Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 62: Sư tỷ, sư phụ ta là...

Chương 62: Sư tỷ, sư phụ ta là...


Không bao lâu sau, Trần Phương đã cõng tiểu Nguyệt sau lưng đi đến căn cứ.

Trong mắt y nổi lên sắc thái tàn nhẫn.

Lần này hành động, cũng chỉ có thể Trần Phương y mới là người đứng cuối cùng.

Tiểu Nguyệt con bé lắm mồm này, Nhị Cẩu Đản cái kia ngốc nghếch c·h·ó săn, đều phải trừ khử.

Còn Nghi Lâm cái kia tiện nhân, Trần Phương y phải đem nàng chà đạp phát tiết một phen, nếu như nàng biết điều từ nay làm công cụ mua vui cho y thì có lẽ còn có chút đường sống.

Nếu không…

Kiệt…kiệt…kiệt….

Trần Phuong y cũng không ngại tiền gian hậu sát, tiền sát hậu gian, cái nào cũng tốt.

Đi vào trong hang động, Trần Phương đột nhiên nét mặt hơi chậm.

Nhị Cẩu Đản đi nơi nào?

Đã dặn ở bên ngoài này thủ vệ, trừ phi Nghi Lâm bên kia có vấn đề mới đi vào xem xét.

Hiện tại bên ngoài này trống không, chẳng lẽ xuất hiện vấn đề?

Hay là…

Trần Phương bước chân chậm lại, thu liễm khí tức cùng hơi thở, đồng thời cũng đem tiểu Nguyệt sau lưng mạnh mẽ lôi xuống, ôm phía trước bụng.

Đều đã đến nơi này, cũng không cần ngụy trang cái gì hòa ái hiền từ thương yêu trẻ em Trần thúc thúc.

Trần Phương đưa tay bóp chặt lấy cổ họng của tiểu Nguyệt, kề miệng sát tai nàng, nói nhỏ:

“Mày chỉ cần phát ra âm thanh, là nát họng ngay, hiểu không?”

Tiểu Nguyệt thân thể run lên bần bật, giãy giụa, sợ hãi, liền bị Trần Phương kẹp nách nhấc bổng lên, không cho chân nàng chạm đất.

Bàn tay gã hơi siết lại, tiểu Nguyệt trên cổ đau đớn cùng sợ hãi tột độ, thế mà đột nhiên bình tĩnh lại, gật gật đầu liên tục.

Trần Phương hài lòng, vẫn nhấc tiểu Nguyệt như một tấm khiến chắn trước người, bắt đầu chậm rãi đi vào bên trong.

“Nhị Cẩu Đản, ngươi không được tới gần, ngươi cái này đê tiện hành vi, nếu để Trần sư huynh đến đây, ngươi c·hết chắc…buông ta ra…”

Đột nhiên, âm thanh Nguyệt Thần vang lên, mang theo từng tia sợ hãi.

Trần Phương nghe âm thanh này, liền nhận ra là giọng của Nghi Lâm.

Y nghĩ đến cái gì đó, tròng mắt co lại, nét mặt giận dữ bước nhanh vào.

“Nhị Cẩu Đản, ngươi cái này thằng c·h·ó…” Trần Phương trên tay không buông tiểu Nguyệt, đồng thời chạy vào, quát lớn.

Bàn chân y vừa bước ra khỏi cửa động, động nhiên lông tơ trên người dựng đứng, cảm giác nguy hiểm xộc lên, nhanh như chớp ngã người về phía sau, đồng thời muốn ném mạnh tiểu Nguyệt về phía trên, dùng nàng đỡ đòn.

Nhưng lúc này, làm cho y kinh hãi là tiểu Nguyệt chẳng nhưng không bị ném đi, nét mặt đột nhiên phát ra hung ác, vòng tay ra ôm lấy hai cánh tay Trần Phương dính chặt lấy, khom lưng lôi xuống.

Tiểu Nguyệt muốn đem Trần Phương níu lại, ý đồ không cho hắn né đòn.

Trần Phương trong mắt lập tức kinh hãi muốn tuyệt.

Con nhóc lắm mồm này lấy đâu ra khí lực lớn như vậy, khiến cho y có cảm giác như bị sắt thép bám lấy, lực lớn vô cùng.

Nhưng chỉ trong sát na, Trần Phương há mồm, phun ra một mặt bảo kính.

Bảo kính này đón gió bay ra, vừa xuất hiện liền phóng lớn, đem phía trên Trần Phương toàn bộ che chắn.

Phanh!

Chỉ nghe một tiếng giòn vang.

Trần Phương mặc dù có Bảo kính chắn phía trên, vẫn cảm thấy trong bụng nhộn nhạo một trận, nhưng vẫn để y cản được phần lớn sát thương, liền nét mặt hung ác, tay trái xuất ra một thanh đoản kiếm, hướng phía tiểu Nguyệt trước bụng đâm xuống.

Một loạt động tác nước chảy mây trôi mà thành.

Phía trên mặt kính, Dương Hàn nét mặt khó coi, nắm đấm truyền lại cảm giác đau đớn tê rần.

Nhìn lại, đầu quyền đỏ bừng.

Nhìn lại bảo kính, hai mắt khó tin.

Vừa rồi Dương Hàn núp ở một bên đánh lén, sử xuất một kích toàn lực.

Vậy mà không làm tổn thương được bảo kính này mảy may, còn lại bị nó phản chấn lực lượng trở lại.

Lúc này, Trần Phương đã đứng dậy, bảo kính cũng chưa thu lại, đem đỉnh đầu hắn chiếu xuống.

Nhất thời một luồng quang mang màu lam đem thân ảnh Trần Phương tựa như thiên thần giáng thế, che phủ ở quang mang bên trong.

Mà cách đó không xa, tiểu Nguyệt vừa nãy nhìn thấy Trần Phương dùng đoản kiếm đâm tới, cũng đã không biết dùng thủ đoạn gì chạy ra xa xa, hai mắt mang theo ngưng trọng nhìn tới.

“Dương Hàn, ngươi ta không thù oán gì, không cần thiết tranh đấu. Nghi Lâm con mụ này tráo trở, con nhóc tiểu Nguyệt này trên thân cũng nhất định có bí mật. Chúng ta liên hợp, ta nguyện đem mọi thứ ở nơi này cùng ngươi chia đôi. Thế nào?” Trần Phương cảm nhận bảo kính truyền đến mơ hồ ba động lực lượng, thầm biết Dương Hàn cũng không phải dễ chơi, liền bắt đầu thử thương lượng.

“Tốt, ta đồng ý. Ngươi trước đem bảo kính đưa ta nắm giữ, coi như đặt cọc niềm tin. Đợi lát nữa nơi này giải quyết xong, ta đem trả lại, thế nào?” Dương Hàn nét mặt hơi trầm ngâm, liền gật đầu đồng ý không chút do dự.

Trần Phương nghe vậy, ngẩn ra, nhưng khi nhìn Nghi Lâm bộ dạng có chút xộc xệch đứng xa, sau đó lại nhìn tiểu Nguyệt, hai mắt đột nhiên sáng lên, cười lớn:

“Tốt, sảng khoái. Nếu Dương sư đệ đã sảng khoái như vậy, ta tin ngươi. Sư đệ, thứ này là ta Luân Quang Kính, sư đệ cầm lấy.”

Nói xong, đem bảo kính điểm một chỉ, lập tức bảo kính bảo quang thu liễm, rơi vào trong tay Trần Phường hóa thành một mặt kính nằm gọn trong lòng bàn tay, ném tới chỗ Dương Hàn.

Dương Hàn nhíu mài, nhìn bảo kính bị Trần Phương ném tới, đang muốn đưa tay tiếp nhận, nhìn xem Trần Phương muốn làm gì.

Đột nhiên.

Dương Hàn sắc mặt biến đổi, thân ảnh không chút do dự lùi lại, đồng thời hộ thể linh lực tuôn ra, toàn lực hướng phía trước mặt tập trung, hình thành hư ảo Kim Quang Thuẫn che chắn, bản thân hắn thì cực tốc lùi lại phía sau.

“Oành!”

Từ bên trong bảo kính đột ngột mang theo uy lực cực mạnh tuôn ra, chớp mắt nổ tung.

Trần Phương vừa ném ra bảo kính tiến hành tự bạo, sắc mặt đột nhiên dữ tợn, nhìn cũng không thèm nhìn về hướng Dương Hàn, ngược lại trong tay đoản kiếm bị hắn há mồm cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu tươi, quát:

“Tiện nhân, c·hết!”

Tiếng quát này còn chưa dứt, đã thấy đoản kiếm trong tay Trần Phương một sinh hai, hai sinh bốn, bốn sinh tám, hóa thành tám đạo kiếm ảnh chớp mắt theo gã điểm tới, liền tạo thành một quả cầu nhỏ, đem bốn phương tám hướng chung quanh tiểu Nguyệt bao vây lấy, sau đó không chút chần chừ đâm mạnh vào.

Nhìn thế trận này là muốn đem tiểu Nguyệt ghim thành con nhím.

Trần Phương ánh mắt độc ác, tiểu Nguyệt hành vi, để cho hắn có thật sâu bất ngờ, nhưng còn chưa tới nỗi run sợ.

Bởi vì hắn vừa cảm nhận được, trên người tiểu Nguyệt khí tức cực kỳ không ổn định, tựa như đom đóm lúc sáng lúc tối.

Hẳn là dùng loại nào đó bí pháp kích phát thực lực, liền không tiếc tự bạo pháp khí bảo kính, đem Dương Hàn bên kia đánh đuổi, trước đem tiểu Nguyệt cầm xuống lại nói.

Trần Phương lâm vào hai người phục kích, lại lâm nguy không loạn, tiến hành không tiếc tự bạo pháp khí cũng muốn đem địch diệt sát, quả thật là lâm li bi đát chiến đấu, vô cùng đặc sắc.

Đáng tiếc, tiểu Nguyệt không chút lo sợ, đột nhiên sắc mặt trắng bệch bắt chéo tay làm một loại thủ ấn nào đó, hướng về phía đỉnh đầu điểm một cái, lập tức một cái bóng mờ ảo hiện lên.

Bóng dáng này khí chất tựa như tiên nữ giáng trần, mặc dù chỉ nhìn thấy mơ hồ hư ảo, nhưng khí chất lại linh lung thoát tục, huyền ảo vạn phần.

Bóng dáng này vừa xuất hiện, Trần Phương tròng mắt đột nhiên biến đổi, kinh hoảng kêu lên:

“Linh lực đúc đạo cơ, pháp thân sơ sở hiện. Đạo Cơ Cảnh tu sĩ, ngươi rốt cuộc là ai, làm sao lại…làm sao lại…”

“Há, tính ngươi có chút ánh mắt.” tiểu Nguyệt thần thái ung dung, kiếm trận mà Trần Phương vừa thi triển vậy mà bị định giữa không trung, từng cái run rẩy vỡ vụn như tuyết tan.

“Sư…sư tỷ, tha ta một lần, ta sư phụ là Vạn…” Trần Phương trong lòng một mảnh lạnh buốt, lập tức muốn xin tha.

Nhưng chỉ nói được đến chữ ‘Vạn’ lập tức cơ thể như bị đông cứng lại trong chớp mắt, toàn thân như bị chôn ở nơi đó, nửa điểm thanh âm cũng không phát ra tới.

Chương 62: Sư tỷ, sư phụ ta là...