Hắn dần thả chậm tốc độ nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định với đối phương, cẩn thận quan sát đường đi thì phát hiện đây là một con đường do con người tạo ra, nhìn những vết dao chặt phá cây còn rất mới có lẽ vừa mới tạo ra không được bao lâu.
Rất nhanh đi đến doanh trại của quân địch, nó được bao quanh bởi các ngọn núi lớn, với địa hình như vậy bọn hắn thành công tạo ra một pháo đài tự nhiên, từng cây cọc gỗ được cấm đều quanh doanh trại, tạo thành một hàng gào bao phủ hết thảy lại.
Một pháo đài rất khó x·âm p·hạm, dễ thủ khó công, tháp canh luôn luôn có người canh gác để đảm bảo không có bất cứ kẻ lạ mặt nào đi vào doanh trại, tên đầu lĩnh chạy hớt hãi về phía cổng trại, khi thấy các tên lính gác dơ lên cung tên định bắn về phía mình thì tên đầu lĩnh hoảng sợ phất tay la hét:
"Không cần bắn đều là người một nhà, mau chóng chuyển cung tên ra phía sau ta, có một tên ta nghi ngờ là luyện khí sĩ đang đuổi theo."
Hai tên lính canh ngơ ngát quay sang nhìn nhau, nhưng bọn hắn không suy nghĩ quá nhiều, khi nhìn gõ mặt của tên đầu lĩnh thì nhanh chóng chỉa mũi tên về phía sau lưng hắn, nhưng đợi rất lâu không có bất kỳ bóng dáng nào cả, bọn hắn nhìn về phía tên đầu lĩnh đằng đằng sát khí vì nghĩ bị hắn chơi một vố.
Tên đầu lĩnh bị nhốt ngoài cổng bất an nhìn về phía hai tên lính canh, hắn thấy ánh mắt đối phương như muốn ăn tươi nuốt sống hắn thì hốt hoảng giải thích:
"Chớ hiểu lầm, không thấy ta chỉ về đây một mình thôi sau, những đàn em của ta đều bị tên kia g·iết hết."
Nói song hắn lại nhìn về phía sau lưng luôn miệng nhắc nhở hai tên lính canh mau mở cổng.
Hai tên kia như nhìn ra được bất thường nên nhanh chóng ra lệnh cho người phía dưới mở cổng, hai tên canh cổng đang trộm lười âm thầm ngủ gật, khi nghe thấy tiếng quát từ hai tên phía trên thì giật mình tỉnh ngủ, đầu tiên hắn quan sát xung quanh xem có phải là quân triều đình đến không, khi xác định không phải kẻ địch xâm nhập thì nhẹ nhàng thở ra, hắn đi mở cổng trại, đại môn dần dần mở ra.
Tên đầu lĩnh đứng phía ngoài lo lắng bất an nhìn về phía sau, khi ngoài cổng thành hắn lo lắng từng giây từng phút, lo lắng bắt chợt có một thiếu niên từng trong rừng lao ra đâm về phía hắn một đao đoạt mạng, hắn nhanh chóng thúc ngựa lao vào trại.
Tên mở cổng khi thấy tên đầu lĩnh lao vào thì đi lên cười niềm nở nhìn về phía đầu lĩnh nịnh nọt nói:
"Đầu lĩnh cuối cùng cũng...." Hắn chưa kiệp nói hết câu thì bị tên đầu lĩnh quát tháo:
"Mau tránh qua một bên."
Hắn cảm thấy trong rừng cây phía sau lưng kia luôn có một đôi mắt muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Tên mở cổng thấy đầu lĩnh không có ý định dừng ngựa lại mà đâm đầu về phía trước thì hốt hoảng né sang một bên âm thầm chửi thề.
Trương Hướng Đạo chứng kiến hết thảy nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn khắc chế, không muốn xúc động lao lên một đao đoạt mạng đối phương, bây giờ mà hắn lao lên không khác nào đâm đầu vào chổ c·hết, hắn chỉ sợ chưa thấy được mặt của dân làng thì hắn đ·ã c·hết rồi, nên âm thầm lui lại nghĩ cách khác, vì theo những gì hắn nghe được thì bọn sơn tặc tập chung người từ rất nhiều làng lại rồi mới bán đi, khi đó bán số lượng lớn thì trong một khoảng thời gian bọn hắn không cần c·ướp nữa mà chỉ việc hưởng vinh hoa phú quý.
Hắn quan sát thấy cách một đoạn thời gian thì có một nhóm sơn tặc rời khỏi sơn chạy đi đâu đó, hắn nắm lấy thời gian nên âm thầm theo sau, đúng như hắn đoán bọn chúng đi c·ướp c·ủa dân làng, Trương Hướng Đạo lẻn vào một nhà dân, hắn thay lấy một hộ quần áo từ trong nhà lấy được, hắn cẩn thận giấu con dao khắc thẻ tre vào người rồi hốt hoảng chạy ra khỏi nhà.
Một tên sơn tặc khi thấy một thanh niên trẻ tuổi làng da ngâm đen trong rất khoẻ mạnh thì âm thầm cười to, vì thanh niên trẻ tuổi bán được có giá hơn người già cùng trẻ nhỏ, bọn hắn chỉ rẻ hơn phụ nữ mà thôi.
Tên sơn tặc đó cầm lấy đại đao đuổi theo, thiếu niên khi thấy sơn tặc sát khí đầy mặt lao về phía mình thì la hét hoảng sợ chạy đi, tên sơn tặc đuổi theo phía sao cười nhạo nói:
"Chạy đi, ngươi cứ tiếp tục chạy, nhưng ý trời đã định ngươi chạy không thoát."
Thiếu niên kia khi nghe sơn tặc chế nhạo thì càng hoảng sợ, hắn ra sức chạy về phía trước nhưng bước chân không cẩn thận va phải hòn đá, làm cho cả người ngả về phía trước, tên sơn tặc chạy đến cười nhạo nhìn về phía thiếu niên té ngã trên đất, hắn nắm lấy chân thiếu niên dơ lên cao quan sát một hồi, thiếu niên hoảng sợ dùng sức đấm vào tên sơn tặc miệng liên tục kêu to:
"Mau thả ta ra, mau thả ta ra..." Đá được một lúc thì hắn chuyển sang khóc rống lên: " Ông ơi mau cứu cháu."
Nhưng không có bất kỳ đáp lại cho thiếu niên, tên sơn tặc khi bị một chận đấm đá thì liên tục tán thưởng:
"Đấm rất có lực, với ngươi trẻ như vậy chắc chắn bán được giá cao."
Thiếu niên khi nghe thấy lời nói của đối phương thì tức giận dùng xức nấm lấy chòm râu không được mấy cộng của hắn rồi kéo mạnh ra, không ít sợi râu đứt theo làm cho tên sơn tặc thẳng nhíu mày, khi hắn nhìn rỏ được mấy sợi râu trên tay thiếu niên thì hai mắt tràn đầy tơ máu.
Hắn dùng sức quật mạnh thiếu niên xuống đất, chỉ nghe một tiếng "binh" thì thiếu niên hoàn toàn b·ất t·ỉnh, cú đập đó quá mạnh mạnh đến mức làm cho một thiếu niên bất tĩnh không còn sức phản kháng, tên sơn tặc như còn chưa hết giận định làm một cú nữa nhưng khi thấy thiếu niên đã b·ất t·ỉnh trong miệng còn tràn ra tơ máu thì mới nén giận dừng lại, giờ phút này nếu hắn g·iết c·hết thiếu niên thì tiền thưởng của hắn không còn như thế chẳng khác nào những sợi râu của hắn mất đi vô ích.
Còn về phần làm sao hắn tức giận như vậy là vì bản thân hắn vốn không có bao nhiêu sợi râu, đầu hắn thì bị hói nên hắn đặc biệt trân quý những sợi râu này, hắn ân cần chăm sóc rất lâu mới được bao nhiêu đây, thậm chí còn âm thầm dùng một ít dưởng tóc của các cô nương trong thanh lâu lên tròm râu này, phải nói là tròm râu này rất quan trọng đối với hắn, động đến nó không khác nào muốn mạng hắn.
Dường như cơn giận vẫn còn chưa nguôi hắn dùng sức nhắc lên thanh đao chém mạnh về phía ngôi nhà bên cạnh với ý đồ phát tiết bực tức, do dùng quá sức nên thanh đao ghim chặc vào trong nhà làm hắn phải tốn rất nhiều sức mới rút ra được, khi rút thanh đao ra hắn còn loạn choạng ngã ra phía sau.
Những tên sơn tặc gần đó chứng kiến hết thảy dù đã rất cố gắng nhịn cười, tên nào tên nấy đều phòng lên hai má, rốt cuộc có tên không nhẫn nhịn được nữa thì cười ra tiếng:
"Ha ha ha, Lưu Tham không ngờ mày cũng có ngày hôm nay."
Tên sơn tặc tên Lưu Tham kia tức giận nhìn về phía người vừa nói gằn từng chữ nói:
"Hứa Nhuyễn mày muốn c·hết đúng không." Nói xong hắn cầm lấy đại đao đi về phía Hứa Nhuyễn.
Hứa Nhuyễn khi thấy Lưu Tham xách đao đi về phía mình không những không hoảng sợ mà còn đến rồi hào hứng nhảy khỏi yên ngựa cũng xách theo đao hào khí nói:
"Đến đến đến lại đây ta và ngươi làm một trận ngươi c·hết ta sống đánh nhau, ai sợ ai là con chó con." Nói song hắn còn phun nước bọt vào tay tiêu sái vuốt tóc lên cao khiêu khích nhìn về Lưu Tham.
Lưu Tham tức giận đến mức huyết dịch sôi trào, toàn thân hắn đều nổi lên gân, trong mắt tràn đầy tơ máu định lao về phía đối phương.
"Được rồi đừng nháo nữa, truyện này lát nữa giải quyết sau." Tên đầu lĩnh của nhóm này từ trong nhà dân gần đó đi ra thản nhiên nói.
Lưu Tham cắn răng không chịu cứ như vậy mà mọi chuyện lắng xuống phàn nàn nói:
"Nhưng đầu lĩnh...."
Không đợi hắn nói xong thì tên đầu lĩnh đã giơ tay cắt ngang, hắn không có ý định việc này tiếp tục đi xuống hắn nhìn về phía Lưu Tham thản nhiên nói:
"Lưu Tham ngươi cái tính này nên bỏ, trước khi làm việc gì nên nên suy nghĩ một chút mọi việc không nên chỉ làm theo cảm tình."
Lưu Tham thành thật gật đầu không dám nói tiếp nửa câu, hắn tính tình thoáng chút được làm dịu nhưng vẫn cắn răng nhìn về phía Hứa Nhuyễn ý bảo chuyện này chưa xong đâu, rồi chở tay để thiếu niên kia lên vai đi về phía lòng giam rồi quăng vào, sau đó nói với tên canh gác lòng giam phụ trách ghi chép, những ai bắt được kẻ nào để khi trở về dễ phân thưởng.
Tên đầu lĩnh nhàn nhạt liếc mắt về phía Hứa Nhuyễn thản nhiên nói:
"Còn ngươi, người trẻ tuổi thì hoạt bát một chút là tốt nhưng không cần quá lố, nên điều tiết một chút cảm xúc của bản thân."
Hứa Nhuyễn thần sắc nghiêm túc nói:
"Vâng, thưa đầu lĩnh."
Nói xong hắn xoa xoa tay tiến lại gần đầu lĩnh nịnh nọt nói:
"Người dân đã bắt không say biệt lắm rồi, những chả cải đã c·ướp được từ nhà dân có nên thưởng nóng cho anh em không hả đầu lĩnh, dùng sau bắt bọn hắn cũng tốn không ít sức."
Tên dầu lĩnh khi nhìn vào lồng giam ước trừng dân làng b·ị b·ắt không sai biệt lắm thì gật đầu đồng ý, bọn hắn tuy là sơn tặc nhưng một số nguyên tắc cơ bản vẫn phải có, khi đi bắt dân làng của cải c·ướp được có thể chia ra một phần để thưởng nóng tại chổ để khích lệ đoàn người.
0