Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 10: Thằn lằn bám đá
Thực lực Dương Hàn lúc này còn nhỏ yếu, nếu bị lão quái vật nào nhìn trúng, sinh sinh đem hắn nhốt lại mổ xẻ nghiên cứu cũng không phải nói giỡn.
Loại hành động âm thầm không lưu danh này, trong mắt nàng không phải là người bình thường có thể làm ra.
「 Dung luyện một nhúm đất bùn có chút dược lực thất bại, nguyên liệu biến mất. 」
Theo động tác trong tay không ngừng đem đất bùn ném vào lò, tiếng nhắc nhở cũng liên tục vang lên.
Vu oan mình là quỷ, còn ném bao cỏ vào đầu mình, sau đó phì cười, vị đồng môn Phỉ Phỉ này không phải đem mình đầu óc tu đến hỏng đi.
Dương Hàn một mình cười d·â·m, động tác trong tay lại không có chút nào lơ là, đem mọi ngóc nghách bắt đầu khám phá một lượt.
Cẩn thận đếm, bụi Hàn Sương Thảo này vậy mà đã nhú ra bụi cây con thứ tư, nghĩa là nó đã có trên ba trăm năm tuổi.
Nhìn trong hành trang lúc này đã thêm ra mười mấy viên đan dược óng ánh cùng với một bụi Hàn Sương Thảo, Dương Hàn tâm tình phấn chấn.
Tự ngẫm lại, Phỉ Phỉ nàng dù không phải sắc nước hương trời, nhưng ở trong vòng đệ tử nàng cũng rất được hoan nghênh. Khi nào trải qua lãnh đạm đối xử như thế này.
Bên dưới nào có cái gì đáng sợ.
Ha ha ….khặc…khặc…
Chuyện này cũng lên cho Dương Hàn một hồi chuông cảnh báo.
「 Chúc mừng dung luyện một nhúm đất bùn có chút dược lực thành công, nhận được Hạ phẩm Uẩn Khí Đan !」
「 Đing! Phát hiện một bụi có chút giá trị Hàn Sương Thảo.」
Suy nghĩ một chút, nàng cũng không trở về mà quay lưng quay trở lại Hàn Phong Khẩu, tiến đến bên ngoài nhìn xuống.
Lưu Phỉ Phỉ nghe thấy, bước chân hơi chậm, dè dặt quay đầu lại.
Cũng không xem đây là địa bàn của ai, ban ngày ban mặt, cái nào quỷ dám xuất hiện ở phạm vi Huyền Đạo Tông?
Tư chất thấp kém, khó lòng tiến bộ.
Chỉ thấy một mảnh tối đen, gió lạnh từng cơn.
Lưu Phỉ Phỉ hình như thấy được nét mặt cạn lời của Dương Hàn, sau đó nghĩ đến vừa rồi mình còn ném bao cỏ dại vào đầu hắn, liền đột nhiên đại não vận chuyển, phốc xuy ôm bụng phì cười.
Cũng may, Lưu Phỉ Phỉ dường như phát hiện mình thất thố, nhanh chóng ngưng cười, đi lại gần thỏ thẻ.
Dương Hàn nhíu mài.
Đột nhiên, một nhắc nhở xa lạ mà trìu mến truyền đến.
Trên đường trở về, Dương Hàn trầm tư suy nghĩ.
Nghĩ đến đây, Lưu Phỉ Phỉ ánh mắt lóe lên một tia tham lam.
Hàn Phong Khẩu nhiều người lui tới, chưa chắc hành động của mình sẽ không làm người khác nổi lên lòng nghi ngờ.
“Ta họ Dương. Nếu chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm thì coi như xong đi, sư muội cứ làm việc của mình, ta đi trước.”
Ngươi chính là ta bảo bối động không đáy mới đúng!
“Há, thì ra là thế. Ta họ Lưu, tên Phỉ Phỉ, không biết sư huynh cao danh quý tánh?” Phỉ Phỉ ánh mắt sáng lên, nàng thích nhất người có trách nhiệm. Trước mắt vị sư huynh này không ngại hung hiểm, tự mình đem nơi này dọn dẹp.
「 Dung luyện một nhúm đất bùn có chút dược lực thất bại, nguyên liệu biến mất. 」
Bất quá suy nghĩ này chỉ là đùa giỡn, đem sự tình làm quá lớn, hẳn là sẽ bị người có tâm để ý.
Nhớ tới bộ dạng có chút vội vàng vừa rồi của Dương Hàn, Lưu Phỉ Phỉ trong đầu bỗng nhiên phát sinh hình ảnh một thiếu niên đệ tử, ở góc tối tăm nào đó đột nhiên phát hiện thiên đại cơ duyên, sau đó bị thiếu nữ đi ngang vô tình phát hiện.
Nói xong, thu lấy dây thừng, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Chỉ có điều lần này phía bên trên đã bị Dương Hàn hắn tìm kiếm gần xong, lần sau muốn tìm, e rằng phải đi xuống sâu hơn bên dưới.
Sau này ra ngoài cũng có năng lực tự bảo vệ mình.
“A…a.a…..có quỷ…”
「 Đing! Phát hiện một bao cỏ dại. 」
「 Chúc mừng dung luyện một nhúm đất bùn có chút dược lực thành công, nhận được Hồi Huyết Đan !」
“Ngươi…ngươi không phải quỷ? Làm sao…từ dưới kia…leo lên…”
Tạp dịch đệ tử đều bận tối mắt tối mũi, sẽ không ai đi làm chuyện không đâu.
“Vị sư huynh này, ta vừa rồi có chút giật mình, mong rằng sư huynh thứ lỗi. Chỉ không biết sư huynh leo xuống Hàn Phong Khẩu này để làm gì, ta nghe các sư huynh sư tỷ nói nơi này nháo quỷ a.”
Chương 10: Thằn lằn bám đá
“Nháo quỷ cái gì, ta nhìn thấy nơi này có chút bừa bộn, muốn tự mình thu dọn vệ sinh một chút. Thân làm đệ tử bản tông, giữ gìn vệ sinh một chút cũng là chuyện trong bản phận.” Dương Hàn lười nhác giải thích, dứt khoát biên ra chút lý do cho qua chuyện.
Nếu vậy, việc tìm công pháp học tập là việc cần phải làm ngay trước mắt.
「 Dung luyện một nhúm đất bùn có chút dược lực thất bại, nguyên liệu biến mất. 」
Tỉ mỉ đem bụi dược thảo cất vào hành trang, Dương Hàn cũng không có vội vàng đem nó hấp thu, mà là ánh mắt cưng chiều nhìn Hàn Phong Khẩu bên dưới.
Còn chưa kịp định thần, Dương Hàn chỉ cảm giác được đầu mình có vật gì va trúng.
Đột nhiên một tiếng hét kinh hãi vang lên.
Đầu năm nay đem bản thân mình luyện hỏng cũng không phải số ít. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mẹ nó, ai chơi ác như vậy? (đọc tại Qidian-VP.com)
Vả lại, hiện tại tu vi hắn đã bước chân vào cảnh giới Cảm Khí Cảnh. Đã có thể có tư cách học tập một số thuật pháp hoặc công pháp cơ bản.
Dương Hàn cũng không biết Lưu Phỉ Phỉ chỉ chốc lát đã suy nghĩ qua vô số vấn đề trong đầu, nhạt nhẽo nói:
Dương Hàn thật muốn chạy về hầm mỏ một chuyến, đem thần khí đào mỏ cuốc chim tới, lung tung đào bới một phen.
Cũng may lần này chỉ là bao cỏ, nếu là vật khác, Dương Hàn liền sẽ không có nhẹ nhàng như vậy mà vượt qua. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trải qua chút sự tình, Dương Hàn cũng cảm giác mình nên sớm tìm chút công pháp chiến đấu học tập dự phòng, bên cạnh đó tìm một môn thân pháp rèn luyện.
Nghe nói ngoại môn đệ tử sẽ được miễn phí học tập công pháp và kỹ năng trong Tàng Công Các.
Ngẫm lại một chút, hiện tại ngoại trừ Cảm Khí Quyết dùng để tu luyện hít thở hàng ngày, Dương Hàn hoàn toàn không có kỹ năng nào.
Còn bọn hắn những tạp dịch đệ tử này, dù cũng mang danh là đệ tử, nhưng lại như ngọn cỏ bên đường.
Làm tu sĩ dưới tầng chót, ai mà không muốn cơ duyên về mình, ai không muốn tiến bộ?
Chẳng mấy chốc, bùn đất phía trên toàn bộ đã bị hắn dọn dẹp hơn phân nửa.
Dương Hàn sắc mặt thoáng chốc ngạc nhiên, từ trong một khe đá vị trí có chút ẩn giấu cẩn thận quan sát, liền thấy một bụi cỏ hình dáng tương tự như một bụi Khóm thu nhỏ đang đung đưa theo từng đợt gió lạnh.
Dương Hàn sờ sờ mũi, lười nhác giải thích. Lưu Phỉ Phỉ nha đầu này nhìn tới nhìn lui bộ dạng sáng sủa, làm sao như thế ngốc đây. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vừa rồi bản thân quá chăm chú mà không phát giác ra có người đến gần.
“Uy, cái gì quỷ?” Dương Hàn hô lên, đồng thời quét mắt nhìn l·ên đ·ỉnh đầu nàng.
「 Có chút giá trị Hàn Sương Thảo: Cả đời không nở hoa kết quả, trăm năm tuổi sinh sản cây con, cây con đạt trăm năm tuổi lại tiếp tục sinh sản, liên miên không dứt. Dung luyện trực tiếp có thể nhận được 107 điểm tu vi.」
Lưu Phỉ Phỉ nhìn theo bóng lưng Dương Hàn, trong mắt hơi ngạc nhiên. Vị sư huynh này tính tình cũng quá lãnh đạm đi, nói vài ba câu liền chuồn đi mất.
Chỉ thấy một thiếu nữ mặc đồng phục tạp dịch đệ tử, đang run lẩy bẩy chạy đi.
「 Lưu Phỉ Phỉ 」
Nói vậy vừa rồi vị Dương sư huynh này ở bên dưới tìm cái gì? (đọc tại Qidian-VP.com)
Dương Hàn có chút giật mình, định thần nhìn lên không thấy bóng dáng ai, liền men theo dây thừng leo lên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.