Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 35: Sư phụ, ngài cảm thấy có chút thú vị liền đưa tặng sao

Chương 35: Sư phụ, ngài cảm thấy có chút thú vị liền đưa tặng sao


Mà điều càng làm cho Dương Hàn cảm giác kinh dị ở chỗ, rất nhiều tu sĩ dù là tầng thấp nhất Cảm Khí Cảnh, cả đời tu luyện cũng chưa chắc rèn đúc được cho mình một món pháp bảo thực sự chính quy nghiêm chỉnh.

Cũng không biết là vị thiên tài sáng tạo ra công pháp này lấy từ đâu tự tin, lại dám đem một người toàn thân mỗi một chút xíu tế bào đều hoán đổi thành pháp bảo?

Nếu ngày nào đó có người thực sự đại thành môn này công pháp, chẳng lẽ một sợi tóc hay một giọt máu đều có thể ẩn chứa vô tận uy năng hay sao?

Không tưởng!

Thật sự là cực kỳ vô lý!

Nhưng mà vô lý như thế, đến Dương Hàn nơi này lại cực kỳ phù hợp.

Cũng chỉ có Dương Hàn có loại này g·ian l·ận phụ trợ, mới có thể có như vậy một chút xíu tia hi vọng đem môn công pháp này cho luyện.

Nhất là Bất Khả Dụng Binh loại thể chất này thực sự đối với môn công pháp Linh Bảo Hoán Cốt Công, tựa như buồn ngủ gặp chiếu manh, không còn gì phù hợp hơn.

Đây chính là điều làm cho Dương Hàn cảm thấy kinh dị.

Mơ hồ trong cõi u minh, Dương Hàn cảm giác có một bàn tay dường như vô tình cố ý lượng thân đo đếm mà mang đến cho mình bộ công pháp này.

Dương Hàn đem ngọc giản 「 Linh Bảo Hoán Cốt Công 」đặt xuống, cũng không tiếp tục cầm lấy ngọc giản còn lại xem xét, mà là nhìn về Lý Bạch Thư.

“Huynh đệ, thứ này giá cả thế nào?”

Lý Bạch Thư đứng dậy, nhìn về ngọc giản Dương Hàn chỉ, đột nhiên ánh mắt hơi có nhúc nhích, nhìn về phía lão đầu nằm trên ghế trúc.

Dường như là xin ý kiến.

“Thứ này không bán!”

Lão đầu đơn giản liếc qua, ngữ khí lạnh nhạt.

“Không bán?” Dương Hàn có chút khó tin, hỏi lại.

Không bán các ngươi mẹ nó đem ra đây làm gì? Flex khoe của?

“Đúng vậy. Thứ này nếu bán, tiểu hữu là không mua nổi! Cho nên ta thay đổi một chút, dùng nó để tặng!” Lão đầu sắc mặt như thường.

Nghe thấy lão đầu nói chuyện càng ngày càng khó hiểu, thậm chí ngôn từ còn có chút khinh người, Dương Hàn liền trong lòng một trận khó chịu.

Nhưng ngẫm lại, phát giác lời này vậy mà mẹ nó cũng có phần nào đó đúng.

Luận về giá trị, quả thật gặp người cần như Dương Hàn, liền chẳng khác nào tuyệt thế công pháp, trình độ trân quý khó có thể nói hết, cho dù táng gia bại sản vì bộ công pháp này, Dương Hàn cũng tuyệt đối cảm thấy xứng đáng.

Bởi vì Dương Hàn biết, mình có hi vọng đem nó thật luyện thành.

Nhưng nếu gặp người không quan tâm, một xu một hào đều không bán được, thậm chí tặng không cho người cũng sẽ bị xem là rác rưởi vứt vào bên vệ đường, tiện thể khạc cục đờm, sau đó phủi mông bỏ đi.

Dương Hàn cũng biết, thường những kẻ già đời đều thích dùng giọng điệu nhấp nhả này để nói chuyện, mục đích chính là câu kéo lòng hiếu kỳ, tăng thêm chút bí ẩn. Trước sau gì cũng đem chân tướng nói ra.

Quả nhiên, lão đầu thấy hỏa hầu vừa đủ, liền tiếp tục nói:

“Thứ này như tiểu hữu vừa ý, có thể tự tiện cầm về. Tuy nhiên, điều kiện là ngày sau nếu như tiểu hữu đạt tới tiểu thành cảnh giới, chỉ cần giúp lão phu làm một việc là đủ. Yên tâm, để tiểu hữu yên tâm, việc kia lão phu đảm bảo cũng không phải chuyện thương thiên hại lý gì.”

Lão đầu nói đến đây, hơi ngưng lại cân nhắc một hơi, nói tiếp “Nếu như tiểu hữu không tu luyện thành công thì coi như đây là ta cửa hàng cùng ngươi kết cái thiện duyên, như vậy đã đầy đủ.”

Dương Hàn cũng chưa vội vàng quyết định, ngược lại ngửa người ra sau, nhắm mắt lại âm thầm cân nhắc lợi hại bên trong.

Hồi lâu sau, Dương Hàn chậm rãi đáp: “Tiền bối, ta nơi này thắc mắc một chút. Cho dù ta có tiểu thành, nhưng nếu lúc đó việc mà ngươi yêu cầu là tổn hại đến ta thân nhân bằng hữu, hoặc là nằm ngoài tu vi khả năng của ta, thì ta có quyền từ chối sao?”

Lão đầu hai mắt nhìn Dương Hàn, cuối cùng nở nụ cười bí hiểm, gật đầu: “Tất nhiên, toàn bằng tiểu hữu ý nghĩ.”

Nghe vậy, ánh mắt Dương Hàn xẹt qua một tia lo lắng.

Nếu lão đầu này cò kè mặc cả, Dương Hàn mới yên tâm một chút. Đằng này người này quá mức thoải mái, thoải mái đến mức Dương Hàn không thể chối từ.

Thường nói mật ngọt c·hết ruồi. Miếng bánh ngon thường thường nằm trên bẫy chuột.

Mặc dù không biết lão đầu này lấy đâu ra tự tin nếu yêu cầu Dương Hàn làm việc thì Dương Hàn sẽ không từ chối.

Thế nhưng sự việc cũng đã nói đến mức này, Dương Hàn cẩn thận suy ngẫm một hồi, cũng cảm giác không có gì uẩn khúc, liền gật đầu đồng ý, nói:

“Tiền bối đã nói như vậy, vãn bối nếu như lại chối từ quả thật là bất kính. Nếu vậy giao dịch này vãn bối đồng ý. Đa tạ tiền bối.”

“Một trận giao dịch mà thôi, đa cái gì tạ.” Lão đầu phất phất tay, lại tiếp tục nhìn về quyển sách trong tay.

Mà Lý Bạch Thư thì ngược lại, gương mặt mặc dù bình tĩnh, nhưng rõ ràng có chút ngạc nhiên không ngừng đánh giá Dương Hàn từ trên xuống dưới.

Loại ánh mắt này, dường như muốn đem Dương Hàn lột sạch quần áo, sau đó dùng tay cẩn thận đem từng ngõ nghách hang hốc trên người Dương Hàn cho xem xét kiểm tra qua một lần.

Dương Hàn cảm nhận ánh mắt này của Lý Bạch Thư, liền hơi hơi rùng mình, cúc hoa xiết chặt.

Nghe đồn một số tu sĩ có đặc thù song long đấu kiếm ham mê, chuyên môn tìm nam tu đồng đạo phối hợp luyện công.

Tình cảnh kia chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy quá đẹp, khiến cho người ta sinh ra vô hạn mơ màng.

Không lẽ Lý Bạch Thư trước mắt này là trong đó một thành viên?

“Hai vị, nếu vậy tại hạ không làm phiền. Như ngày sau tu luyện có thành tựu, chắc chắn đem thực hiện lời hứa hôm nay.”

Dương Hàn chắp tay, thu lấy ngọc giản được Lý Bạch Thư cởi bỏ cấm chế, rời khỏi nơi này.

“Sư phụ, ngài xem người này có thể thành công?”

Lý Bạch Thư nhìn thấy bóng lưng Dương Hàn đã khuất ở phía xa xa, mới trầm ngâm một lát, nhẹ giọng hỏi sư phụ.

Sư phụ ánh mắt hắn là biết đến, nhìn người rất là độc ác.

“Kẻ này tâm trí bình thản, làm việc có trước có sau, cũng có chút thú vị.” Lão đầu hơi làm ra đánh giá.

“Có chút thú vị? Sư phụ, bản này công pháp là sư bá tân tân khổ khổ từ trong chỗ kia đem ra, xém chút m·ất m·ạng. Dặn dò chúng ta cần tìm người phù hợp mới được. Sư phụ ngài đem nó chẳng những sao chép ra nhiều phần, còn gặp thú vị liền đưa, sư bá bên kia nếu như biết…” Lý Bạch Thư nghĩ nghĩ, không dám nói tiếp.

Tính tình sư bá của mình hắn là rất rõ ràng.

“Hừ, hắn còn dám vác mặt đến gặp ta sao. Mà lại, tiểu tử này cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài, vừa rồi chính ta cũng không nhìn thấu hắn chân thực tu vi.” Lão đầu nghe Lý Bạch Thư nhắc đến sư bá, tâm trạng vậy mà không bình tĩnh nổi, mở miệng mắng to.

“Không nhìn thấu tu vi? Chẳng lẽ trên người hắn có loại kia cấp pháp bảo chuyên môn dùng che giấu khí tức? Sư phụ, người để ngài không nhìn thấu ở nơi này thật không gặp qua mấy cái nha.” Lý Bạch Thư ngạc nhiên.

Từ khi bái nhận sư phụ, quả thật Lý Bạch Thư hắn không thấy nhiều người có thể để sư phụ mình không nhìn thấu. Nếu như có, cũng là lão quái vật cấp độ, người nào người nấy tính nết không quái dị thì cũng khí tức âm trầm khó gần, nào có hình dáng thanh niên trai trẻ như người vừa rồi.

“Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, ngươi cũng đừng nên xem thường người trong thiên hạ, sẽ không có lợi cho con đường tu hành sau này. Dù cho người này thất bại thì thử một chút không mất mát gì. Dù sao tiếp qua ít thời gian, có hay không cũng được.” Lão đầu cũng không ngẩng đầu lên, đáp.

Lý Bạch Thư nghe vậy, ánh mắt sáng lên, mừng rỡ hỏi: “Sư phụ, ý ngài là ngài môn kia thần thông có tiến triển…”

“Hừ…đi làm việc đi.” Lão đầu không tiếp tục nói chuyện.

Mà Lý Bạch Thư thì ý cười không giảm, ngược lại tâm tình thoáng cái vui vẻ hơn rất nhiều.

Hắn là nhờ sư phụ cây cao bóng cả che chở. Sư phụ càng mạnh, hắn ngày sau liền thăng chức rất nhanh, không vui mừng sao được?

Chương 35: Sư phụ, ngài cảm thấy có chút thú vị liền đưa tặng sao