0
"Thiên Y ngươi không sao chứ, hôm qua ta thấy ngươi ho rất nhiều"Tiểu Hoa lo lắng hỏi.
Nguyên Thiên Y lúng túng nói:
"Không sao đâu hiện giờ ta rất tốt ngươi không cần lo nữa, không phải hiện tại ta không ho nữa sao."
Trong đám trẻ vẫn còn một đứa rất lo lắng cho Nguyên Thiên Y, hắn cũng là kẻ tích cực khuyên Nguyên Thiên Y về nhà khi chỉ ho vài cái.
Hắn gọi Hứa Diệt là con trai của Hứa phu nhân người đả chăm sóc Nguyên Thiên Y rất nhiệt tình khi hắn còn bé, hai người trạc tuổi nhau nên có thể xem hắn và Hứa Diệt là bạn nối khố.
Hứa Diệt từ trong đám trẻ xong ra nhào lại khoát vay Nguyên Thiên Y liên tục cười nói:
"Ngươi không sao là tốt rồi hôm nay chúng ta tiếp tục."
"Tốt"
Cuộc sống của hắn trôi qua rất giản dị hết ngày này qua ngày khác ban ngày nô đùa cùng lũ trẻ ban đêm đi theo ông học kiến thức về thảo dược.
Mọi việt rất êm đẹp cho đến ngày mà hắn và lão Nguyên ước hẹn, khi hắn tám tuổi sẽ theo lão Nguyên lên rừng hái thảo dược.
"Ông xem thảo dược này thế nào ạ."
Giọng nói non nớt truyền đến, nó phát ra từ một tên nhóc khoảng tám tuổi thân hình đơn bạt cộng thêm quần áo lam lũ trong rất yếu đuối.
"Đâu để ông xem, ồ nó gọi Huyết khê thảo là một loại thảo dược có thể giúp con bồi bổ khí huyết cũng là một trong những dược liệu dùng để nấu thuốc cho con."
Lão giả đi chung với tên nhóc kiên nhẫn giải thích.
"Vậy còn cái này."
"Nó gọi mọc sâm có thể gia tăng tuổi thọ."
Một hỏi một đáp cứ thế diễn ra, hai người đó là Nguyên Thiên Y cùng với lão Nguyên, hôm nay là ngày đầu tiên Nguyên Thiên Y đi theo lão Nguyên đi hái linh thảo mọi việc đối với hắn đều rất xa lạ.
Hầu như gặp gì hỏi đấy dù khi ở nhà hắn đã được lão Nguyên dạy cho một số kiến thức về thảo dược rồi có sẵn luôn hình minh họa, nhưng muốn để hắn phân biệt được hết là điều rất khó.
Tuy đả cố gắng hết sức nhưng thể lực có hạng, từ sáng tới giờ mới được hai tiếng Nguyên Thiên Y đã liên tục thở dốc dù cố thế nào đi nữa nhưng cơ thể hắn yếu đuối hơn người khác là điều không thể chối bỏ.
Lão Nguyên hết sức tinh tế khi thấy cháu mình thể lực gần hết cười hòa ái nói:
"Hái cũng được kha khá rồi ta nghỉ ngơi một chút đi."
Không đợi Nguyên Thiên Y có phản ứng lão đã đặt giỏ sách xuống và nghĩ tại chỗ.
Nguyên Thiên Y thấy vậy cũng ngồi theo dù đả cố gắng kiềm chế để không lộ vẽ mệt mỏi nhưng hơi thở của hắn rất mạnh ngực chập chùng liên tiếp mồ hôi thì làm ướt cả lưng.
Hắn nằm trên một mô đất bình thản ngắm nhìn từng đám mây bay một làn gió nhẹ thổi qua làm cho tóc may của y tung bay, hắn nhẹ nhạng mỉm cười như thể rất hưởng thụ khoảnh khắc yên bình này.
"Thiên Y à, hôm nay hái thêm một ít thảo dược nữa là được rồi."
Âm thanh của lão Nguyên truyền đến, lão đang kiểm kê thành quả của ngày hôm nay, phải nói là hôm nay lão thu hoạch được rất khá chỉ vài cộng thảo dược nữa thôi là đầy một giỏ.
Nguyên Thiên Y bật người dậy đi đến bên người lão Nguyên gánh giỏ xách lên vai cười nói:
" đi thôi ông tranh thủ trước khi trời tối."
Từng cây thảo dược được hái, thảo dược trong giỏ càng ngày càng nhiều khi đầy giỏ cả hai đồng hành trở về.
Một ngày bận rộn cứ như thế trôi qua, ngày tháng sao này của hắn cũng vậy thời gian nô đùa cùng lũ trẻ trong thôn của Nguyên Thiên Y ít hơn rất nhiều.
Cứ ngỡ sẽ bị bọn trẻ xa lánh, nhưng sự thật lại khác tình cảm của bọn trẻ giành cho nhau vẫn không thay đổi, vẫn chân thành ngây thơ như ngày nào.
Cơ thể của Nguyên Thiên Y vẫn như vậy không có bất kỳ tiến triển tốt đẹp, hắn thường xuyên ho khan năm mười hai tuổi cơn ho khang dần trở nên kịch liệt.
Có lần hắn còn nôn ra máu làm cho tất cả mọi người rất hoảng sợ, đặc biệt là lão Nguyên lão hết sức luống cuống dù đả thử mọi cách cho uống tất cả các loại thuốc dùng để giảm đau cũng như giảm ho mà lão biết vẫn không có hiệu quả.
"Haizz"
Tiếng thở dài truyền đến, nghe vào như thể bất lực cùng với không đành lòng.
"Hết cách rồi, chỉ còn đi nước cờ hiểm mà thôi."
Lão Nguyên ngồi chủ tọa xung quanh đó là người dân trong thôn, gương mặt từng người đều rất ngưng trọng vì khi đưa ra quyết định có thể con họ sẽ c·hết.
Lão Nguyên thấy mọi người đều rất căng thẳng cười nói:
"Không nghiêm trọng tới vậy, ta có quen một người chấp sự ở tiên môn hắn nói tỉ lệ thành công rất cao."
Hứa phu nhân băn khoăn nói:
" Nhưng tôi nghe người ta nói thất bại có thể dẫn đến t·ử v·ong?"
Giọng nói của bà toát ra vẻ phiền muộn dù gì gia đình bà chỉ có một đứa con nó mà có mệnh hệ gì bà sống không được nữa.
Có người tận tình khuyên nhủ :
"Thất bại không có nghĩ là c·hết vẫn còn hy vọng sống mà, lở đâu bọn trẻ thành công thì sao, từ đó về sao bọn trẻ nhất phi trùng thiên."
Lão Nguyên bình tình nói:
"việc này không ép buộc mọi người, vì nó rất nguy hiểm nhưng mọi người phải nhớ kỷ cơ hội chỉ có một lần mà thôi."
Mọi người lâm vào trầm mặc, ai mà không muốn con cái của mình có cuộc sống tốt chứ, khổ cực cả cuộc đời của bọn họ là đủ rồi.
Sao nhiều lần băn khoăn họ rốt cuộc đưa ra quyết định có người hy vọng con mình sống tốt hơn có người không nở cho con họ đi mạo hiểm.
Đám người bàn luận rất lâu như đả đư ra quyết định.
"Mọi thứ đã được quyết định tháng sao ta sẽ dẫn bọn trẻ đi cầu tiên duyên."
Lão Nguyên dẫn đầu đi ra ngoài câu nói của lão từ bên ngoài truyền đến
Thời gian thắm thoát trôi qua ngày đó đã đến hết thải có hai mươi hai đứa trẻ tham gia trong đó bao gồm Nguyên Thiên Y, tiểu Hao và Hứa Diệt.
Lão Nguyên đả sớm chuẩn bị xe ngựa và lương khô dự trữ cùng với vệ sĩ.
Nói là vệ sĩ chứ thật ra là những thanh niên trai tráng trong làng.
Ban đầu bọn trẻ còn cười đùa hí hửng được, sao khoảng thời gian bọn trẻ bắt đầu chán nản có dấu hiệu mệt mỏi.
Hành trình diễn ra hai ngày ba đêm trong lúc đi có nhiều đứa trẻ khóc đòi về bình tĩnh nhất thuộc về Nguyên Thiên Y, hắn không cảm thấy bất kỳ hoang mang cũng như mệt mỏi.
Nỗi đau khi say xe không thắm vào đâu khi bệnh hắn tái phát.
Tiểu Hoa dùng tay bấu chặt lấy góc áo hắn bàn tay nhỏ bé còn đang run rẩy khuông mặt của tiểu Hoa tái nhợt.
Hứa Lôi cũng không khá hơn là bao.
Khi bọn trẻ th·iếp đi vì mệt mỏi, nhưng vẫn còn một người thức Nguyên Thiên Y lẻ loi ngồi đó, hắn đảo mắt qua từng khuôn mặt nhỏ bé của lũ trẻ, hắn chỉ nghe được tiếng bánh xe ngữa đang lăn thỉnh thoảng phát ra vài tiếng "lạch cạch" khi cán phải đá cùng với tiếng bước chân của con ngựa.
Dần rồi hắn cũng chìm vào giấc ngủ.
Khi Đến nơi rèm cửa được vén lênh từng tia nắng ban mai chiếu đến, chiếu gọi lên khuôn mặt của lũ trẻ, chúng lần lượt tỉnh giấc.
Hiện ra trước mặt bọn trẻ là một ngọn nuối nguy nga hùng vĩ, đỉnh núi xuyên thẳng vào mây xanh, dưới chân núi là một ngôi nhà rất lớn, có thể chứa được vài trăm người mà không cảm thấy chặt hẹp nhưng nếu đem so sánh với ngọn núi đó thì chẳng đáng nhắc tới.
Từng đợt hoan hô truyền đến, như thể lần đầu bọn trẻ thấy cảnh tượng hùng vĩ như vậy, thanh niên trai chán trông thôn cũng không khá hơn là bao.
"Ngọn núi đó thật lớn a."
"Tốt hùng vĩ một ngọn núi."
"Căn nhà đó có thể so với một thôn của chúng ta a."
Trong khi bọn trẻ đang hoan hô thì một bóng người đạp kiếm mà đến, một thân áo trắng tay áo tung bay, tóc dài xỏa qua hay bên vay theo gió mà bay trên môi nụ cười nhẹ nhàng như trích tiên hạ phàm.
Người đó đi đến chấp tay hành lễ với lão Nguyên:
"Nguyên Tiên Sinh đã lâu không gặp. "