Lão nhân tĩnh dậy sao một giấc mộng, hắn ngước mắt lên trời không tự chủ được mà thở dài,thiên địa trong mắt của lão không giống như những kẻ bình thường, cảnh giới càng cao thấy được càng nhiều xầu lo cũng không ít, một tên thiếu niên người mặc nho sinh tóc tay được chảy chuốt kỉ lưởng đi đến bên cạnh lão nhân lo lắng hỏi:
"Tiên sinh không sao chứ, lần này ngài thần du thiên ngoại có chút lâu?"
Lão nhân dùng tay vuốt tóc hoa mai sang một bên thản nhiên nói:
"Không sao, chỉ là có chút luyến tiếc khung cảnh thái bình nơi đó mà thôi."
Thiếu niên vẫn cảm thấy không yên tâm nên hỏi:
"Ngài nếu cảm thấy không khoẻ có thể nghĩ ngơi thêm một chút, dù sao người nghe ngài giản pháp không tốn chút thời gian này."
Lão nhân lắc đầu mỉm cười hoà ái nói:
"Không sao chút việc nhỏ mà thôi, dù sao cũng không thể chốn tránh việc trước sao cũng làm"
Lão nhân đứng người dậy khỏi cái ghế trúc rồi làm động tác dũi người sao đó đi đến phía cửa ra vào tiếng nói vọng lại:
"Nhanh chân lên, thời gian đến bài giản không còn nhiều."
Thiếu niên vui vẻ chạy theo lão nhân, cũng như hỏi thăm những nghi vấn của bản thân trong quá trình tu hành, lão nhân cũng rất kiên nhẫn trên đường đi từng cái từng cái trả lời.
.....
Trong lều nơi những binh sĩ tụ tập lại mà bàn đại sự, Hạng Sở Nam ngồi ở giữa hai bên là những tướng lĩnh dưới trướng của hắn, sau lưng hắn đứng lấy Tạ Lưu Quang, người hiện tại đang đảm nhiệm lấy chức vụ là quân sư của hắn.
Tạ Lưu Quang lấy từ trong tay áo một mảnh giấy nhỏ, hắn chậm rãi đọc lấy nội dung cho tất cả những người có mật ở đây đều nghe được, khi đọc xong thì hắn dùng một mồi lữa thiêu rụi mãnh giấy đi như thế nó chưa từng tồn tại, hắn nhìn về phía những tướng lĩnh thản nhiên nói:
"Vừa rồi là những mật báo do gián điệp của ta cài vào quân địch, khi nghe xong chắc hẳn các ngươi cũng biết được thời cơ sắp đến rồi, nhưng hiện tại chưa phải lúc để tiến công, ta cần thêm một chút thời gian để xác định tính chính xác của tin tức."
Nguyên bản đang hừng hực khí thế các tướng lĩnh như bị giội lấy một chậu nước lạnh, bọn hắn là những người rông rỗi xa trường không biết bao nhiêu năm trên thân để sớm nhốm đậm bới sát khí, muốn thấy biểu cảm chán nản của bọn hắn phải nói là rất khó, nhưng không còn cách nào khác lệnh của cấp trên không thể không nghe, dù sao trong túp lều này lời nói của tướng quân cùng quân sư là lớn nhất, nghe theo bọn hắn chưa bại lần nào.
Một tên tuổi tác còn khá trẻ tướng lĩnh nhìn về phía quân sư tò mò hỏi:
"Không biết chúng ta phải đợi đến khi nào?"
Tạ Lưu Quang mỉm cười nói:
"Không gấp dù sao cũng cần chờ một ít người, khoảng thời gian này các ngươi xem như du sơn ngoạn thủy là tốt rồi."
Tên tướng lĩnh kia lại không hỏi tiếp, còn những lão tướng lâu năm kia không phát ra một lời, bọn hắn đã sớm quen với việc trờ đợi rồi, bọn hắn biết hiện tại gấp gáp cũng chả làm được gì chi bằng nghe theo quân sư chờ đợi, dù cho là chờ đợi một ngày đở tổn thất mười người binh lính bọn hắn cũng nguyện ý.
Hạng Sở Nam thấy buổi họp đã đến hồi kết thì ra lệnh cho các tướng lĩnh giải tán:
"Hiện tại các ngươi có thể về nghĩ ngơi được rồi nhưng nhớ kỷ phải sẵn sàng chờ lệnh."
Các tướng lĩnh đồng loạt đứng lên dùng quân lệnh chào tướng quân rồi đồng loạt ra về.
Hạng Sở Nam ngã vào ghế dựa thản nhiên hỏi:
"Bọn hắn khi nào mới đến? không thể đợi quá lâu nếu không nhuệ khí của binh sĩ sớm muộn cũng không còn."
Dùng binh quan trọng nhất là nhuệ khí, có câu nói như này"Tướng Cần Trí, Binh Cần Nhuệ."
Có những thứ tướng hiểu chưa chắc binh đã hiểu, cũng như có những việc binh có thể làm nhưng tướng thì không.
Tạ Lưu Quang đi đến bên kệ sách rút ra một quyển sách dầy nhưng không để tên ở bìa, chậm rãi lật sách thản nhiên nói:
"Hiện tại không gấp được, ngươi phải biết đây là đám sơn tặc đầu tiên giám công khai khiêu chiến với chúng ta, ta không tin bọn hắn không có chổ dựa vào, hoặc là bọn hắn mất trí."
Ngón tay hắn đang chậm rãi lật sách khi đến một trang thì bổng nhiên dừng lại, trên sách là hồ sơ lý lịch của tên thủ lĩnh cũng như những thuộc hạ của hắn.
"Tiết Thường: là một cái hư hư thực thực tam cảnh võ phu, hoặc có tu vi đạp địa cảnh trung kỳ."
Đã từng đánh chết một con tam giai yêu thú....."
Hồ sơ này đã được làm cách đây rất lâu rồi nên có thể một số tinh tức không chính xác ví dụ như tu vi của đối phương nên mới để hư hư thực thực, vì trước đây hắn đã là nhị cảnh võ phu.
Võ phu tu luyện bậc thang khá thấp chỉ cần đầy đủ cố gắng là có thể nhập môn, cộng thêm mài nước công phu thành tựu cả một đời, người bình thường tối đa là tam cảnh đỉnh phong tức là đạp địa trung kỳ đỉnh phong, nhưng có lợi cũng có hại võ phu không tăng tuổi thọ mà còn giảm, nó không giống như luyện khí sĩ không hấp thu tinh hoa của trời đất mà tu hành, mà phải vận dụng khí huyết của bản thân góp phần làm cho khí huyết sói mòn.
Nhưng tốn tuổi thọ nhưng có được lực phá hoại của tam cảnh đỉnh phong thì cũng không lỗ, vì nếu là một người bình thường có cho hắn thời gian hai cái đời người cũng chưa chắc đã bước chân được vào Đạp Địa.
Đó cũng chỉ là vấn đề của người bình thường mà thôi nếu là phổ điệp tiên sư thì có cách khắc phục, như phục dụng khí huyết đan có thể kéo dài thọ mệnh...
.....
Nguyên Thiên Y bị giam trong thạch thất ngoài tu luyện ra thì việc hắn có thể làm duy nhất là ngắm trăng, hắn hy vọng khi ngắm nhìn ánh trăng có thể gia tốc minh tưởng Minh Nguyệt.
Hắn phân một bộ phận tâm thần tiến vào tâm hồ đi đến trước mặt thiên ma thản nhiên nói:
"Nhẫn nhịn nhìu ngày như vậy hiện tại có thể thương lượng được rồi chứ."
Thiên ma hoá thành thân người hình dạng của hắn không mơ hồ như trước nữa mà dần dần ngưng thực, khuôn mặt của hắn càng lúc càng giống người con được miêu tả trong quyển nhật ký hắn nhìn Nguyên Thiên Y qua màng trắng gằn từng chử nói:
"Tốt, Thương lượng chuyện gì?"
Nguyên Thiên Y hiện tại không cách nào đem thực thể nào vào tâm hồ của mình được nên chỉ có thể mô phỏng một quyển thẻ tre tương tự cái mà hắn được từ nhà tên đó, tùy ý bài ra trước mặt của thiên ma thản nhiên nói:
"Giúp ta phiên dịch những chữ này"
Thiên Ma liếc mắt nhìn về phía Nguyên Thiên Y trêu tức nói:
"Phiên dịch ra rồi ta có thể sống sao?"
"Cái đó còn phải xem thành ý của ngươi?"
Cả hai lâm vào trầm mặt, về cơ bản thì cả hai không tin tưởng lẫn nhau, còn việc Nguyên Thiên Y nhờ phiên dịch chẳn qua là một phép thử mà thôi, có dịch ra hắn cũng chẳn giám tu luyện.
Nguyên Thiên Y đánh vỡ trầm mặc trước chuyển chủ đề:
"Không nói cái này nữa, dầu sao cũng rãnh không có việc gì làm chi bằng ta và ngươi tâm sự vấn đề tu hành một chút đi, ngươi nói trước"
Thiên Ma rất khinh bỉ hành động của đối phương, phải điên tới mức nào mới có thể vừa dùng dao vừa khứa thịt của nạn nhân rồi hướng hắn thỉnh giáo về vấn đề tu hành.
Nguyên Thiên Y thấy đối phương không đồng ý thì thay đổi mạch suy nghĩ, hắn chuyển giọng nói:
"Nếu thông tin ngươi có ít thì ta có thể không triệt để luyện chết ngươi, ngươi ta phối hợp có lẽ có thể lừa dối tất cả bọn hắn để ngươi có thể tìm được một đầu sinh cơ."
Để bài tỏ lòng thành thì hắn ngừng vận chuyển công pháp, ánh trăng phiêu miễu mờ nhạt biến mất không còn tâm hơi, thiên ma cảm thấy bản thân như được thả lỏng thì hồ nghi đánh giá đối phương.
Nó đang trâm chú cân nhắc về vấn đề hợp tác này, dù sao đây cũng là cộng rơm cứu mạng cuối cùng của nó, nhưng hết lần này tới lần khác nó đều không tin được đối phương, dẫu sao kẻ dám tu luyện môn công pháp đó không có một người là người bình thường.
0