Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 44: Uy nghiêm Dương sư huynh

Chương 44: Uy nghiêm Dương sư huynh


“Săn thú hoạt động?” Dương Hàn nhìn Đoan Mộc Duệ ngồi trên giường đá hỏi.

“Đúng vậy. Đây là do U trưởng lão đại nhân sáng tạo hoạt động, mỗi một đoạn thời gian, ta nơi này sẽ dẫn theo một nhóm người hình thành tổ đội tiến vào bên trong Huyết Sát Cốc nội bộ tiến hành đi săn. Thêm người thêm sức mạnh, sư đệ vừa đến nơi này, huyết khí thực lực còn tràn đầy, thiết nghĩ cũng nên tranh thủ tham gia.” Đoan Mộc Duệ gật đầu nói.

Dương Hàn hơi trầm tư, liền gật đầu hỏi:

“Khi nào xuất phát, có cần chú ý gì hay không?”

“Ngày mốt chúng ta liền sẽ lên đường. Ngươi chỉ cần giữ vững tinh thần, tập trung thực lực đến lúc gặp chuyện thì ra sức là được, chuyện khác ta nơi này sẽ sắp xếp.” Đoan Mộc Duệ nhìn thấy Dương Hàn đồng ý tham gia, lập tức vui vẻ nói.

Cái khác không nói, Dương Hàn người này vừa đến nơi này, bộ dáng còn nhanh nhẹn, thực lực nói gì cũng sẽ không kém đi đâu. Lần này đi săn cũng thêm một phần nắm chắc.

“Dương sư đệ, không ngại nói cho ngươi biết, ta có chút tin tức về Huyết Sát Tích. Lần này nếu may mắn sẽ có chút thu hoạch.” Đoan Mộc Duệ nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói.

Muốn lừa mang nặng phải có củ cà rốt trước mặt. Đây là bình thường thao tác.

Đoan Mộc Duệ muốn Dương Hàn càng hăng hái ra sức, làm sao lại không quăng ra chút mồi nhử đây.

Mà mồi nhử này là bài ngửa, Dương Hàn cho dù biết Đoan Mộc Duệ cố tình mồi chài mình, nhưng sức hấp dẫn của Huyết Sát Tích thật sự quá lớn, hắn không thể chối từ.

Người đông thế mạnh, lần đầu ra ngoài cũng nên bảo thủ một chút. Dương Hàn chắc chắn phải chọn đi cùng đoàn đội.

Chỉ có đem tình hình làm rõ, dần dần tích lũy kinh nghiệm, mới có thể suy nghĩ sâu xa hơn.

Dưới tình huống mù mờ cái gì cũng không biết mà lại tự tiện xông ra ngoài chẳng có gì khác chờ đợi ngoài một con đường c·hết.

Đoan Mộc Duệ nói thêm vài câu, liền rời khỏi chỗ ở của Dương Hàn.

Nhìn bóng lưng Đoan Mộc Duệ, Dương Hàn khóe miệng hơi giương lên.

Đừng nhìn hắn dễ dàng đồng ý, thực tế đối với những người nơi này trước sau Dương Hàn vẫn luôn giữ cho mình đề phòng.

Cái gọi là biết người biết mặt khó biết lòng, đừng nhìn hiện tại ai nấy đều cùng hắn khách khách khí khí xởi lởi nói chuyện, một khi hắn sa cơ không còn giá trị, chờ đợi Dương Hàn liền sẽ không khác gì người ở trại tập trung, hàng ngày nằm thoi thóp chờ c·hết.

Nghĩ đến đây, Dương Hàn ánh mắt lấp lóe, bắt đầu đóng cửa miễn tiếp khách.

Ngồi trên giường đá, đem nguyên liệu luyện Uẩn Khí Đan phân loại một hồi.

Dựa trên chất lượng, Dương Hàn đem chúng phân thành hai loại.

Loại tài liệu thường và tài liệu tốt.

Tài liệu tốt đem sử dụng cùng nhau, sẽ phát huy ra giá trị lớn nhất.

Tài liệu tốt mà trộn chung với tài liệu thường, ngẫu nhiên sẽ cũng có xuất hiện đan dược tốt, nhưng giá trị còn lâu mới bằng đem tài liệu tốt kết hợp lại với nhau.

Sau khi đem dược liệu toàn bộ phân loại, Dương Hàn lại cẩn thận từ trong tài liệu thường, chọn ra một nhóm dược liệu xấu và có chất lượng kém nhất.

Cuối cùng thu hoạch được mười bộ tài liệu xấu nhất.

Cầm mười bộ tài liệu này, Dương Hàn không chút do dự tiến vào trạng thái luyện đan.

Tu vi có chỗ tăng lên cũng là một loại tiến bộ, khiến cho trạng thái tinh thần lực của Dương Hàn càng có thể duy trì tốt hơn so với lúc tu vi còn ở Cảm Khí Cảnh Trung kỳ.

Tuy nhiên, khi cảm thấy tinh thần lực đã tiêu hao đến một mức độ vừa phải, Dương Hàn cũng không dám tùy ý tiếp tục tiêu hao mà đành phải dừng lại lần này luyện đan.

Dù sao cũng đã luyện đủ một bút không nhỏ số lượng, đem đan dược thu vào hành trang, Dương Hàn bước ra ngoài, hướng về trại tập trung mà đi.


La Thiên Vũ như thường lệ nằm ở nơi đó. Ánh mắt khép hờ, toàn thân không nhúc nhích tản ra một loại cảm giác lười biếng mục nát.

Bên cạnh hắn, tiểu Nguyệt đắp lên một tấm chăn rách nát không biết từ đâu là La Thiên Vũ có được, nằm ngủ ngon lành.

Người ở nơi này đa số đều là như thế, chỉ một mực duy trì sinh tồn, có chút đồ ăn qua bữa, tạm thời sống tiếp đã là tốt lắm, hoàn toàn không dám có chút cái khác ý nghĩ.

Nhưng trong đầu La Thiên Vũ lúc này thì lại có vô vàn suy nghĩ chạy loạn.

Vừa rồi Dương Hàn đem y gọi tới, nói cho y một cái tin tức, Dương Hàn ngày kia muốn ra ngoài tham gia cùng đoàn người của Duệ sư huynh đi săn thú.

Mà Dương Hàn sau khi nói cho y tin tức này, còn giao cho y chút đồ, thuận tiện dặn dò chút việc.

Khi nhìn đến những thứ mà Dương Hàn giao cho, La Thiên Vũ trái tim phanh phanh nhảy.

Những thứ này nếu là ở bên ngoài, chỉ là chút đồ chơi nhỏ, tùy tiện y liền có thể làm một đống lớn. Nhưng vào đây, nói thật, đã rất lâu rồi y cũng còn không có nhìn thấy, nói chi là cầm theo một số lượng không ít trong người.

Tâm lý La Thiên Vũ đấu tranh không ngừng, trong đầu như có một cái La Thiên Vũ mặc áo trắng gương mặt hiền hòa tiên phong đạo cốt, bên kia là một La Thiên Vũ toàn thân ma khí trùng thiên, sắc mặt ác độc tàn nhẫn, hai bên phanh phanh giao đấu cùng với nhau… không biết qua bao lâu, cuối cùng La Thiên Vũ đáy mắt lóe lên một tia quyết đoán, ngồi dậy…


Một ngày, hai ngày…

Thời gian thoi đưa, thấm thoát cái đã đến ngày tổ đội ra ngoài đi săn Huyết Sát Thú.

Đoan Mộc Duệ làm đầu lĩnh, dẫn theo một đoàn gần hai mươi người. Trong đó ngoài Đoan Mộc Duệ còn có mấy vị ‘sư huynh’ thực lực không kém.

Dương Hàn mới đến, gương mặt mới mẻ, cũng gây nên một chút ánh mắt tò mò.

Dương Hàn sắc mặt như thường, kỳ thực trong bụng có một cảm giác trống rỗng ọt ọt từng hồi nhộn nhạo.

Những ngày qua hắn đều là dùng nhai dược thảo mà cầm cự qua bữa.

Tu sĩ chỉ có đến Khai Linh Cảnh trở lên mới có thể dựa vào linh khí hấp thụ mà không cần ăn uống bên ngoài. Nhưng vào đến nơi này, không có linh khí hấp thu, cũng chỉ có thể thông qua thịt Huyết Sát Thú để làm lương thực sinh tồn.

Đây đều là tình cảnh chung.

Mà thịt Huyết Sát Thú là cực kỳ quý giá, cũng sẽ thỉnh thoảng mới có vị sư huynh nào đó đem ra bán một ít, còn lại đều là giấu kín như bưng, từ từ gặm ăn.

Đoan Mộc Duệ một thân trang phục tinh gọn, cảm giác đoàn người đã đông đủ, liền hô lên một tiếng xuất phát, cùng nhau bước đi ra ngoài.

Dương Hàn hơi nghi hoặc, hướng về phía trại tập trung nhìn lại, sau đó ánh mắt hơi có chút thất vọng, muốn xoay người rời đi.

Đột nhiên, có tiếng gọi.

“Dương sư huynh, chậm đã.”

Một bóng người gầy yếu chạy đến, chính là La Thiên Vũ.

“Sư huynh, ta mới chỉ thu gom được một nửa dự tính. Cũng không dám quá mức rêu rao trắng trợn, sợ thu hút chú ý của kẻ khác mà làm lỡ chuyện của sư huynh…” La Thiên Vũ đưa cho Dương Hàn túi trữ vật.

Dương Hàn cầm lấy túi trữ vật, đem đồ vật bên trong xem xét, nhất thời sắc mặt mừng rỡ.

“Làm rất tốt. Một phần mười trong đó ngươi đem chậm rãi hấp thu sử dụng, phần còn lại tiếp tục thu mua, một ít đồ tốt khác như các loại tài liệu cũng có thể trực tiếp thu lấy. Chờ ta trở về tính tiếp.” Dương Hàn đưa lại túi trữ vật cho La Thiên Vũ, dặn dò.

La Thiên Vũ nghe vậy, trừng mắt không thể tin, do dự nói:

“Sư huynh, một phần mười có phải hay không quá nhiều, cho ta ba…không, hai viên liền được.”

“Hừ, mê sảng cái gì vậy. Cùng ta làm việc chớ có lôi thôi dài dòng, mau đem thực lực khôi phục tốt một chút, sau đó làm việc càng thêm thuận lợi. Ta cũng không phải làm từ thiện hay gì, thuần túy là một cái giao dịch mà thôi, mau đi đi.” Dương Hàn lạnh giọng.

Uy nghiêm Dương sư huynh thoáng cái triệt để bạo lộ ra.

La Thiên Vũ trong mắt thần thái càng nhiều, gật đầu một tiếng cầm lấy túi trữ vật, cũng không có nói thêm gì, lui về sau trong đám người.

Dương Hàn quay người lại, dung nhập vào tổ đội của Đoan Mộc Duệ, chậm rãi đi vào bên trong sương mù, bắt đầu lần đầu tiên khám phá xem Huyết Sát Cốc này rốt cuộc chân chính bộ dáng là thế nào.

Chương 44: Uy nghiêm Dương sư huynh