“Mã huynh, ta ở nhà còn có chút việc. Hôm nay vào đây quả nhiên mở rộng tầm mắt, tạ ơn huynh đài hôm nay khoản đãi.” Dương Hàn đứng dậy, đối với Mã Văn Xỉu cáo biệt.
Mã Văn Xỉu có chút ngạc nhiên, đang chuẩn bị tiến vào cao trào đây, làm sao lại bỏ về.
Bất quá tinh tế suy ngẫm lại, chẳng phải là dù có náo nhiệt hơn nữa thì người thắng cuối cùng cũng không phải bọn họ sao?
Sớm không về muộn không về, nhìn thấy nội dung Hoa Đăng xong liền bỏ về.
Nếu nói trùng hợp, Mã Văn Xỉu đ·ánh c·hết cũng không tin.
Nghĩ đến đây, Mã Văn Xỉu nét mặt giãn ra, gật gù ra vẻ đã hiểu.
“Trương huynh, cáo biệt. Ngươi ta hôm nay gặp mặt là có duyên, ngày sau ở Phàn Viêm Thành này nếu là có việc gì cần cứ đến tìm ta.” Mã Văn Xỉu gật đầu xem như đưa tiễn Dương Hàn rời khỏi, ánh mắt lại chưa từng rời khỏi Mị Cơ bóng dáng.
Không đưa phương thức liên lạc hay tín vật, còn nói có gì cần cứ tìm đến. Mẹ nó, dắt quan hệ cũng không có dạng này hời hợt nha?
Dương Hàn trong lòng đối với Mã Văn Xỉu mồm mép ba xạo chém gió lần nữa có nhận thức mới.
Bước ra khỏi Hương Xuân Viện, Dương Hàn cảm giác trong lòng phiền muộn.
Nho nhỏ một cái thanh lâu, cũng gặp phải vấn đề.
Quả nhiên không biết cùng là một loại hạnh phúc. Một khi biết rồi, liền là lo sợ hãi hùng.
Nhìn người ra người vào, nhân khí thịnh vương Hương Xuân Viện, Dương Hàn khóe miệng nổi lên một tia cười nghiền ngẫm.
Ban đêm Phàn Viêm Thành ngoài kỹ viện, sòng bạc, quán nhậu… một vài trò tiêu khiển, thì phần lớn đều lâm vào bóng đêm cô tịch.
Dương Hàn đi dạo một hồi, phát giác có chút nhạt nhẽo, hắn xoay người theo đường cũ trở về khách sạn.
Bỏ qua ánh mắt mang theo dị sắc của tiểu nhị, Dương Hàn trở về phòng, ngồi trên giường tiến hành tu luyện, đem tâm thần chậm rãi điều tiết khôi phục.
Một đêm qua đi.
Dương Hàn xuống lầu, gọi một tô cháo thịt bò cùng hai cái bánh bao, coi như bữa sáng.
Tiểu nhị thần bí mang đồ ăn sáng đưa tới, còn đặc biệt tặng kèm một cái trứng gà ta.
“Đại nhân, thứ này bổ dưỡng, là tiểu nhân đặc biệt tặng ngài, ngài sau này chịu khó dùng thường xuyên một chút, phương diện thời gian sẽ có chỗ cải thiện. Tiểu nhân cũng từng trải qua, ta hiểu!” Tiểu nhịn thần bí thì thầm, sau đó không đợi cho Dương Hàn trả lời cái gì, xoay người rời.
Hiểu?
Ngươi hiểu cái gì? Không ngại giải thích cho ta hiểu với, ta còn chưa nói cái gì, ngươi liền mẹ nó hiểu? Đầu cũng thật con mẹ nó thông minh nhanh nhạy a!
Dương Hàn trong lòng một trận bi ai. Tiểu nhị đối với hắn hiểu lầm càng ngày càng xa, ngộ nhập lạc lối.
Dương Hàn đối với cái này hiểu lầm cảm thấy đau lòng nhức óc.
Nhanh gọn đem bữa sáng làm xong, Dương Hàn tiến về khu phía bắc thành.
Cảnh vật theo phía bắc đi đến, càng ngày càng hoang sơ tiêu điều.
Hai bên nhà cửa đình viện càng ngày càng ít, ngược lại là cây cối, giả sơn, ao nước các loại cảnh vật càng ngày càng nhiều.
Dương Hàn dựa theo phương hướng mà đi, trong lòng nghi hoặc không biết có phải mình đi lầm hay không.
Cũng may, không bao lâu, liền nhìn thấy có hai bóng người cũng hướng về phía bắc mà đến.
Cảm nhận khí tức cùng thông tin trên đỉnh đầu hai người này, một già một trẻ, vậy mà đều là tu sĩ, khiến cho Dương Hàn cũng thở phào.
Mình đi đúng đường.
Hai người kia dường như cũng phát hiện Dương Hàn, bất quá chỉ liếc nhìn sơ qua, liền thu hồi tầm mắt.
Trong mắt bọn họ, Dương Hàn hoàn toàn không có chút khí tức hay tu vi nào, chỉ là cái phàm nhân.
Nơi này là Phàn Viêm Thành, có phàm nhân đi lạc vào khu vực này cũng là chuyện rất bình thường.
Dương Hàn cũng thấy ánh mắt dò xét của hai người, đồng thời cảm nhận trên thân có một cỗ thần thức quét tới, không chút khách khí dò xét, nhưng ngay sau đó liền thu hồi.
Dương Hàn trong lòng hơi trầm xuống.
Tu sĩ ra bên ngoài, trừ trường hợp hoang sơn dã lĩnh đối đầu hoặc là lý do đặc biệt nào đó, ngoài ra ít ai không chút kiêng dè mà thẳng thừng đem thần niệm dò xét đối phương như thế.
Việc làm này trong giới tu hành được coi là một việc làm thô lỗ, không tôn trọng người khác.
Tu sĩ tốt tính không nói, gặp kẻ khó chịu, liền có thể đem chuyện bé xé ra to, cũng không ai dám nói gì.
Cũng may Tạo Hóa Lô phụ trợ nhỏ này từ trước đến giờ vẫn luôn ra sức, đem khí tức cùng tu vi của bản thân che giấu kỹ càng, chỉ khi Dương Hàn hắn tâm niệm cho phép, thì người khác mới có thể cảm nhận được tu vi của hắn.
Quả nhiên, tia thần thức kia sau khi cho rằng Dương Hàn chỉ là cái phàm nhân, liền thu hồi lại.
“Linh nhi, vừa rồi ngươi dùng thần thức dò xét người kia?” Lão nhân nhíu mài, nhẹ giọng nhìn thiếu nữ bên cạnh hỏi.
“Sư phụ, hắn chỉ là cái phàm nhân, ngài không cần quá lo lắng.” Thiếu nữ nhún nhún vai, tỏ vẻ không sao cả.
“Hừ, dặn ngươi bao nhiêu lần, không được tự tiện dùng thần thức trực tiếp quan sát người khác. Trừ trường hợp đối địch hoặc là nơi chốn đông người, không người nhận ra ngươi. Hiện tại ngươi trắng trợn không kiêng dè như thế, nếu gặp phải đại năng tu sĩ, cái mạng nhỏ của ngươi ai cũng không bảo vệ được, hiểu chưa?” Lão nhân giọng nói nghiêm khắc, mang theo một tia hòa ái cưng chiều, gõ nhẹ đầu thiếu nữ cảnh cáo.
Thiếu nữ lè lưỡi, bộ dáng oan ức, ánh mắt lại nhìn về phía người thanh niên bộ dáng bình phàm ở phía sau.
Chẳng phải chỉ là một phàm nhân hay sao, có gì lo lắng chứ.
Trong lòng nàng thầm nghĩ. Nhưng cũng không dám nói lời này ra mặt.
Nếu dám nói ra, còn không phải bị sư phụ cho phạt diện bích mấy năm, ai có thể chịu nổi.
Nhìn bộ dáng thiếu nữ này, lão nhân lắc lắc đầu.
Đệ tử này của lão cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình có chút chua ngoa bướng bỉnh, nếu không làm tốt, ngày sau hẳn là sẽ chịu thiệt thòi.
Phất phất trong tay phất trần, lão nhân nhẹ than, nắm lấy tay thiếu nữ, trong chốc lát thân ảnh ủy mị biến mất tại chỗ.
Chớp mắt hai ba nhịp thở, đã đem Dương Hàn triệt để tách ra, bỏ lại tại chỗ.
Dương Hàn ngẩn người.
Vốn định men theo hai người đi đến phường thị, không ngờ bị cắt đuôi. Đành phải tự thân vận động.
Dương Hàn lật tay một thoáng, trong tay nhiều hơn một cái ngọc bội.
Nghe Đàm sư huynh nói, Phường thị bên này là có cơ chế bảo hộ, phàm nhân dù có ngộ nhập cũng sẽ không tìm được đường đi.
Mà ngọc bội này chính là tín vật dùng để đi vào phường thị, ở trong môn phái thông qua điểm cống hiến cũng trị giá một trăm điểm cống hiến.
Vật quý giá như vầy, Đàm sư huynh nói cho mượn liền cho mượn.
Quả nhiên đại lão phong cách liền là bạo tay như vậy.
Dương Hàn đem một tia linh lực đầu nhập vào trong ngọc bội, lập tức ngọc bội hơi ấm lên, ngọc bội chậm rãi nhúc nhích như nam châm bị thu hút về một phương hướng.
Dương Hàn mỉm cười, quả nhiên hiệu nghiệm.
Ngọc bội chỉ có tác dụng chỉ đường khi người cầm nó đã đến cách phường thị không xa, nếu là khoảng cách quá xa, công dụng này liền sẽ vô hiệu.
Bởi vì trước đó Dương Hàn cũng thử qua mấy lần nhưng đều vô dụng.
Cầm theo ngọc bội tín vật, Dương Hàn liền không nhanh không chậm hướng phía trước đi tới.
Không bao lâu sau, trước mắt hắn hiện lên một địa điểm hoàn toàn không ngờ.
Tuân theo ngọc bội chỉ dẫn thu hút, Dương Hàn một đường liền tìm đến nơi này.
Chỉ có điều nơi này khác xa với trước đó hắn tưởng tượng.
Lúc này trước mắt Dương Hàn là một hồ nước mênh mông mặt nước, gió thổi vi vu gợn sóng, nhìn không ra nửa điểm dấu vết của phường thị.
Đừng nói phường thị, một bóng người cũng không thấy.
Dương Hàn đem ngọc bội điều động linh lực, đột nhiên hướng về phía trước ném tới.
Chỉ thấy từ bên trong ngọc bội đột nhiên sáng lên, đem không trung vẽ một đường tròn hình chữ O rồi rơi trở lại vào tay Dương Hàn, trên ngọc bội số ‘12’ cũng nhanh chóng trở thành số ‘11’.
Hiển nhiên tín vật này cũng chỉ còn sử dụng được mười một lần nữa là hết hạn.
Lập tức phía trước không gian chợt nhúc nhích gợn sóng như một mặt kính, một thông đạo vừa đủ một người bước qua hiện lên.
Dương Hàn không nhanh không chậm bước vào.