Hắn để quyển sách xuống bàn khoé miệng hơi nhếch lên không nói lời nào, chậm rãi đi ra ao nhìn mặt nước không chút gợn sóng hắn âm thầm đánh tiếc.
Không nán lại quá lâu mà tiếp tục lên đường trước khi đi không biết là vô tình hay cố ý mà hắn liếc mắt nhìn về phía phòng của người con trai, đó là nơi duy nhất trong nhà hắn chưa đi vào và cũng không có ý định vào.
Đi về phía phủ thành chủ nơi đó có lẽ có thứ mà hắn cần, trên đường đi hắn còn gặp một số người có cùng mục đích, bọn hắn không có ý định chào hỏi cũng như bắt chuyện với một người xa lạ ở nơi như thế này.
Phủ thành chủ đang ở trước mắt, tất cả mọi người tim đều đập dồn dập, bọn hắn quyết định vào trong thám hiểm một chút thử thời vận, Nguyên Thiên Y cũng ở trong nhóm này, hắn lặng lẽ tiến vào phủ thành chủ cùng đoàn người.
Trong lúc tiến vào ai nấy cũng đề phòng lẫn nhau, không muốn tiếp xúc quá nhiều với người xa lạ, còn những kẻ quen biết từ trước thì xích lại gần chiếu cố lẫn nhau.
Một tên lão giã không chút tiếng động nào tiến lại người cách hắn gần nhất, tay hắn yên lặng cầm một thanh đoản kiếm bất ngờ đâm về phía đối phương, tên kia b·ị đ·ánh bất ngờ trở tay không kịp nên bị thanh đoản kiếm tiếp xúc với da thịt sao đó đâm xuyên tim.
Những người xung quanh cảm thấy hoảng sợ, vì không ngờ chưa tiến vào phủ đã có người không nhẫn nhịn nỗi nữa mà ra tay, bọn hắn đồng loạt tế lên pháp khí đánh về phía lão nhân kia, nhưng bị lão dùng một quả cầu ngăn chở đợt t·ấn c·ông, một kích thất bại mọi người đều nhanh chóng thu pháp khí lại chuẩn bị cho đợt t·ấn c·ông tiếp theo.
Một số người quá chú tâm về phía lão nhân nên không để ý người đi trước nhất, hắn mặc một bộ đấu bồng che kính toàn thân nên không phân biệt được nam hay nữ.
Đấu bồng bị phình ra cơ thể hắn dần biến lớn, từng thớ cơ thịt giản nở ra, khuôn mặt bị che khuất bởi cái mũ dần dần biến dạng miệng hắn dần dày ra từng cây răng sắc nhọn hiển lộ ra bên ngoài.
Hắn giơ lên cánh tay hướng những móng vuốt sắc nhọn về phía những người quay lưng về phía hắn, đương nhiên ngay từ đầu vẫn có người chú ý đến người đi trước tiên kia, do dị biến nảy sinh quá nhanh làm cho bọn hắn trở tay không kịp, có kẻ định lao lên ngăn chở quái nhân kia, hắn đưa pháp khí ngay trước ngực đón lấy móng vuốt sắc nhọn, nhưng điều hắn không ngờ là món pháp khí hắn vẫn luôn lấy làm tự hào lại bị móng vuốt sắc bén kia nhẹ nhỏm cắt đứt, móng vuốt sắc nhọn nhẹ nhàng xẹt qua da thịt của hắn, những nơi móng vuốt đi qua đều xuất hiện một vệt tơ máu, tiếp đó thân hình của hắn dần bị tạch rời ra.
Nguyên Thiên Y đứng cách quái nhân không xa, hắn không định đối chiến với quái nhân nên nhân lúc hắn tập chung về phía những người khác thì lẻn vào phủ trước, mặc cho bọn hắn chém g·iết.
Tên lão giả kia thấy có kẻ đi trước không khỏi nhíu mày, ý định ban đầu của hắn là ngăn chặn tất cả mọi người ở đây sao đó một mình độc chiếm toàn bộ bảo vật trong phủ, dù sao quái nhân kia cũng là sủng vật do hắn nuôi dưởng nên không lo bị phản.
Hắn ra lệnh cho quái nhân làm nhanh động tác lên, còn bản thân thì không ngừng huy động đoản đao để hạ sát những người khác, từng người một bị hạ sát, bọn hắn dù có pháp khí của bản thân nhưng cũng không chống đở được bao lâu vì lão giả kia có hai pháp khí quá mức cường đại, một cái sắt bén dị thường có thể làm tổn hại pháp khí của bọn hắn, còn một quả cầu có thể hấp thu pháp khí, mỗi lần bọn hắn định t·ấn c·ông đánh trả thì đều bị quả cầu kia ngăn trở.
Không được bao lâu thì hành lang đã tràn ngập máu tươi, tàn chi văng khắp nơi nền nhà đều bị nhộm thành màu đỏ tươi nhìn rất cay mắt, đứng đấy chỉ còn lại lão giã cùng quái nhân thần bí, trên thân bọn hắn cũng có v·ết t·hương nhưng không đáng nhắc đến, hắn cảm thấy thời gian bị trì hoản quá lâu nên nhanh chóng thúc giục quái nhân:
"Đi, mau chóng đi về phía trước nếu chậm thêm nữa mọi thứ tốt đều bị tên kia lấy hết."
Quái nhân bị trì độn một lúc như thể đang suy nghĩ câu nói của đối phương, thì bị lão nhân tức giận đá một cước vào chân, cú đá rất mạnh nó mạnh đến mức quái nhân phải khụy một chân xuống rồi gầm gừ trong đau đớn.
Lão nhân dận giữ hét lớn, hắn quát mắng vào tai quái nhân:
"Còn không mau đứng lên đuổi theo tên kia, ngươi ngồi đó gầm gừ thì có lợi ít gì mau đuổi theo hắn."
Quai nhân cầm lấy một cánh tay luyến tiếc không rời mà bỏ xuống, cánh tay hắn mới ăn được một nữa, rồi nhanh chóng đuổi theo Nguyên Thiên Y, lúc nó quay người lao về phía trước, trong mắt nó tràn đầy tơ máu như thể tơ máu đã chiếm lĩnh toàn bộ con ngươi làm cho con ngươi của quái nhân chuyển sang màu đỏ, như màu sắc của thương khung bên ngoài.
Nguyên Thiên Y sau khi vào phủ thì hắn lao đến phòng của thành chủ, vì nơi đó có lẽ có vật đáng giá.
Phòng nhìn rất sạch sẽ có rất nhiều sách, nếu mà phải nói thì nó trong như một thư viện, trên bàn gỗ vẫn còn quyễn sách đang được đọc nữa chừng, đèn cây dùng để thấp sáng khi đọc sách đã sớm tắc, hắn lấy quyển sách kia lên chỉ nhìn vài dòng đầu thì đón được đái khái đây là sách gì, sau đó thì nhanh chóng lục lọi khắp phòng, đánh bậy đánh bạ chạm được cơ quan, hai tủ sách từ từ tách ra tạo ra một thông đạo nhỏ, khi đi vào sâu một chút thì hắn thấy một cái kệ bên trên để lấy một chiếc nhẫn.
Hắn truyền thần thức vào nhẫn thì tâm thần như kéo vào một căn phòng bên trong cất không ít đồ nhưng số lượng nhiều nhất là linh thạch, có hai trăm viên linh thạch hạ phẩm còn lại thì là một số vàng bạc dùng cho thế tục vương chiều, một số quyển sách cso vẻ khá cổ nhưng chử viết hắn đọc không được nên đành bỏ lại chổ cũ.
Khi thần thức rút lui hắn lấy chiếc nhẫn đó đeo vào tay mình rồi lui ra khỏi cơ quan, hắn đi dạo xung quanh phòng nhưng không có phát hiện điều gì mới nên đành rút lui, hắn còn tần lực tìm kiếm quyển sách có thể phiên dịch ngôn ngữ trên thẻ tre cùng với trong quyển sách bên trong chiết nhẫn.
Cảm thấy thời gian không còn nhiều, nếu hắn tính đúng thì lão giả cũng quái nhân kia sắp đến nên hắn mau chóng rời đi, quyết định đi đến kho v·ũ k·hí xem có món pháp khí nào không.
Lão giả cùng quái nhân đến chậm một bước, khi hắn đi đến phòng thành chủ thì Nguyên Thiên Y đã sớm đi, khi quan xát căn phòng sạch không có dấu hiệu của lục soát qua thì hắn thử nhẹ một hơi, còn quái nhân kia chỉ hơi nhúc nhít cái mũi như ngửi mùi thấy mùi gì đó, lão giả thấy quái nhân khác thường thì quay sang hỏi:
"Có phát hiện gì không? Hắn đã đi qua nơi đây?"
Quái nhân chỉ lắc đầu tỏ vẻ còn lão giả kia nhìn lắc đầu nhưng không hiểu ý nghĩa, vì hắn nghĩ không ra là không biết hay không phải.
Lão giả lại đi đến trước bàn lại lật xem quyển sách kia, hắn làm những động tác tương tự như Nguyên Thiên Y làm khi vào phòng, lão loai hoay một hồi thì tìm thấy một cơ quan, khi khởi động nó thì hay tủ sách từ từ né ra tạo ra một cái thông đạo, lão vui vẻ mà đi vào khi đi đến cuối thông đạo nơi để một cái bàn gỗ, như như sượng lại, thứ vốn nên đẽ trên bàn gổ đã biến mất.
Khi đi ra bên ngoài lão tức giận dậm chân tại chổ, trán nỗi đầy gân xanh quái nhân thấy tính tình lão không ổn định, đã sớm lo sợ hai tai ôm đầu co ro tại một chổ.
Lão giả thấy cảnh này càng thêm tức giận lão dùng sức đá mạnh vào quái nhân và liên tục chửi rủa:
"Tại thằng vô dụng như mày nên mọi chuyện mới trì hoản lâu như vậy, mọi thứ tốt đã sớm bị kẻ đi trước lấy hết."
Lão không xác định được người lấy có phải là Nguyên Thiên Y hay không vì cửa phủ không chỉ một hướng, không nhất định là tiến vào cùng lúc với lão có khi đến sớm hơn, lại dùng sức đá vào quái nhân tức giận nói:
"Còn nằm đó, không mau đi đến nơi khác."
Quai nhân sau khi bị lão đ·ánh đ·ập thì gắng gượn đứng dậy đi đến nơi khác.
Nguyên Thiên Y đi đến kho binh khí thì đã thấy cửa kho đã sớm mở, khi bước vào thì chẳng thấy bóng người đã mở cửa.
Trong kho binh khí của phàm nhân thì vẫn còn, một hàng dài thanh kiếm được xếp gọn gàn, càng về sau thì chất lượng v·ũ k·hí càng tốt.
Khi hắn đi đến bệ đá cuối cùng thì lại chống không, hắn âm thầm thở dài rồi thôi, vừa định quay người rời đi thì nghe thấy tiếng quát lạnh của lão giã:
"Thằng nhóc mày đũ nhẫn tâm, vậy mà bỏ những người đồng hành cùng mày mà chạy trước."
Nguyên Thiên Y khoé miệng hơi nhếch lên cười mỉa mai nói:
"Sao mà bằng tiền bối được, người ta nói thấy tiền là mất đi nhân tính, tiền bối thì hay rồi chău thấy lợi ích gì hết đã nhẫn tâm ra tay s·át h·ại những người đi cùng."
Lão nhân như không nghe thấy lời nói mỉa mai của đối phương mà cười lạnh hỏi:
"Nói đi mày nhặt nhạnh được cái gì rồi?"
Nguyên Thiên Y nhếch người sang một bên làm cho đối phương nhìn thấy bệ đá chóng không, rồi giơ thanh kiếm gỗ trong tay mình lên cho đối phưong thấy, lắc đầu tự giễu nói:
"Bị người đến trước."
Lão cười lạnh không thôi, lão không tin đối phương hoàng toàn không có thứ gì, lão đi sau đối phương mà vẫn được chút đồ tốt, đối phương nói không nhặt được gì lão hoàn toàn không tin.
Tuy vậy lão vẫn cười hỏi:
"Trùng hợp lão phu cũng không được thứ gì, chi bằng hợp tác bắt tên đó lại rồi chia đều thế nào?"
Nguyên Thiên Y cũng cười rồi thản nhiên đáp ứng lời của lão, chiếc nhẫn đã được hắn bỏ vào túi nên không sợ đối phương nhận ra giá trị, trên thân chỉ còn mỗi kiếm gỗ đễ lộ ra ngoài nên hắn thản nhiên đi về phía lão.
Lão giả cũng quan sát đối phưong như thể muốn từ trên người hắn nhìn ra chút gì đó, nhưng hắn thất vọng rồi đối phương nhìn qua còn nghèo hơn cả hắn, người mặt vãi thôi tay cầm kiếm gỗ thậm chí đó còn không phải là gỗ đào.
Nguyên Thiên Y đi đến cách đối phương hai mét rồi dừng lại như thể hắn vẫn còn đề phòng lão, hắn nhìn về phái quái nhân gật đầu hỏi thăm sao đó nhìn về phía lão giả cười nói:
"Giờ thì đi tìm tên kia phiền phức thôi, nhưng nói trước của cải chia đôi."
Lão nhân gật đầu cười nói:
"Tốt."
0