Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7: Chương 7

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Chương 7


Có điều, nàng ta muốn gây chuyện ở viện của ta, e rằng giờ không dễ như vậy nữa.

Ta mỉm cười uống hết, cố tình nói: “Thật hiếm thấy Vương gia dạo này lui tới hậu viện, Vương phi cũng nhân hậu khai ân.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Một đêm xuân nồng.

Ngày trước, đích tỷ cũng chỉ cần làm bộ yếu đuối, cho dù sau này hắn làm Hoàng đế cũng mềm lòng hơn vài phần. Còn ta, bây giờ dứt khoát khóc lớn, Tấn Vương liền quên cả cơn giận.

Tấn Vương quả thật rất hài lòng.

7.

Đích tỷ ngọt ngào nói: “Vương gia, thiếp cũng vì lo lắng cho muội muội nên mới đến thăm nàng ấy.”

Kiếp trước, lúc nàng ta uống thuốc bổ, ta phải đứng hầu hạ, nàng ta đắc ý vô cùng.

Sau đó hắn bỏ đi ngay.

Ta không hề nao núng, lập tức quỳ trước mặt hắn, cố tình véo đùi cho nước mắt trào ra, rồi khẽ nghẹn ngào: “Là thiếp không biết điều, sau khi bị phạt lại đổ lỗi lên Vương gia.”

“Muội muội của nàng chịu ấm ức, nàng hẳn phải thương cảm cho thân thể nàng ấy còn đang yếu, ta chỉ tranh thủ bầu bạn với nàng ấy thêm chút thôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng dù là ở kiếp trước, cũng phải đến khi hắn đăng cơ, Vương phi và một vị Lương thường tại mới s i n h được hoàng tử. Hiện giờ, tính cả ta và đích tỷ, tính ra đã có người nữ nhân hầu hạ hắn. Hắn không phục, lại còn quay ra t r ác h ta không an phận?

Thế nhưng, vì có đích tỷ ngăn cản, ta chẳng những không được thị tẩm mà còn chưa từng uống qua loại “thuốc bổ hoàng gia” kia.

Đích tỷ t ứ c t ố i, nhưng không muốn mất mặt trước mặt ta, đành cười lạnh buông lời: “Dư Thanh Trúc, ta thật không ngờ ngươi lại thủ đoạn đến thế.”

Ta cúi đầu, lặng im không nói. Thì ra gần đây hắn ban sủng là vì muốn tranh đoạt ngôi vị Thái tử, nhưng lại bị một số đại thần chỉ trích vì hậu viện chưa có con nối dõi. So với các Vương gia đã thành hôn khác, hắn quả thực có phần thua kém.

Cơn giận trong lòng bùng lên, ta nói: “Vương gia nói đùa rồi, ngài chẳng qua chỉ ghé qua chỗ thiếp vài ngày, Trắc phi nương nương đã cho rằng thiếp cần phải 'tỉnh táo' lại.”

Mà ta, không nói lời hay, cũng chẳng nói lời dở, căn phòng yên tĩnh lạ thường.

Hắn nói: “Rõ ràng biết tính tình Lưu trắc phi kiêu ngạo, cớ gì nàng lại đ ố i đ ầ u với nàng ấy?”

Kiếp trước cũng đã có màn này rồi.

Hắn ngồi không yên, liếc nhìn ta rồi bảo: “Thái y đã kê thuốc dưỡng thai cho tất cả các viện, ngay cả bên Vương phi cũng có.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói ra cho công bằng, Tấn Vương quả thật không hề cố ý tránh đích tỷ, chỉ là đang có nhiều chuyện quan trọng cần lo liệu. Vị trí Thái tử không dễ tranh giành như vậy, dù con nối dõi là cấp bách nhưng Hoàng đế già yếu cũng cần có người trông nom.

Mẫu bằng tử quý, quả thật chẳng ai dám khinh thường.

Đôi mắt Tấn Vương hững hờ mở ra. Có lẽ hắn không ngờ ta dám trả lời thẳng thừng như vậy, nhất thời không phản ứng kịp. Nhưng thực ra thiên hạ này làm gì có đạo lý vừa nhận được sủng ái vài ngày đã phải mang thai cho hắn hài lòng.

Tấn Vương á khẩu, có vẻ hắn không ngờ rằng ta lại bật khóc trước mặt hắn như vậy.

Tính toán thời gian, chắc hẳn Vương phi đã mang thai, nhưng gần đây Tấn Vương lại chỉ sủng ái mình ta, khiến những người khác nôn nóng cũng là điều dễ hiểu. Ta cười bảo: “Vương gia vì thiếp mà nhọc lòng, vậy để thiếp cố gắng hơn nữa?”

“Vương gia chẳng qua chỉ thích gương mặt kia của ngươi thôi, ngươi vĩnh viễn đừng mong vượt qua ta.”

Vừa gặp Tấn Vương chuẩn bị rời đi, đích tỷ liền tỏ ra yếu đuối, gọi nhỏ: “Vương gia, người đang tránh thiếp sao?”

Cho dù Tấn Vương đã quen với việc giữ “chia đều ân sủng”, nhưng chưa bao giờ thấy ta im lặng đến vậy, không nói một lời. Đối với hắn, hễ nữ nhân mở miệng thì đều là toan tính, có mưu đồ.

Chương 7: Chương 7

“Đích tỷ nên nghĩ cách, may ra cũng được hưởng một chén đấy.”

Ta chẳng buồn nghe, những lời ấy thật sự khiến ta cảm thấy chán ngấy.

“Nếu Vương gia không hài lòng về thiếp, thì đừng đến nữa.”

Tấn Vương chắc hẳn đã bị làm phiền đến phát bực ở triều đình, nghe ta nói thế, sắc mặt hắn trầm xuống: “Ngông cuồng! “Chẳng lẽ là do ta sủng ái nàng quá mà khiến nàng không biết phép tắc rồi sao?”

Sao có thể ở bên cả hai người được chứ! Hắn đâu có phép phân thân, không thể vui vầy với hai tỷ muội cùng lúc được. Suốt mấy ngày qua cứ tới lui hậu viện như thế, hắn cũng là người, phải nghỉ ngơi chứ.

“Nếu nàng là người có phúc khí, Lưu Trắc phi dù nóng tính cũng chẳng dám làm khó nàng.”

Khi cung đình tràn ngập mỹ nhân, sau khi nàng ta nhập cung rồi có thai mới buộc lòng cho ta hầu hạ Hoàng thượng. Nàng ta hận Hoàng thượng say mê sắc đẹp, nhưng chẳng thể làm gì, đành phải chọc giận Lưu quý phi, xúi giục ta lên tiếng, khiến ta bị đánh c h ế t.

“Vả lại, nhiều thị thiếp như vậy cũng chẳng ai có thai, cớ gì Vương gia chỉ nhắm vào thiếp – người vừa mới vào phủ?”

Quả nhiên, Tấn Vương nhíu mày đáp: “Sao nàng lại nghĩ vậy chứ?”

Ta khe khẽ đáp “Vâng”, rồi đứng dậy, ngoan ngoãn trở về giường nằm.

Hắn có phần lúng túng, nói: “Đừng nói bậy b ạ, ta chẳng phải đến thăm nàng đây sao?”

Đích tỷ một lòng muốn giữ chân Tấn Vương, lại khiến hắn có chút khó chịu, buông lời lạnh nhạt: “Nàng chẳng phải đã thấy rồi sao, muội muội nàng rất khỏe mạnh, ta còn có chuyện phải làm, hai người cứ trò chuyện với nhau đi.”

Nhưng điệu bộ dịu dàng của đích tỷ khi so với nét dịu dàng của ta lại trở nên rất g i ả t ạ o. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Hiện giờ ta chưa có con trai, chỉ có một đứa con gái do Vương phi s i n h hạ. Chẳng lẽ các nàng không thể an phận, cùng chia sẻ lo lắng cho ta?”

Biết chuyện ta bị Lưu trắc phi phạt, Tấn Vương - kẻ lúc nào cũng bận rộn - lại đặc biệt đến gặp ta. Mặc dù Lưu trắc phi được sủng ái, nhưng Tấn Vương vẫn khéo léo giữ thế cân bằng giữa mọi người.

Tấn Vương bị ta quấn lấy suốt hai ngày, nghe đâu ở biệt viện của Lưu trắc phi đã có vô số bình hoa bị đập vỡ. Đích tỷ sau khi hết lệnh cấm túc liền đến chỗ ta để chặn đường Tấn Vương.

“Thiếp nhất thời hồ đồ, đầu óc bị mỡ lợn che mờ mất rồi. Người và muội muội là những người quan trọng nhất đối với thiếp mà.”

Ta chẳng phải khỏe mạnh đấy sao, vẫn còn sức để kéo ngài ấy quần quật mấy lần. Đâu như các thiếp thất khác, làm bộ làm tịch bệnh yếu đuối để tranh sủng.

Ngược lại, dáng vẻ đích tỷ yếu đuối như cành liễu trước gió lại khiến hắn nghi ngờ. Dẫu sao, h ì n h phạt mà Vương phi giáng xuống đích tỷ cũng đâu giống như Lưu trắc phi phạt ta, đánh vào t h ể x ác.

Nhìn thấy ta không nói lời nào, chỉ cúi đầu rơi nước mắt, cuối cùng Tấn Vương cũng đưa tay đỡ ta dậy, bảo: “Nàng bị nhiễm lạnh, Thái y nói mặt đất lạnh lắm.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tưởng ma ma mang tới cho ta bát thuốc mang thai.

Ta thầm cười lạnh, sao mà giống nhau được? Việc đích tỷ làm ra, hắn đâu phải không biết. Ta đây bị Lưu Trắc phi ganh ghét, vô duyên vô cớ chịu phạt, lỗi lại không phải tại ta.

“Như đích tỷ của nàng bị phạt, ta cũng chẳng đến nhìn.”

Tấn Vương nói tỷ tỷ sức khỏe yếu nhược, sau này tốt nhất nên ít ra ngoài.

Sắc mặt đích tỷ xanh lè, ngón tay trắng ngần chỉ thẳng vào ta, nhưng chỉ có thể lặp đi lặp lại một câu: “Tiện nhân!”

Thế nhưng đích tỷ lại không chịu nghe, cúi thấp mi che đi ánh mắt phẫn hận. Ta thì ánh mắt long lanh tựa thu thủy, dung nhan rạng rỡ, trông chẳng có gì giống người bệnh. Chỉ cần liếc ta thêm lần nữa, đích tỷ hẳn sẽ càng hận ta thấu xương.

Vì sợ bị các đại thần chỉ trích, Tấn Vương rất coi trọng đứa con trong bụng Vương phi và của Lương thị thiếp, khiến đích tỷ và Lưu trắc phi chỉ còn biết ghen tị.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Chương 7