Hạng Sở Nam thừa cơ thở dốc, hắn không ngờ đối phương lại mạnh như vậy, chỉ một kiếm thôi gần như lấy mạng của hắn, nếu không nhờ người đánh đàn kiệp thời cứu giúp chỉ sợ hắn đã ngã xuống tại đây.
Đầu lĩnh trêu chọc nhìn về Hạng Sở Nam nhếch mép khiêu khích:
"Không hổ danh là tướng lĩnh của Ngu Lang quốc, vậy mà có thể đỡ một kiếm của ta mà không c·hết."
Hạng Sở Nam không để ý lời nói khiêu khích của đối phương mà hắn chỉ nhíu mài lẫm bẩm:
"Tình báo có sai, đối phương vậy mà là võ phu đệ tứ cảnh mà còn là đệ tứ cảnh cực kỳ vững chắc không có sai."
Hắn đang mưu tính làm sao để giết chết đối phương, dù sao để một kẻ có khả năng lãnh đạo kẻ khác mà cảnh giới lại cao có âm mưu làm hại đất nước hoành hành bên ngoài được.
Kẻ như vậy không thể sống nếu hôm nay y chạy thoát chắc chắn sao này sẽ là một mối hoạ cho Ngu Lang quốc, một đối một khả năng chiến thắng của hắn không cao vì hắn chỉ mới là võ phu đệ tam cảnh, tam cảnh đánh tứ cảnh không phải không có tiền lệ chiến thắng.
Nhưng đó là tứ cảnh giấy tam cảnh không vững chắc lên tứ cảnh chẳng khá đi nơi nào, còn người trước mắt là tứ cảnh cực kỳ vững chắc lúc đối phương tam cảnh cơ sở không yếu hắn là bao.
Hắn cùng với người đánh đàn phối hợp mới miễn cưỡng đánh cái ngang tay, đêm nay muốn đánh chết đối phương cần ít nhất một người tam cảnh vững chắc nữa hoặc thực lực tương đương luyện khí sĩ.
Hắn nhắc lên đại đao lao thẳng về tên đầu lĩnh theo sát phía sau là từng đợt phong nhận, cả hai phối hợp nhuần nhuyễn miễn cưỡng đánh cái ngang tay, tên đầu lĩnh nhìn bộ dạng vẫn còn chưa sử dụng hết sức mạnh, nếu không có trợ giúp trận đánh hôm nay cát hung khó nói rồi.
Trên từng dãy núi bao quanh sơn trại, một toán quân đang duy chuyển trong đêm người cầm đầu là một đại hán cụt tay, hắn vác đại đao đi đầu theo sau đó là những đại hán nhìn bộ dáng là sơn tặc chứ không phải binh sĩ.
Đại hán dẫn đầu luôn miệng cười to:
"Tên kia nói quả nhiên không sai, đêm nay thế nào quân triều đình cũng tấn công, nhìn số lượng binh lính thì hoàn toàn áp đảo nhưng nếu thêm bọn ta đấy thì xem như áp đảo ngược lại."
Hắn hét to về phía những thuộc hạ của mình:
"Anh em chuẩn bị tinh thần, đêm nay chúng ta đáng lớn, chỉ cần thắng trận này thì chúng ta có thể thành công ghi danh vào sử sách rồi, những sơn tặc đầu tiên dám đứng lên chống lại binh lính của Ngu Lang quốc."
Những tên sơn tặc đó nhau nhau hét to:
"Giết giết giết."
"Anh em xông lên."
Sơn tạc ào ạt lao xuống sườn đồi nhanh chóng giết thẳng vào toán quân của Ngu Lang quốc.
Dãy núi đối diễn một sự việc tương tự đang diễn ra, một tên trung niên ở trần để lộ ra vết sẹo từ vai xuống hông ở phía trước ngực trong rất nổi bật, hắn cầm đầu nhóm sơn tặc đánh mạng sườn phải của binh sĩ Ngu Lang quốc.
Tên cầm thương giết được không ít binh sĩ Ngu Lang nhưng hắn cũng thương tích đầy mình, trước mặt hắn là một tướng lĩnh cầm kiếm tuy cả hai ít nhiều cũng bị thương nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như thường, khi thấy hai nhóm sơn tặc đánh giáp hai bên của binh sĩ Ngu Lang quốc thì hắn cười to rồi cầm thương đâm thẳng về phía tướng lĩnh cầm kiếm.
Người cầm kiếm khéo léo nghiêng người né đi mũi thương, cũng thuận thế một kiếm đâm tới, tên sơn tặc thì không mai mắn rồi dù đã cố gắng tránh né nhưng vẫn bị mũi kiếm lướt trúng bả vai làm cho máu chảy ồ ạt.
Sơn tặc vẫn không để tâm hắn vẫn điên cuồng đâm mũi thương về tướng lĩnh, một lần hắn đâm hụt thì bản thân lại thêm một vết thương, bản thân dần đuối xức thì hắn bị tên tướng lĩnh lấy thế không thể đở một kiếm đâm xuyên tim, hắn ngơ ngác nhìn về mũi kiếm trước ngực mình sao đó nhìn về hướng bên ngoài nơi đầu lĩnh của hắn đang đánh với tướng quân đối phương miệng hắn chỉ mấp mái:
"Đầu lĩnh ta đi trước một bước...."
Chưa kịp nói hết câu thì hắn bị một kiếm cắt lấy đầu lâu, tên tướng lĩnh chụp lấy tóc rồi giơ lên cao hét to:
"Anh em xông lên."
Tên tướng lĩnh gọi Vong Xuyên là một cái nhị cảnh võ phu đối thủ hắn cũng tương tự như vậy, khi một kiếm kết liểu mạng đối phương hắn không cảm thấy vui mừng hay hãnh diện gì, mà hắn chỉ cảm thấy nhàm chán, không biết từ bao giờ hắn bắt đầu chán cái cảnh chém giết trên chiến trường này rồi.
Bị đánh ngay hai bên cạnh xường nhưng binh sĩ Ngu Lang không hề hoảng loạng dù đánh rất chật vật, dù sao hai tên thủ lĩnh của hai nhóm sơn tặc đã có người lo liệu, đại hán một tay thì đối đầu với một tướng lĩnh cầm kiếm, còn trung niên nhân kia thì bị một người cầm đại đao đón đánh, đánh rất kịch liệt thậm chí chỉ cần binh lính hoặc sơn tặc bị cuốn vào đó kết cục chỉ có chết mà thôi, vì cả bốn người đều là tam cảnh võ phu dù cảnh giới không bền vững như Hạng Sở Nam nhưng đều rất có thể đánh.
Tạ Lưu Quang âm thầm dẫn theo một toán quân bao vây chiến trường lại, hắn dẫn theo binh sĩ đi theo hai toán sơn tặc nhập cuộc muộn kia do những sơn tặc đó gấp rút ghi danh vào sử sách mà chỉ tập trung trước mắt mà không để ý hoàng tước phía sau, Tạ Lưu Quang làm thế vì hắn muốn một mẽ hốt gọn tất cả.
Toàn bộ binh lính bất ngờ xông ra nhất thời tiếng kêu đánh kêu giết vang vọng cả trời đất, sơn tặc bị đánh bất ngờ thì trở tay không kịp, đại hán một tay cùng trung niên nhân kia biết tình thế không ổn nên nhanh chóng gút lui nhưng rất nhanh bọn hắn bị đối thủ của mình cuốn lấy muốn trốn cũng khó khăn.
Tình thế hoàn toàn bị đảo ngược đang đau khổ chống đở binh sĩ Ngu Lang quốc khi quân tiếp viện tới thì lập tức sinh long hoạt hổ chiến khí ngất trời.
Tạ Lưu Quang thì âm thầm mang theo một nhóm nhỏ rời khỏi đó vì hắn muốn nhanh chóng cứu lấy thôn dân, vì hắn sợ trường hợp xấu nhất xảy ra, sơn tặc dùng toàn bộ tính mạng của thôn dân làm tiền đặt cược để thế mạng, lúc đó thì khó làm rồi.
Ở trong một túp lều nào đó nơi hai tên sơn tặc đang ngồi đối diện nhao, nơi này hoàn toàn không bị đánh nhau ảnh hưởng trong rất tường hoà, một tên đầu trọc có mấy sợi râu lưa thưa đằng đằng sát khí cùng với một trung niên nhân bình thưởng thì rất sinh động hoà đồng nhưng hiện tại thì không như vậy rồi.
Hứa Nhuyễn nghiêm túc nhìn về phía Lưu Tham trầm giọng nói:
"Ngươi xác định những gì vừa nói là sự thật, ngươi điên rồi tại sao lại bán đứng bọn ta làm một binh sĩ không tốt sao, chỉ cần người theo bọn ta trở về với danh phận nằm vùng trong đám sơn tặc bấy lâu nay thì ngươi chắc chắn sẽ thưởng hậu hỉnh, tại sao lại nhất quyết đâm đầu vào chết."
Lưu Tham cũng biết bản thân đã đưa ra một quyết định hết mực điên rồ nhưng vẫn không ngần ngại nói:
"Ta biết bản thân vừa đưa ra một quyết định sai lầm, nhưng không có cách a, ta sống trong sơn tặc bấy lâu nay, sống sinh ra cảm tình đâu phải muốn vứt là vứt được, dẫu sau thời gian ta sống ở đây còn lâu hơn khoảng thời gian ở trong quân đội."
Tuy thần sắc chán nản nhưng hắn không có bất kỳ hối hận nào dù sao thì ý hắn cũng đã quyết rồi.
Cửa rèm được vén lên một tên què đi cà nhắc bước vào hắn tràn đầy hoang mang nhìn về phía Lưu Tham hắn không hiểu vì sao đối phương làm vậy, thân là gián điệp ban đầu bọn hắn không biết gì về nhau chỉ khi có nhiệm vụ gì cần giao thì bọn hắn mới biệt thân phận của đối phương, lúc đó như kiểu giữa dòng đời lạc lỏng thì tìm được tri kỷ, do ảnh hưởng bởi cách hành sử lẫn nhau trước khi biết thân phận, bọn hắn vẫn tiếp tục giả vở nhưng tình đồng chí ngày một kiên định.
Nhưng sự kiên định ấy hôm nay bị đổ vở vì Lưu Tham muốn ở lại sống chết cùng đám sơn tặc, hắn không ngờ việc như vậy lại xảy ra, hắn là kẻ đa xầu đa cảm cùng Hứa Nhuyễn kẻ chuyên gây rắc gối quyết định quay về, còn Lưu Tham hi sinh tất cả vì đất nước lại quyết định sống chết cùng sơn tặc.
0