Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 165: Trực giác mách bảo.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 165: Trực giác mách bảo.


Ryū bước tới bậc thềm, nhìn xem phía dưới thấy được có một đôi dép đan bằng dây.

Ryū nhìn thật kĩ căn nhà gỗ trước mắt, cảm giác nó không có gì đặc biệt cả, đấy mới là chỗ đáng ngờ, một căn nhà gỗ đơn giản, hoàn toàn theo truyền thống xưa cũ, không hề màu mè một chút nào xuất hiện trên hòn đảo có đủ các loại công nghệ cao, hơn nữa còn ở một nơi hẻo lánh như vậy.

'Có người sao ?' Ryū trong lòng hơi nghi hoặc, nãy giờ hắn vẫn mở rộng tinh thần của mình để kiểm tra xung quanh, thế nhưng vẫn không có thấy khí tức của bất gì người nào cả.

Cần gì phải làm khổ mình.

"Thế nhưng hắn không phải người của quân đội, hơn nữa tốc độ của hắn không phải người bình thường có thể so!" Tên kia nghe tên đội trưởng không quan tâm liền gấp gáp nói.

Đôi mắt giống như buồn ngủ mà khép hờ cùng với con ngươi mang hình thù kì lạ như của loài dê, màu tóc đen tuyền kéo dài xuống bờ mông căn tròn thẳng tấp như thác đổ, trên người mặc lấy một bộ kimono với hai màu đỏ và trắng xen kẻ nhau che dậy lấy bộ ngực hùng vĩ phía trước.

"Bỗng nhiên ta có cảm giác rất lạ, giống như linh cảm mách bảo vậy, rất khó tả..." Ryū cũng không giấu giếm mà nói ra, quay đầu qua lại nhìn xem xung quanh để tìm kiếm nơi mà trực giác hắn gợi ý.

"Có chuyện gì sao ?" Jennifer luôn để ý biểu hiện của hắn nãy giờ liền phát hiện hành vi bất thường của hắn.

"Thế thì tiếc thật." Jennifer nghe thế cũng chỉ có thể lắc đầu, đáng tiếc nói.

"Linh cảm mách bảo ?" Jennifer nghe thế liền hơi tò mò, cô cùng không phải không tin vào trò linh cảm này, dù sao võ sư thực lực càng cao, tinh thần hay ý chí càng cường đại, để cho bản thân nhiều lúc cảm giác được nhiều thứ vô hình kì quái.

"Không phải cô muốn nhanh chống trả thù sao ?" Ryū nhìn xem Jennifer, thản nhiên giải thích nói: "Nếu như tốn thời gian quá lâu thì với thực lực của tên Fortuna rất có thể hắn sẽ bỏ trốn, tới lúc đó mọi công sức của cô đều sẽ uổng phí cả."

Lực lượng đối kháng hai bên không ngừng hướng nhau bắn phá vô cùng máu lửa, để cho cả chiến trường chỉ toàn tiếng đ·ạ·n pháo cùng tiếng la hét thất thanh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ryū lúc này không khỏi thầm mắng trực giác của mình, dẫn hắn đi đâu không đi mà lại dẫn hắn đi thẳng tới chỗ boss cuối như thế này à. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thế nhưng...

"Lại một chiến trường bị dọn sạch nữa, ta đang nghĩ đến việc mời gọi cậu vào quân đội để làm việc đấy." Jennifer đi tới bên người Ryū, khóe miệng nở nụ cười nhìn hắn.

"Hừm...Jennifer, cô đi trước đi, một lát nữa ta sẽ theo sau." Ryū dường như đã tìm ra được nơi trực giác mách bảo, hơi ngẫm nghĩ một chút liền hướng Jennifer nói.

"Tại sao ta lại không thể đi cùng ngươi." Jennifer không khỏi vểnh môi bất mãn nói, cái này là xem thường cô, xem cô là gánh nặng sao ?

Chương 165: Trực giác mách bảo.

"Ha ha ha! Để xem đám quân đội các ngươi làm gì được bọn ta!" Tên lái xe bên trong không ngừng đắc ý cười lớn, cảm giác bản thân giống như một tên chiến tướng càn quét chiến trường vậy.

Bởi vì người trước mắt hắn không ai khác, chính là một trong Nhất Ảnh Cửu Quyền của Yami, thành viên nữ duy nhất và cũng là người mạnh nhất mang danh hiệu Yêu Quyền Chi Nữ - Kushinada Mikumo!

Ở một bên khác của hòn đảo, nơi đang diễn ra từng trận bắn phá dữ dội, bạo tạc liên miên không dứt, mưa đ·ạ·n gần như bao phủ cả nơi này, đ·ạ·n pháo phá hủy khắp nơi làm cho cả tất cả chìm trong khói lửa.

Bằng! Bằng! Bằng!

"Cậu ta chính là đệ tử của Lương Sơn Bạc, lịch đại mạnh nhất đệ tử - Museigen Ryū!" Jennifer từ phía sau đi tới, ánh mắt tràn đầy tự hào nhìn về phía Ryū mà cao hứng nói ra.

...

Mấy tên lính phía bên quân đội nhìn thấy cảnh tưởng trước mắt đều phải kinh ngạc trố mắt mà nhìn, thế mà có thể dùng lực của một người để đá lật xe tăng, cái này còn là người sao ?

"Ryū thức - Thăng Thiên Kích!"

"Tất cả cúi xuống!" Một tên đội trưởng phía bên quân đội Mỹ đột nhiên hướng về phía quân mình hét lớn, ngay lập tức cả đám người liền lập tức nằm xuống.

Oanh!

Trong lúc đám lính của Fortuna còn đang kinh hãi trước biểu hiện của Ryū thì hắn đã nhanh chống phóng tới giải quyết từng người bọn hắn, rất nhanh sau đó một chiến trường nữa bị hắn dọn dẹp khi đang cùng Jennifer cùng nhau chạy tới bến cảng.

"WTF ?!!!"

Ryū tiếp tục trầm ngầm suy nghĩ lấy.

Oanh!

"Ngoan đi, ta sẽ trở lại nhanh thôi." Ryū cười cười xoa đầu cô nàng, lúc này trong Jennifer trong thật khả ái ngoan ngoãn, thật để hắn nhìn không thấy chán.

"Tiểu tử...ngươi là Ryū sao ?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Thì sao ? Một người lao tới thì có ý nghĩa gì chứ, còn không phải để ta cán c·h·ế·t sao, đúng là mấy tên quân đội ngu xuẩn ?" Tên đội trưởng nhìn hắn như đang nhìn một tên ngu ngốc nói ra.

"Được rồi, chúng ta cũng nhanh đi thôi, mau chóng giải quyết tên Fortuna để còn về nhà nữa." Ryū cười nhẹ một tiếng, sau đó liền muốn lần nữa lên đường thì bỗng nhiên trực giác của hắn chợt nhảy một cái.

"Đội trưởng, có người đang lao thẳng về phía này!" Một tên lái xe khác thông qua kính ngắm thông ra ngoài quan sát được tình hình, hướng về tên đội trưởng đang cầm lái nói.

Ryū nghĩ nghĩ một chút, sau đó cũng cởi bỏ giầy bước vào bên trong, vừa đi vừa cảnh giác xung quanh, rất nhanh liền tới giữa căn phòng, trước mắt hắn liền có hai cái nệm nhỏ dùng để ngồi quỳ.

Đùng!

Ryū chậm rãi quay đầu lại, lúc này hắn mới thấy rõ diện mạo chủ nhân của giọng nói lạnh nhạt đó.

Mấy tên lính nghe xong đều không khỏi cảm thán, trong lòng không khỏi bội phục, còn trẻ như thế mà đã có sức mạnh như vậy, thật sự chỉ là võ thuật mà có thể giúp con người mạnh lên như vậy sao ?

Hay là tên Diego kia nổi hứng muốn có xây một căn nhà giản dị trái với vẻ màu mè của mình ?

"Hừ...ta cũng không phải trẻ con!" Jennifer hừ lạnh một tiếng rồi gạt tay Ryū, cả người nhanh chóng đi lên phía trước, trước khi đi cũng không quên dặn dò một câu khuyên hắn phải cẩn thận.

Từ bên ngoài liền có thể thấy được một người đang công kích xe tăng, thế nhưng không phải bằng bất cứ vũ khí nào cả mà là dùng chính thân thể xác thịt của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Cái đó..." Jennifer nghe thế cúi đầu trầm tư, đúng là cô rất muốn trả thù, thế nhưng cũng không muốn bỏ mặc Ryū một mình, cùng không biết tại sao cô lại muốn như vậy.

"A...!"

Một chiếc xe tăng từ phía quân đội của Fortuna lập tức xông ra trận địa, nòng s·ú·n·g nhắm ngay về phía quân đội bắn ra, phá hủy mọi thứ trên đường đi của nó với tốc độ di chuyển cực nhanh, lớp giáp bên ngoài lại vô cùng dày khiến cho quân đội khó đột phá, chứng minh cho công nghệ tiên tiến mà nó sở hữu.

Một nữ nhân quyến rũ lạ thường, khí chất mê người như hút hồn người nhìn, trên thân tràn đầy khí tức thành thục như một vị ngự tỷ cao lãnh. (đọc tại Qidian-VP.com)

!!!

"Cái đó thì bỏ đi." Ryū nghe xong lập tức lắc đầu, hắn mới không rảnh mà đi tham gia quân đội đâu, làm một cái đệ tử mỗi ngày rãnh rỗi cùng mấy cô bạn gái của hắn đi chơi không vui hay sao ?

"Cũng may mắn cậu ta ở phe chúng ta!

"Ra là đệ tử của mấy người quái vật kia!"

Ryū hiện tại đã tới nơi mà trực giác đã mách bảo hắn, hắn bây giờ đang đứng ở phía trước một căn nhà gỗ.

Mấy phút sau.

Ryū lúc sau tạm gác lại suy nghĩ trong đầu, chậm rãi kéo cánh cửa gỗ sang một bên, bước chân chậm rãi đi vào trong căn nhà gỗ.

Chẳng lẽ tên Fortuna còn có sở thích đơn điệu như vậy sao ?

Rầm!

"Ôi chúa ơi! Tên đó là ai thế ?!"

Toàn thần Ryū bỗng chốc nổi lên da gà, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc theo sống lưng hắn lên trên đại não, lúc này phía sau của hắn liền phát một âm thanh trong trẻo, không chút cảm xúc nào ẩn chứa ở bên trong cất lên kêu gọi hắn.

'Sẽ không phải trực giác của ta có vấn đề chứ nhỉ ?' Ryū không khỏi nghĩ thầm, tại sao trực giác của hắn lại dẫn mình tới chỗ này.

Nhìn xem Jennifer đã đi xa, Ryū sau đó hướng về một hướng khác, bắt đầu chạy nhanh về phía đó.

"Có phải người quân đội hay không ta không quan tâm! Chỉ cần ta còn...Ahhhhh!" Tên đội trưởng trừng mắt bất mãn nói, thế nhưng chưa nói hết câu liền đã bị ngắt lại do trùng kích từ bên ngoài.

Ryū từ phía xa xông tới thật nhanh, cả người căng cứng đến cực điểm, khí huyết tuông trào trong từng mạch máu, Sei Ki lũ lượt tràn ra ngoài, ngay khi tiếp cận xe tăng thì hắn ngay lập tức dùng đầu gối đá thẳng lên từ phía dưới xe, kết hợp với chân còn lại đây lên, để cho chiếc xe tăng nhanh chóng bị lật ngược lại.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 165: Trực giác mách bảo.