Lâm Thanh Tuyết khi nhận được lệnh của sư phụ thì cấp tốc rời đi trong đêm, nàng nhanh chóng đi đến địa điểm đã chỉ định, khi đến nơi mặt trời cũng dần ló dạng người dân trong làng cũng bận bụi công việc của mình.
Nàng lan toả thần thức khắp ngôi làng mong muốn từ trong miệng thôn dân biết được chút ít tinh tức, thần thức của nàng lan rộng ra rất nhanh thì có được manh mối.
Những đứa trẻ trong thôn lần lượt hội tụ đến một hướng đi, nàng lần theo lối mòn đó thì thấy được một ngôi nhà cách làng xóm không xa.
Một đứa trẻ tuổi tầm mười ba mười bốn tuổi, làng da ngâm đen thân hình gầy yếu đang trậm rãi quét lấy sân nhà, đứa trẻ làm không phải rất gấp mà từ tốn làm, từng chổi từng chổi quét, rất nhanh những mảnh lá rụng trong sân được hắn thanh lý sạch sẽ, tiếp đó là vét dọn bụi bậm bên trong nhà.
Lâm Thanh Tuyết rất ngạc nhiên khi thấy khung cảnh bên trong, bàn ghế được sắp đặt ngay ngắn, trên mỗi bàn đều có một quyển thẻ tre dùng để khắc chử, trên cùng nhất là bàn của tiên sinh dạy học, đặt biệt hơn chút ít ngoài thẻ tre ra còn có một quyển sách, thông qua thần thức nàng cảm giác quyển sách đó như ẩn chứa văn vận, phòng óc tuy thô sơ nhưng có thể xem là một phòng học.
Bọn trẻ lần lượt đến lớp ngay ngắn trật tự ngồi về chổ của mình, thiếu niên với làn da ngâm đen kia nhanh chóng đem chỗi đi cất rồi khuôn mặt trang nghiêm đi lên bụt giản ngồi vào bàn tiên sinh nghiêm túc nói:
"Tiên sinh vẫn chưa về, ta lại mạng phép lên lớp dạy thay, tuy trong bụng mực nước không nhiều nhưng dạy các ngươi vẫn có thể."
Bọn trẻ trong lớp không tự chủ được mà buồn lo vô cớ, nguyên bản tinh thần phấn chấn lên lớp học bài khi nghe tin tiên sinh vẫn chưa về bị quét đi phân nữa, Trương Hướng Đạo cũng bị bầu không khí buồn rầu lây nhiễm nhưng rất nhanh hắn lấy lại tinh thần nghiêm túc nói:
"Tiên sinh không ở nhưng chúng ta vẫn phải nghiêm túc học tập, đễ khi vào kinh đi thi không làm mất mặt tiên sinh."
Bọn trẻ đồng thanh hô to:
"Cùng cố gắng."
Yên lặng quan sát hết thẩy Lâm Thanh Tuyết không tự chủ lẫm bẩm:
"Tiên sinh..."
Nàng đoán được thân phận đối phương là ai, nhưng cũng không cắt ngang bọn trẻ học tập, nàng định khi buổi học kết thúc thì lặng lẽ đi tìm thiếu niên da ngâm đen kia hỏi chút tin tức.
Toàn bộ bộ buổi học nàng nghe cái thấu triệt, bọn trẻ đang chậm rãi ngâm tụng lấy "Cần,Kiệm,Liêm,Chính" quyển sách mà Nguyên Thiên Y biên soạn ra, tuy không cùng đạo mạch nhưng nàng vẫn cảm thấy những điều bọn trẻ ngâm tụng cũng không sai.
Đợi khi bọn trẻ về hết Lâm Thanh Tuyết đi đến trước mặt Trương Hướng Đạo hỏi:
"Ngươi có biết người tên Nguyên Thiên Y?"
Đang nghiêm túc tập viết chữ Trương Hướng Đạo khi nghe thấy có người hỏi mình có quen biết tiên sinh không thì hắn mãnh liệt ngẩn đầu lên cảnh giác nhìn về phía đối phương, không nói lời nào.
Lâm Thanh Tuyết âm thầm thở dài nàng biết nếu cứ tiếp tục như vậy trò chuyện rất khó khăng nên lặng lẽ thi pháp làm cho đối phương tâm tình thoáng làm diệu rồi nói tiếp:
"Ngươi nghiêm túc nói cho ta biết, trong miệng ngươi tiên sinh là người như thế nào, nếu không tình cảnh của hắn có thể khó nói."
Trương Hướng Đạo hai mắt hơi nhíu lại nghiêm túc hỏi:
"Tiên sinh có khoẻ không."
Lâm Thanh Tuyết lạnh lùng nói:
"Ta hỏi thì cứ trả lời, không cần hỏi linh tinh."
Nàng thoáng hiện lộ một chút uy áp, nhất thời không khí xung quanh chở nên lạnh thấu sương, người đứng mũi chịu sào Trương Hướng Đạo thì có cảm giác hít thở không thông, cứ như thể chỉ cần đối phương muốn là hắn có thể chết bất cứ lúc nào.
Hắn thò tay xuống bàn cầm chặc lấy con dao thường ngày dùng để khắc thẻ tre cho học sinh, nguyên bản đôi mắt hơi híp lại của hắn từ từ mở lớn ra, hắn đang nhìn lấy các đường chết của đối phương với ý định một kích trí mạng giết chết đối phương, hay bên cách nhau chưa đến một mét dù cho nàng có thần thông quản đại cỡ nào cũng phải chết.
Nhưng khi hắn bình tĩnh suy nghĩ lại thì thả con dao trong tay xuống, không còn động sát tâm nữa vì hắn biết hiện tại có giết chết đối phương tình cảnh của tiên sinh không khá hơn là bao, hiện tại tiên sinh ở đâu hắn còn không biết huống hồ cứu, hắn cố gắng ổn định tâm thần miệng thì mỉm cười hoà giải nói:
"Được, ta sẽ biết gì nói đấy, mong tiên tử đừng giận."
Lâm Thanh Tuyết khoé miệng hơi nhếch, nàng lơ đển với lời nịnh bợ của đối phương, những lời tương tự như vậy không biết nàng đã nghe bao nhiêu lần rồi, nàng hiện tại chỉ cảm thấy hứng thú hai việc một là tiên sinh trong miệng đối phương là người như thế nào, hai là ở đâu dũng khí cho thiếu niên trước mắt lên sát tâm giết nàng.
Trong khoảng khắc đối phương cầm lấy thanh dao khắc thẻ tre, nàng cảm thấy toàn thân mát lạnh, như điểm yếu chí tử bị người nắm lấy, nhưng đối phương chỉ là một người hình thường nên nàng cho là lúc đó cảm giác lầm.
Lâm Thanh Tuyết không biết rằng chỉ cần lúc đó Trương Hướng Đạo động thủ nàng là chết chắc, không có cơ hội chuyển mình, nhiều nhất là kéo theo Trương Hướng Đạo chôn cùng.
Trương Hướng Đạo chậm rãi kể lại lúc hắn gập được tiên sinh cũng những khoảng thời gian ở chung, Lâm Thanh Tuyết nghe được xuất thần nàng có thể từ trong mắt thiếu niên nhìn ra được sử ngưởng mộ đối với người được gọi là tiên sinh kia, đại khái hắn được xem như là một chính nhân quân tử đi.
Lâm Thanh Tuyết khi nghe kể song thì gật đầu thoả mảng, nàng ngồi vào bàn học chậm rãi suy tư, đại khái có thể xác định tiên sinh mà thiếu niên nói cùng với người mà bị thiên ma phụ thể là cùng một người, nàng không ngờ là một người bị thiên ma phụ thể vẫn có thể giữ được lý trí lâu như vậy, một bên chóng cự thiên ma một bên dạy giỗ học sinh.
Trương Hướng Đạo âm thầm quan sát đối phương không tự chủ được thở dài, đúng là tốt túi da, hắn thậm chí hoài nghi thiên nhân sinh ra vốn đã đẹp hay là sao này nhờ bí pháp để trở nên đẹp hơn, hắn âm thầm khắc chế bản thân không động thủ đánh giết đối phương, sát khí đã tận lực áp chế nhưng vẫn bị Lâm Thanh Tuyết nhạy bén phát giác, nàng nhiều lần muốn ra tay đánh chết đối phương vì tội vô lễ nhưng ngẫm lại thì thôi, nếu là nàng biết sư phụ gập tình cảnh nguy hiểm thì không bảo trì được điềm tĩnh như vậy rồi.
Hai người bọn hắn dù đối với nhau có sát ý nhưng lại không ra tay, đây đại khái là lòng người đi, ai ra tay trước thì người còn lại chết là đạo lý hiển nhiên, Lâm Thanh Tuyết tu đạo thiên tài một đạo thuật pháp hời hợt đánh ra là giải quyết được, Trương Hướng Đạo thân nắm quỷ dị đồng thuật đồng dạng một dao giết chết đối phương.
Trương Hướng Đạo không hề cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với thiên nhân là vì hắn có thể nhìn thấy đường nét cái chết của đối phương, thiên nhân thì như thế nào đồng dạng một đao giết chết.
Ngồi không cũng nhàm chán nên Lâm Thanh Tuyết đứng dậy đi đến cạnh bàn cầm lấy quyển sách mà Nguyên Thiên Y để lại định lật ra xem thì nhìn về phía Trương Hướng Đạo đằng đằng sát khí cười duyên nói:
"Không ngại cho ta mượn đọc một chút?"
Trương Hướng Đạo cười mỉm nói:
"Tiên tử cứ tự nhiên."
Lâm Thanh Tuyết cũng không khách khí mà bắt đầu độc, đôi mắt sinh đẹp nghiêm túc đọc lấy từng chữ trên trang giấy, trong phòng chỉ còn lại tiếng sào sạt lật sách của thiếu nữ, cảnh đẹp như tranh vẽ.
Trương Hướng Đạo thì nhắm mắt lại không nhìn cảnh trước mắt, hắn sợ nhìn nhiều một chút không khắc chế được lên cho đối phương một đao.
0