, hắn quyết định ôm cây đợi thỏ xem thử h·ung t·hủ là ai.
Khi trời gần sáng Nguyên Thiên Y bổng nhiên mở mắt nhìn về đốm lửa trong đêm đang đến gần cửa hang, ban đầu hắn cho là có người đi lạc nhưng khi hắn thấy theo sau đóm lửa là những con vật trong thôn.
Bọn nó không hề có bất cứ phản kháng gì, chỉ im lặng mà đi theo người đàn ông cầm bó đuốc, người đàn ông đi phía trước trong miệng vẫn ngâm câu ca dao mà bọn trẻ trong thôn thuờng hát.
Người đàn ông dẫn theo động vật đến trước cửa hang, hắn quỳ xuống đất hai tay chấp ra phía trước làm động tác vái lạy miệng thì lẩm bẩm:
" Thần quân mời dùng bữa, do kẻ hèn này chuẩn bị."
Trờ hồi lâu trong hang động mới có động tĩnh, nhưng xúc tua đỏ như máu đang từ trong hang đưa ra ngoài.
Khi xúc tua ra tới miệng hang, những động vật người đàn ông mang đến như có lại lý trí điên cuồng giãy giụa ý định tránh thoát xúc tua nhưng kết quả đã định trước.
Bọn nó sống không nổi, từng con vật bị hút khô huyết dịch chỉ còn lại da bọc xương tùy ý ném trên đất, lúc này bọn chúng không còn chút sinh cơ nào.
Nguyên Thiên Y thấy vậy rất giật mình,không ngờ khi sáng mình đứng gần thứ khủng bố như vậy, tuy nói thực lực đối phương không phải rất mạnh, nó vẫn còn nằm trong phạm trụ hắn có thể nhặn thức được, nhưng công pháp hấp thu huyết dịch này quá tà môn đi.
Còn người đàn ông dẫn đám động vật kia đến hắn nhận biết, là một trong những người dân đánh cá có mặt lúc cha của tiểu cô nương kia vớt hắn lên.
Hắn gọi Cố Thanh, theo Nguyên Thiên Y biết thì Cố Thanh là một người rất tốt không thể nào làm ra việt như vậy được.
Hắn quyết định quan sát một lúc nữa mới ra tay, sau khi đám động vật bị hút hết huyết dịch bị vứt sang một bên, những xút tu có màu đỏ như máu kia lui vào trong hang nhưng sau đó là có một vệt kim quang từ trong hang bắn ra, nhắm thẳng đến vị trí của Cố Thanh.
Hắn không có ý định né tránh mà đón chịu nó, kim quang đánh trúng Cố Thanh không có bất kỳ cảnh tượng kinh hoàng nào diễn ra,như đầu rơi máu chảy tứ chi văng khắp nơi.
Mà nó từ từ nhập vào Cố Thanh theo sau đó là tiếng kêu thoải mái của hắn.
"Haha haha, đa tạ thần quân khai ân"
Hắn vừa nói vừa cuối đầu vái lại nhưng tiếp theo tiếng nói từ trong hang động truyền ra làm cho động tác của hắn cứng đờ.
"Việc bổn quân kêu ngươi làm, hoàn thành tốt không"
Cố Thanh nghe vậy khúm núm nói có vẻ như rất lo sợ:
"Bẩm thần quân tiểu nhân đã làm xong."
Tiếng "Tốt" vang lên mọi âm thanh mọi âm thanh đều biến mất phải đợi thật lâu khi xác nhận thần quân đả đi Cố Thanh mới dám ngẩn đầu lên dòm ngó xung quanh.
Hắn đang nghĩ về việc thần quân kêu hắn làm, ban đầu hắn còn rất do dự có thể nói là cự tuyệt việc này nhưng khi nếm thử ngon ngọt do thần quân bang tặng suy nghĩ của hắn dần thay đổi.
Làm một chút thì có sao chỉ hy sinh người khác thì có liên quan gì bản thân dại gì mà không làm, hắn liên tiếp cười như điên:
"Tiên nhân hahaha, ta cuối cùng cũng có cơ hội thành tiên nhân, sau này ta có thể ăn xung mặc sướng, không phải cất công làm bữa nay lo bữa mai hahahaha."
0