Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 95-2: Vô tình vô nghĩa

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 95-2: Vô tình vô nghĩa


Trương Đức phi cũng cười, Lí Vị Ương nhìn như một đứa nhỏ đơn thuần, nhưng chỉ là vẻ ngoài, nàng ta căn bản là nữ hài lòng dạ rất sâu. Lần trước giao tranh mình nhất thời sơ sót, lại bị tiểu nha đầu này đùa giỡn một phen, tuổi còn nhỏ đã có tâm cơ như vậy, quả nhiên không phải thứ đơn giản. Đáng tiếc giữa bọn họ đã kết thù, bằng không, chắc chắn đã có sự trợ giúp lớn. Chuyện này, mình làm rất liều lĩnh. Nếu cần thiết, đôi khi, một bước sai, từng bước sai, trong mắt Đức phi lướt qua sự tàn nhẫn. Không biết vì sao, hôm nay nhìn thấy thiếu nữ này, thấy nàng ta đáp lời mình rất bình thản, trong lòng sinh ra cảm giác khác thường. Lí Vị Ương luôn miệng nói cần một phu quân chung tình, không cho phép nam tử nạp thiếp, cho nên Ngọc nhi càng kiên trì muốn lấy nàng ta thì càng không thể giữ lại nàng ta, bằng không tương lai Ngọc nhi thật sự bị mê hoặc quên đi nghiệp lớn, sẽ tai hoạ vô cùng!

Hiền phi biến sắc, một tia sáng lạnh lướt qua trong mắt.

Lan nhi cười đến dịu hiền: “Huyện chủ, mời đi bên này.”

Một nữ quan có khuôn mặt xinh đẹp bước ra lên tiếng đáp lời, mỉm cười dẫn Lí Vị Ương ra ngoài.

Mở hộp ra, quả nhiên nhìn thấy một câu trâm cài bằng vàng chói mắt, trên trâm điêu khắc phượng hoàng tám đuôi rất sống động, bên cạnh còn có cây đèn lưu ly phỉ thuý xanh biếc.

“Ồ, hoá ra là vậy.” Lí Vị Ương như hiểu ra.

Chương 95-2: Vô tình vô nghĩa

Trương Đức phi cười, từ chối cho ý kiến đặt trâm vàng lại trong hộp, giả bộ như vô tình nói: “Được rồi, Lan nhi, đưa Huyện chủ ra ngoài đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trương Đức phi mặc một thân áo dài lụa hoa mỏng màu tím khói sương, trên tóc cài trâm mã não đỏ sậm có dây rua nghiêng nghiêng, tóc mai bay theo gió, nhìn qua chói mắt hơn nhiều so với Hiền phi có vẻ điềm tĩnh thanh nhã. Được các vị nữ quan vây quanh bà bước vào trong đình, sắc mặt tĩnh lặng như nước sâu, không một gợn sóng, ngay cả sợi rua màu xanh biếc rủ xuống cũng chớp lên theo từng bước chân nhẹ nhàng, loé ra ánh sáng xanh bạc lấp lánh. Nhìn thấy Lí Vị Ương ở đây, bà cười nhẹ: “Sao Huyện chủ sáng sớm đã tiến cung rồi.”

Lí Vị Ương thản nhiên nhìn nàng ta, như vô tình nói: “Ta đang nghĩ, nữ quan dẫn đường trong cung Thái hậu vừa rồi không biết đã đi đâu?”

Đúng lúc này, một tiểu thái giám bưng hộp phỉ thuý nạm vàng thản nhiên từ bên kia hoa viên đi tới. Hắn đi tới thỉnh an Đức phi và Hiền phi, sau đó nói: “Bệ hạ ban thưởng Đức phi nương nương một cây trâm vàng phượng hoàng tám đuôi, Hiền phi nương nương một cây đèn lưu ly phỉ thuý.”

Mà Võ Hiền phi bên kia lạnh mắt nhìn, chuỗi vòng tay hoa sen bằng vàng khảm hạt phỉ thuý, dưới nắng sớm lộ ra vẻ sáng bóng lộng lẫy như nước mùa thu, trò diễn này, bà thấy rất hứng thú, ban đầu cảm nhận rằng Lí Vị Ương chỉ là tiểu nha đầu có tâm kế, nhưng nhìn bộ dáng Đức phi có vẻ hơi kiêng kị. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đôi mắt đẹp của Trương Đức phi dừng ở chỗ Lí Vị Ương, nở nụ cười, nhưng trong tươi cười kia hàm chứa ý lạnh vô hạn. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ta thấy Huyện chủ thanh thuần đáng yêu, giữ Huyện chủ lại nói thêm đôi câu, vừa khéo muội muội đến đây.” Võ Hiền phi cười xinh đẹp khéo léo.

“Hiền phi tỷ tỷ thật hào hứng, sáng sớm đã ở đây làm gì thế?” Một giọng nói vang lên, Hiền phi ngẩn người, sau đó quay đầu, cười rộ lên: “Hoá ra là Đức phi muội muội.”

“Huyện chủ đang suy nghĩ gì vậy?” Lan nhi cười hỏi.

Lí Vị Ương nhìn nàng ấy, trầm tư, nàng tin mình không nhìn lầm, ánh sáng lạnh trong mắt Trương Đức phi là sát khí. Bà ta muốn tính mạng của mình! Mà hôm nay vì sao lại bỏ qua cơ hội một cách dễ dàng thế này?

Tươi cười của Lan nhi hơi thu lại, nói chuyện như bình thường: “Nương nương chúng ta hôm qua thêu một quyển Kinh Phật cho Thái hậu, sáng sớm hôm nay định tự mình mang đến chỗ Thái hậu, mà vừa hay gặp Hiền phi nương nương trong hoa viên, nói thêm đôi ba câu, đành phân phó cung nữ kia chuyển Kinh Phật cho Thái hậu, tránh cho người sốt ruột chờ đợi.”

Lí Vị Ương cúi đầu hành lễ, trong lòng lại âm thầm lắc đầu, từ lúc mình vừa tiến cung chỉ sợ tin tức đã truyền khắp nơi, Hoàng cung trước giờ chưa từng là một nơi giữ bí mật, hôm nay bất luận là Hiền phi hay Đức phi đều có chuẩn bị mà đến. Lời vừa rồi của Hiền phi, nói rõ bà chỉ thăm dò nội tình, còn Đức phi thì sao? Mục đích của bà ta là gì? Sau khi mình nói rõ không hề liên quan đến Thất Hoàng tử, chẳng lẽ bà ta còn có ý định gì khác? Tâm tình một người mẫu thân muốn bảo vệ con nàng có thể hiểu được, nhưng nếu quá đáng, nàng sẽ không thể không đánh trả, đến lúc đó chắc chắn sẽ liên luỵ đến Thác Bạt Ngọc, ngược lại với ý định ban đầu, không đến lúc bất đắc dĩ, nàng không muốn phá huỷ nước cờ này. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Hài tử ngốc, ta đang nói con đấy, Đại tỷ con tất nhiên có phụ thân con quan tâm, ta vừa nhìn con đã thấy vừa ý mới quan tâm như vậy, nói thêm vài câu, con đừng quá để ý.” Chỉ trong nháy, Hiền phi đã khôi phục sắc mặt lúc trước.

Trương Đức phi cười, phân phó thái giám kia tiến lên, bàn tay trắng nõn lấy trâm vàng ra, ngắm nghía một lát, sau đó cười nói: “Ta từng này tuổi rồi, bệ hạ còn coi ta là tiểu cô nương, trâm vàng này đẹp có đẹp thật, nhưng bảo thạch bên trên là đá lưu ly bảy màu, trẻ tuổi như Huyện chủ cài còn được.” Nói xong, tiện tay chỉ lên đầu Lí Vị Ương, như thể có ý ban trâm vàng cho nàng.

Lí Vị Ương lui ra sau một bước, cung kính nói: “Trong lòng bệ hạ, nương nương vĩnh viễn tuổi trẻ mỹ mạo, Vị Ương thân phận hèn mọn, không dám hy vọng xa vời.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lí Vị Ương giả bộ không biết, tiếp tục đi về phía trước, đây là đường ra khỏi cung, Lí Vị Ương tất nhiên không lầm đường, Hoàng cung này, nàng đã đi vô số lần, Lam nhi không mượn cơ hội dẫn nàng đến chỗ khác, như vậy, hôm nay Trương Đức phi cố ý sắp đặt Lan nhi đưa mình ra ngoài, là vì cái gì? Định g·i·ế·t mình ở ngoài cung sao, không có khả năng.

Nữ quan tên Lan nhi này, dung mạo phổ thông nhưng lại rất hoà hợp, đi đường luôn nhẹ giọng nói: “Huyện chủ cẩn thận dưới chân.” “Huyện chủ đi chậm một chút.” Thỉnh thoảng, nàng còn giới thiệu ít phong cảnh trong cung cho Lí Vị Ương, “Đây là cúc Phượng vĩ Đức phi nương nương thích nhất, đó là mẫu đơn Ngũ diệp Hoàng hậu thích nhất…” Lúc nói chuyện, giọng nói mềm nhẹ, uyển chuyển êm tai, như có năng lực đặc biệt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 95-2: Vô tình vô nghĩa