Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 185: Bao kiếm của một võ sư.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 185: Bao kiếm của một võ sư.


Chương 185:

"Ryū...chúng ta có thực sự ổn khi để cậu ta như vậy không ?" Izumi hỏi khi cô ấy nhìn vào dáng ngủ của Kanō Shō.

"Đừng lo lắng Izumi, cậu ta có vẻ như rất thích giấc ngủ như thế này, cho nên chúng ta không nên làm phiền cậu ta bây giờ, cậu có thể về đi, tớ sẽ ở đây cho đến khi cậu ta tỉnh dậy." Ryū đảm bảo nói ra.

“Được rồi, tớ sẽ nói với Miu và Honoka về chuyện này để họ không phải lo lắng cho cậu.” Izumi cười nói trước khi bước đi.

Khi Izumi rời khỏi phòng câu lạc bộ làm vườn, đợi đến khi Izumi đi xa, Ryũ quay lại nhìn lấy Shõ đang nằm ngủ gật trên bàn, nghĩ nghĩ một lúc, Ryũ quyết định ngồi đợi.

Sau 30 phút hoặc lâu hơn, Kanō Shō tự động thức dậy, bỗng nhưng trở nên cực kỳ cảnh giác trong giây lát, sẵn sàng t·ấn c·ông bất cứ ai ở gần mình.

"Thư giãn đi, không có ai khác ở đây đâu ngoài ta đâu." Giọng của Ryū vang lên trong khi cậu vẫn còn nhắm mắt.

"Ryū ?! Ta.. Ta ngủ bao lâu rồi ?" Shõ hỏi sau khi nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra trước khi ngủ.

"Tính luôn lúc ngươi vừa vào thì khoảng 1 tiếng rưỡi, nhưng nó có vẻ rất lâu đối với ngươi đi." Ryū thản nhiên trả lời

"Chỉ 90 phút! Lâu rồi ta không cảm thấy thư thả đến như vậy." Shõ lộ vẻ hồi tưởng trả lời.

"Đó là bởi vì đây là lần đầu tiên ngươi được ngủ mà không có bất kỳ lo lắng nào." Ryū đứng lên trả lời, đồng thời ra hiệu cho Shõ rời khỏi câu lạc bộ làm vườn.

Sau khi ra khỏi câu lạc bộ với Shõ, Ryū khóa cửa lại rồi nói: "Ngươi đã sống một cuộc sống với thần kinh luôn trong trạng thái căng thẳng và chưa bao giờ thực sự thư giãn trước đó, vì vậy lần đầu tiên ngươi được thư giãn, ngươi đã chìm vào giấc ngủ và cảm thấy thư thoái."

"Ồ!" Kanō Shō thốt lên rồi nhìn xung quanh như thể cố gắng tìm ai đó.

"Ngươi đang tìm kiếm ai đó sao ?" Ryū hỏi.

"À...ừ...chủ tịch câu lạc bộ, ta muốn cảm ơn cậu ấy! Nhờ có khu vườn ta mới ngủ yên như vậy." Kanō Shō thành thật trả lời.

"Izumi đã về nhà lâu rồi, ngươi có thể cảm ơn cô ấy vào ngày mai." Ryū đáp.

“Tốt thôi.” Shõ trả lời khi cậu ta và Ryū đi về phía cổng trường.

"Chờ đã! Lúc nãy ngươi nói ta sẽ chẳng đi tới đâu là có ý gì ?" Kano Shõ bỗng nhưng hỏi.

"Hửm ... Ta đã nói tiếng trước và bây giờ ngươi mới hỏi về nó ?" Ryū ánh mắt như nhìn tên đần mà hỏi.

"Ta đã hỏi ngươi trước đó nhưng ngươi không trả lời và bỏ đi, sau đó ta ngủ quên mất, rốt cuộc ngươi nói câu đó là có ý gì ?" Kanō Shō nghiêm mặt hỏi.

"Nói cho ta biết Kanō Shō! Ngoài võ thuật, ngươi có sở thích gì ?" Ryū lạnh nhạt hỏi.

"Hả ?! Việc đó thì liên quan gì ?!" Kanō Shō vẻ mặt ngu ngơ nói.

"Cứ trả lời đi!" Ryū không kiên nhẫn nói.

"Hừm...không có thứ gì khác mà ta thích ngoài võ thuật ngoại trừ Miu-" Shõ nói tới đây liền ngậm mồm lại khi thấy Ryũ lườm hắn.

"Không! Không có gì khác!" Kanō Shō trả lời trong khi lắc đầu trái phải.

"Đúng là một câu chuyện buồn! Xem chim thì sao ? Ngươi không phải thích chúng thì sao ?" Ryū hỏi.

"Ta có nhưng ta không thể xem chim bất cứ khi nào ta muốn, vì vậy ta sẽ không coi nó là một sở thích!" Kanō Shō trả lời

"Ừm...điều đó cũng đúng, nhưng nó cũng chứng tỏ điều một điều, đó là ngươi sẽ không thể vượt qua ta!" Ryū đặt tay lên cằm gật đầu nói.

"Cái gì ?! Chỉ vì ta không có sở thích mà ngươi nghĩ rằng ta sẽ không thể vượt qua ngươi ?!" Kanō Shō bất mãn nói.

"Ngươi có thể nói như vậy!" Ryū nhún vai nói.

"Đừng nói những điều vô nghĩa nữa! Nếu sở thích là cần thiết để trở nên mạnh mẽ thì sư phụ của tôi sẽ không trở thành một Grand Master vì bản thân ông ấy không có sở thích!" Kanō Shō phản bác.

"Ta chưa bao giờ nói rằng ngươi sẽ không trở nên mạnh mẽ, ta chỉ nói rằng ngươi sẽ không vượt qua ta bởi vì tốc độ của ngươi sẽ luôn chậm hơn ta." Ryū lắc đầu giải thích.

"Gừ... TẠI SAO ? Tại sao tốc độ của ta lại chậm hơn ngươi ?!" Kanō Shō không cam lòng hét lên.

"Bởi vì ngươi không có vỏ, một thanh kiếm không có vỏ sẽ không còn sắc bén trong thời gian dài và người biết điều đó, một võ sư cũng cần có vỏ nếu họ muốn bản thân luôn sắc bén." Ryū đáp.

"Cái quái gì ?! Võ giả làm sao có thể giống như kiếm hay là v·ũ k·hí?!" Kanō Shō hỏi.

Ryū giải thích: “Mỗi võ sư đều rèn luyện cơ thể của họ để biến nó thành v·ũ k·hí sắc bén như kiếm vậy, nhưng theo thời gian những thanh kiếm không còn sắc bén nữa, lý do là vì những v·ũ k·hí đó không có vỏ kiếm của chúng."

.

"Ý của người là tất cả các sư phụ của ngươi đều có bao kiếm cho riêng mình! Hayato Furiniji thì sao ? Vô Địch Siêu Nhân cũng có bao kiếm sao ? Nếu có, hãy nói cho ta biết đó là gì, ta thực sự rất muốn biết điều gì có thể trở thành bao kiếm cho ông ấy? " Kanō Shō vẻ mặt kinh nghi bất định hỏi.

"Sư phụ của ta có bao kiếm của riêng họ và Hayato Furiniji cũng vậy!" Ryū trả lời và tiếp tục: "Sakaki Shio cũng có bao kiếm và theo những gì ta biết thì ông ấy đã thay bao kiếm của mình thành một thứ tốt hơn, mặc dù bao kiếm trước khi ông ấy đến Lương Sơn Bạc không đẹp lắm, nhưng nó vẫn là bao kiếm của ông ấy, như ngươi biết đấy, c·ờ· ·b·ạ·c, uống rượu và đánh nhau."

"Làm thế nào những thứ này có thể được tính là bao kiếm ? Đánh bạc, uống rượu và đánh nhau, nếu ngươi gọi đó là bao kiếm thì ta không muốn có bao kiếm!" Kanō Shō gương mặt ghét bỏ nói.

"Này! Ngươi không thể nói như vậy được, lúc đó ông ấy đã mất một trong những người bạn thân nhất của mình từ tay của người bạn thân khác nên ông ấy trở nên như vậy và ông ấy thậm chí không thể làm gì về điều đó." Ryū trừng mắt nhìn Kanō Shō nói.

"Sau khi ở lại Lương Sơn Bạc, nó đã thay đổi theo khoảng thời gian ông ấy ở cùng với các bậc thầy khác ở đó, mặc dù ông ấy vẫn thích uống rượu, c·ờ· ·b·ạ·c và chiến đấu nhưng chúng không còn là bao kiếm của ông ấy nữa."

"Mất bạn thân vào tay người bạn thân khác! Làm sao ông ta không làm được gì khi ông ta là Grand Master ?" Kanō Shō thắc mắc.

"Đó là việc riêng đối với ông ấy và bạn của ông ấy, với tư cách là đệ tử của ông, ta không thể nói nhiều về quá khứ của sư phụ mình."

"Sư phụ tiếp theo của Lương Sơn Bạc là Ma Kensei, với tư cách là Bậc thầy Kungfu Trung Quốc, ông ấy cũng là một bác sĩ chuyên ngành và cũng là một lão già dê biến thái, ta không rõ bao kiếm của ông ấy là gì nhưng ta khá nghiêng về hành vi biến thái của ông."Ryū gật gật đầu, không chút lương tâm khi bêu xấu sư phụ mình.

"Cái gì đã xảy ra với sư phụ của ngươi thế, có bất kỳ ai trong số họ có một bao kiếm bình thường không ?" Kanō Shō không khỏi kinh nghi nói.

"Vẫn tốt hơn một người không có bao kiếm như ngươi." Ryū không khỏi khinh bỉ nói: "Đối với bao kiếm bình thường, ta sẽ nói về Kōetsuji Akisame, những phát minh hoặc nghệ thuật của ông ấy rất nổi tiếng trong giới nghệ thuật."

"Vì vậy, bao kiếm của ông ấy đang tạo ra những phát minh và nghệ thuật mới ?" Kanō Shō nói.

"Đúng...còn bao kiếm của Apachai thì ta không chắc nhưng mà anh ấy yêu tất cả mọi thứ."

"Được rồi, vậy còn Hayato Furiniji! Ông ấy cũng có bao kiếm sao ? Ta không tin rằng một người như ông ta, người đang ở đỉnh cao của võ thuật cũng cần một bao kiếm sao ?" Kanō Shō nghi ngờ hỏi.

"Ồ, tất nhiên, ông ấy có một cái bao kiếm, tại sao lại không chứ ? Ta có thể nói rằng bao kiếm của Hayato Furiniji là loại bền nhất, đó là lý do tại sao ông ấy đã đứng trên đỉnh." Ryū cười thâm úy nói.

"Vậy thì đó là gì ? bao kiếm bền nhất này đã khiến Hayato Furiniji trở thành Vô Địch Siêu Nhân là gì?" Kanō Shō ánh mắt tràn ngập chờ mong nói.

“Đó là…không cho ngươi biết.” Ryū cười giễu nói ra.

"CÁI GÌ !? Ngươi! Ngươi đang cố tình làm điều này phải không?!" Kanō Shō cắn răng nghiến lợi, tức giận nhìn lấy Ryū.

"Thế thì sao ?" Ryū nói với một nụ cười khiêu khích trên môi.

Nhìn thấy nụ cười của Ryū, Kanō Shō muốn đánh hắn một trận nhưng đã không làm vì cậu ta biết kết thúc của nó sẽ rất tồi tệ cho cậu ta.

Nhưng ngay cả khi đó, Kanō Shō cũng không muốn thừa nhận rằng Ryū đã nói đúng về cậu.

"Hừm.... cái vỏ kiếm mà ngươi đang nói đến chỉ có Cứu Sinh Quyền sở hữu thôi sao ?" Kanō Shō thắc mắc: "Vì ta chưa bao giờ thấy bất kỳ sư phụ Sát Sinh Quyền nào có vỏ kiếm."

"Ngươi chắc về việc đó sao ?" Ryū biểu lộ hài hước nói: "Ta đã gặp 4 bậc thầy của Sát Sinh Quyền và ta khá chắc chắn rằng họ đều có một bao kiếm của riêng mình."

"Ngươi đang nói rằng chỉ trong những khoảnh khắc ngắn ngủi mà ngươi gặp họ, ngươi đã biết bao kiếm của họ là gì, ngươi là nhà ngoại cảm chắc ?" Kanō Shō đặt câu hỏi.

"Chà, việc đó khá dễ dàng đi!" Ryū xoa cằm nói.

"Người đầu tiên ta gặp từ Yami là Isshinsai Ogata, một tín đồ võ thuật, người quan tâm đến việc không ngừng nâng cao võ thuật của mình. Như ngươi đã đoán, vỏ kiếm của anh ta là tạo ra những kiểu võ thuật mới phù hợp để tăng sức mạnh của bản thân." Ryū kể ra,

"Hừm ... đúng là ngài ấy đã dạy ta một phong cách mới để tăng sức mạnh của mình trong một cách bùng nổ trong vài giây." Kanō Shō nhớ lại chiêu thức thử nghiệm mà Ogata dạy cho hắn.

"Người tiếp theo là Silkwat Jenazad, cũng có vỏ kiếm của mình, ông ta thích c·hiến t·ranh, c·hết chóc và hủy diệt. Đó cũng là một trong những lý do ông ta muốn g·iết c·hết đệ tử của mình, nếu như không có Raden Tidat Jihan, đất nước của ông ta sẽ lao vào một cuộc n·ội c·hiến khác để ông ta có thể thưởng thức buổi biểu diễn nhiều như đã muốn."

"Chiến tranh ?! Cái c·hết ?! Sự hủy diệt ?! Những thứ này thậm chí có thể được sử dụng như một bao kiếm ?" Kanō Shō ngạc nhiên hỏi.

"Bất cứ thứ gì cũng có thể được sử dụng làm bao kiếm nếu ngươi thích nó, chẳng hạn như Diego Carlo, bao kiếm của ông ta chính là một chương trình hoàn hảo và sự giải trí mà ông ấy mang đến cho khán giả của mình, đảm bảo rằng mọi thứ đều là theo đúng chất Diego là điều ông ấy phấn đấu, do đó nó trở thành bao kiếm của ông ta."

"Vậy điều đó có nghĩa là sư phụ của ta cũng có một bao kiếm ?" Kanō Shō tự hỏi bản thân, sau đó là Ryū.

Ryū nghe thấy những lời của Kanō Shō, hắn đáp: "Tất nhiên, ông ta cũng có bao kiếm, nếu ngươi thực sự muốn biết bao kiếm của ông ấy là gì, tất cả những gì ngươi cần làm là hỏi, và ta chắc chắn rằng ông ta sẽ cho ngươi biết nếu nó giúp ngươi tiến bộ."

Kanō Shō chuyên chú nhìn Ryū rồi hỏi: "Tại sao ngươi lại nói với ta tất cả những điều này ? Nếu tất cả những gì ngươi nói là sự thật thì chẳng phải ngươi đang giúp ta cải thiện sức mạnh của mình ngay cả khi biết rằng ta là kẻ thù của ngươi và đuổi theo Miu ?"

"Ngươi là kẻ thù của ta thì không liên quan gì đến chuyện đó vì ngươi sớm muộn cũng sẽ tìm ra bao kiếm của mình, nên ta chỉ nhích ngươi về hướng đó thôi, còn về theo đuổi Miu.....Nằm mơ đi... Ha ha ha..." Ryū cười giễu cợt khi nói câu cuối cùng.

Kanō Shō méo môi bất mãn khi nghe thấy câu nói của Ryū, nhưng một lần nữa hắn không thể làm gì được vì không phải đối thủ của Ryū.

'C·hết tiệt!! Hắn cố ý chọc giận mình... Chờ đấy, ta sẽ tìm thấy bao kiếm của mình rồi sau đó luyện tập chăm chỉ gấp 10 lần để vượt qua ngươi hơn là đánh bại ngươi!' Kanō Shō nghĩ thầm khi quay lưng lại đi, thế nhưng sau đó lại nghĩ ra gì đó, sau đó nhanh chóng quay lại hét lên: "Thế bao kiếm của người là gì ?!"

"Chọc tức mấy tên đần." Ryū vừa đi vừa nói, chọc cho Kanō Shō hối hận khi hỏi câu đó.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 185: Bao kiếm của một võ sư.