Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 42
“Ừm.”
“Nó sắp hết hơi rồi, có lôi ra cũng chơi được bao lâu, hay là lấy que chọc cho nó c·h·ế·t có thú vị hơn không?”
Bàn tay to lớn bao bọc lấy tay cô, ngón tay luồn vào ống tay áo, chạm vào cổ tay cô, khi đầu ngón tay chạm vào mặt dây chuyền hồ lô mang theo nhiệt độ cơ thể cô, đáy mắt anh dịu dàng đến mức giọng nói cũng chậm lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiếng nói dần lắng xuống, chỉ còn tiếng tim đập dữ dội trong lồng ngực cô vang lên ầm ĩ.
Người đàn ông ôm chặt cô lần nữa, kiên nhẫn hỏi: “Sao vậy?”
Tiêu Tri Ngôn mím môi, chỉ cười không nói, một lúc sau giọng anh khàn khàn, ánh mắt tối sầm:
“C·h·ế·t trong đó thì chơi không đã tay.”
Nụ cười chưa tắt, anh như dỗ dành, ghé mặt lại gần: “Em có thể giúp anh tháo kính ra được không?”
tự nhiên ho khan một tiếng, đột nhiên cảm thấy mình quá thiếu kiên nhẫn.
Vô thức xích lại gần, Hạ Sơ Nguyệt được anh ôm chặt, cảm nhận hương thơm và hơi ấm trên người đàn ông, cùng với bàn tay to lớn đang đặt sau eo mình.
Cúi đầu nhìn kỹ Hạ Sơ Nguyệt đang ngước mặt lên, Tiêu Tri Ngôn mới phát hiện ra cô không cố tình diễn tả cảm xúc, mà thật sự đã buông bỏ quá khứ.
Tiêu Tri Ngôn dựa vào người cô để xoa dịu ngọn lửa trong lòng, mặc cho hơi thở phả vào cổ cô, nhuộm đỏ vành tai, tăng nhiệt độ cơ thể.
“Được.”
“Nhìn cặp tình nhân vừa đi qua ấy mà.” Hạ Sơ Nguyệt nhướng mày với anh, “Nói anh nghe bí mật này nhé, chỉ có hai chúng ta biết thôi đấy.”
Đôi môi hòa hợp chạm vào nhau rồi lại rời ra, sau khi tạm thời tách ra lại tiếp tục dán vào, anh nhẹ nhàng m*t môi cô, tiếng động nhỏ phát ra khi tách ra vang lên bên tai, k*ch th*ch sự mờ ám trong không khí.
Hạ Sơ Nguyệt không chịu thua kém, bàn tay đang véo eo anh rục rịch: “Anh nói em làm hư anh à?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Không thấy quầy bán khoai tây tháp bên đường, họ đi vào trong, các quầy hàng ăn vặt giảm bớt, cửa hàng buôn bán nhiều hơn, người đi đường hai bên cũng đông đúc hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hạ Sơ Nguyệt không trả lời, năm ngón tay dưới ống tay áo rộng lớn nắm chặt quần áo anh, dưới cái nhìn chăm chú của anh, đôi mắt cô ngấn nước, im lặng đồng ý.
Anh xoa tay lên quần áo rồi mới nắm lấy tay cô. Hạ Sơ Nguyệt tuy ngại ngùng nhưng cũng không né tránh, ngoan ngoãn nắm tay anh, sánh vai cùng anh đi về phía cổng trường.
Người này có phải đang vòng vo nói cô là heo* không vậy!
Trong con hẻm vắng, tiếng nói đầy khí thế vang vọng. “Hai đứa kia! Lớp nào đấy?”
Trên đường đi gặp không ít sinh viên đi cùng nhau, ra khỏi cổng trường, rẽ vào con hẻm nhỏ bên cạnh càng thêm náo nhiệt, không khí tràn ngập mùi hương Hạ Sơ Nguyệt quen thuộc.
Tiêu Tri Ngôn biết cô đang xấu hổ, dù sao lòng bàn tay anh cũng đổ mồ hôi.
“Đường sau này, anh sẽ cùng em đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
cười, “Không ngờ có một ngày em cũng trở thành một trong số họ, đi trên con đường mà trước đây em không dám đi, có phải rất kỳ diệu
Màn đêm buông xuống dày đặc, cành cây khô trên đỉnh đầu lay động trong gió, phát ra tiếng “kẽo kẹt” khô khốc, phá tan sự tĩnh lặng xung quanh, nhưng không thể làm gián đoạn hai người đang ôm nhau trong bóng tối.
*Son (Gần son thì đỏ) 朱( zhū). Heo 猪 (zhū). Son “朱” (zhū) và “猪”
Ánh mắt Tiêu Tri Ngôn mãi không rời đi, một lúc sau mới thu lại, gật đầu.
“Hả?” Cô ngơ ngác, “Xin lỗi em chuyện gì? Cảm ơn em chuyện gì?”
Anh cười, hơi thở thổi bay lọn tóc mai của cô, khiến cô hơi ngứa.
Tiêu Tri Ngôn còn chưa kịp nói gì, cô đã nảy sinh ý xấu, khoác vai anh, chủ động tiến lại gần: “Chắc chắn lúc anh đi học không gặp mấy học sinh hư đâu nhỉ, nếu không thì chắc chắn bị họ ngoắc tay là đi mất rồi. Tiêu Tri Ngôn, em phát hiện anh dễ bị người ta làm hư ghê.”
“Sơ Nguyệt, xin lỗi em, và cảm ơn em.”
“Gì cơ?” Tiêu Tri Ngôn quả nhiên không nghe thấy.
Nghe anh còn ra lệnh cho mình, Hạ Sơ Nguyệt ngây thơ nói: “Anh tự tháo không được à?”
mua thêm bánh tráng nướng, hai người ngồi trước bàn thấp ăn no nê mới chuẩn bị về nhà. Khi quay lại đường cũ, đi qua một ngã tư, tiếng của mấy cậu bé bên trong thu hút họ dừng chân.
Hạ Sơ Nguyệt chịu đựng sự khó chịu của anh, tay nắm chặt vạt áo bên eo anh hơi run rẩy, nhưng thật sự không động đậy.
Anh giãn mày, kéo cô vào lòng: “Không phải làm hư, là yêu. Sơ Nguyệt, anh yêu em.”
“Sau đó em không đi con đường nhỏ này nữa, dù em rất thích ngửi mùi đồ ăn.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô gật đầu, nắm chặt tay anh.
Đuôi mắt Tiêu Tri Ngôn hơi cụp xuống, “Xin lắng nghe.”
Sự thẳng thắn của Hạ Sơ Nguyệt khiến Tiêu Tri Ngôn sững người, anh nghiêng đầu nhìn người thấp hơn mình một chút, nhưng chỉ thấy được khuôn mặt cô ẩn trong bóng tối, không nhìn ra cảm xúc.
“Hồi còn thực tập ở văn phòng luật sư, em thường đi con đường nhỏ này về trường, trên đường về đến tận ký túc xá, anh biết thứ không thiếu nhất là gì không?”
Khóe môi cong lên, cô nhìn người đàn ông trước mặt với khuôn mặt dịu dàng được ánh sáng ấm áp chiếu rọi, đôi mắt anh rất đẹp, khi nhìn cô luôn mang theo sự đáp lại nồng nhiệt, cô luôn có thể nhìn thấy chính mình trong đáy mắt anh.
Bị anh mài giũa tính tình, Hạ Sơ Nguyệt bắt đầu không thỏa mãn với nụ hôn này, muốn anh mạnh mẽ hơn, hoặc là cô sẽ…
“Làm sao đây? Nó trốn trong đó không chịu ra, chúng ta không với tới nó được.”
Mặt anh áp vào tai nóng bừng của cô, giọng trầm khàn mang theo t*nh d*c vang lên, tê dại nửa người cô: “Đừng động…”
Mu bàn tay bị ngón tay cái v**t v*, Hạ Sơ Nguyệt cúi đầu, tay kia nắm lấy ngón tay cái đang động đậy của anh, chưa kịp nói gì thì đã nghe anh nói:
Đây cũng là lý do cô có thể nói ra một cách tự nhiên như vậy, quyết định nói với anh, phải không?
(zhū) có cách phát âm hoàn toàn giống nhau. Thay vì nói gần son thì đỏ (近朱者赤 – jìn zhū zhě chì) thì Tiêu Tri Ngôn nói “Gần em thì đỏ” (近你者⾚ – jìn nǐ zhě chì), Hạ Sơ Nguyệt đã nghe nhầm hoặc hiểu rằng anh đang cố tình nói lái thành “近猪者赤” (jìn zhū zhě chì), tức là “Gần heo thì đỏ”.
Họ vừa hay dừng lại dưới một ngọn đèn đường, bóng đèn không che khuất họ, mà để lại ánh đèn vàng ấm áp cho họ.
Nghe xong, anh bật cười, lồng ngực rung động: “Họ không làm được, chỉ có em mới làm được thôi.”
Tiêu Tri Ngôn biết cô đang sốt ruột, tim anh thắt lại đồng thời bật cười thành tiếng.
Hơi thở giao hòa, cùng với tiếng tim đập thình thịch của cả hai.
không?”
Bắt đầu lại hành trình, bước trên con đường quen thuộc, vượt qua sỏi đá và bùn lầy.
------oOo------
Cô nhíu mày, ngẩng mặt lên vẻ dữ dằn, “Em nói anh sẽ hôn em như vậy sao?”
“…”.
Cứ quấn quýt như vậy khiến cô có chút mệt, tay ôm eo anh cũng không giữ được nữa, cả người gần như dựa vào tay và cột nhà sau lưng mới đứng vững. Theo động tác, hai chân Hạ Sơ Nguyệt mềm nhũn, mãi đến khi chạm vào người nào đó… đôi môi nóng bỏng tách ra, Hạ Sơ Nguyệt ngẩn người trong giây lát.
Hạ Sơ Nguyệt có chút không theo kịp, thừa lúc anh quay đầu, cô lén hé môi, khi lại gần thì bị người ta thừa cơ xâm nhập, đầu lưỡi không biết để vào đâu bị anh quấn lấy, hoàn toàn mất nơi nương tựa.
“Giống.” Tiêu Tri Ngôn lùi lại một chút, trong mắt có sự kiềm chế, nhưng vẫn tỉnh táo hơn, “Nhưng chúng ta sẽ không chia tay.”
Hạ Sơ Nguyệt cảm thấy không đúng.
Nghe tiếng, không giống như đang chơi đùa, cũng vì họ dừng lại nên mới nghe rõ những gì bọn trẻ đang nói.
Bàn tay đang chống lên ngực anh dùng sức, môi họ tách ra, đôi môi đỏ ửng của Tiêu Tri Ngôn vẫn còn vương chút nước. Hạ Sơ Nguyệt không
Đi qua hai quầy hàng nữa mới thấy tháp khoai tây, Tiêu Tri Ngôn lại
Tiêu Tri Ngôn lắc đầu: “Anh là gần em thì đỏ.” Gần son thì đỏ, gần em thì đỏ…
Hạ Sơ Nguyệt càng thêm oán giận, hất tay anh ra, chân còn chưa bước được một bước đã bị người ta ôm lại vào lòng.
Tiêu Tri Ngôn tỏ vẻ đã hiểu, cười lắc đầu: “Em nói tiếp đi.”
“Tháo kính ra để tiện hôn em.” “…”
ngược lại còn đổ chút mồ hôi, dựa vào vai anh đột nhiên nói: “Chúng ta như vậy có giống mấy cặp tình nhân trẻ khó chia tay dưới ký túc xá
Nụ cười của anh cuối cùng cũng xuất hiện, dưới ánh sáng, lời nói cũng
Hạ Sơ Nguyệt trừng mắt nhìn anh: “Sai rồi! Là các cặp đôi, thứ em thấy nhiều nhất trên đường là những cặp đôi tay trong tay đi dạo phố, đi dạo sân trường, hôn nhau dưới ký túc xá!”
Anh nghĩ một lát rồi nói: “Đồ ăn?”
Chương 42
Bị tỏ tình đột ngột, mặt Hạ Sơ Nguyệt nóng bừng, nửa ngày không phản ứng kịp, không biết người này sao đột nhiên lại—
Không còn hời hợt như vừa rồi, hơi thở dồn dập theo những chiếc lá lay động trong đêm tối, hai người gần như hòa làm một dưới bóng cây, chóp mũi chạm vào nhau, m*t mát và tham lam.
Yết hầu Tiêu Tri Ngôn trượt lên xuống, nhìn chằm chằm người trong lòng, mang theo sự nóng nảy chậm rãi tiến lại gần.
Môi Tiêu Tri Ngôn hơi nóng, khi anh ghé lại gần, Hạ Sơ Nguyệt còn né tránh, anh đưa tay giữ gáy cô, không cho cô rời đi dù chỉ một chút, nghiêng đầu hôn xuống, hoàn toàn hòa hợp.
“Tại sao là thích ngửi, không phải thích ăn?” Anh khó hiểu. “Vì không có tiền mà.”
Tiêu Tri Ngôn đi ở phía gần lòng đường, Hạ Sơ Nguyệt đi bên phải anh, đám đông chủ yếu đi qua phía Tiêu Tri Ngôn, khi một cặp tình nhân đi qua, cái nhìn của cô thu hút sự chú ý của anh.
Hạ Sơ Nguyệt lúc này không nói ra lời, tựa trán vào ngực anh, nói nhỏ xíu: “Anh chỉ hôn thôi sao…”
Lần này, nụ hôn khiến người ta đỏ mặt tía tai hơn bất kỳ lần nào.
Dưới ánh sáng lờ mờ, đôi mắt Hạ Sơ Nguyệt sáng lấp lánh, khuôn mặt phồng má giận dỗi, đáng yêu đến mức khiến người ta hận không thể cắn một ngụm.
Cô định động đậy, vai nặng trĩu, Tiêu Tri Ngôn đã hoàn toàn bao bọc lấy cô.
Môi chạm môi, như tia lửa châm ngòi sợi dây, cũng như vén tấm màn che hờ hững.
Giọng nói non nớt của mấy cậu bé đầy vẻ ngây thơ, nhưng lời nói của chúng lại đầy sự g·i·ế·t chóc và tàn nhẫn.
“Lúc đó cả ngày đều rất bận, không có thời gian cho bản thân, nên đi bộ về nhà vừa tiết kiệm tiền, vừa là thời gian em ở một mình. Chắc là ở một mình lâu quá, nên khi nhìn thấy những người đi theo nhóm, tâm trạng cũng thay đổi.”
Cô ồ một tiếng, che mặt, trách móc: “Tiêu Tri Ngôn, em phát hiện anh thật sự thay đổi rồi, trước đây anh chắc chắn sẽ không nói mấy lời tình cảm thế này đâu nhỉ?”
trở nên tươi sáng: “Xin lỗi vì đã để em chịu đựng những khoảnh khắc cô đơn, cũng cảm ơn em đã dẫn anh đi qua con đường em đã đến.”
Hạ Sơ Nguyệt không nhớ mùa đông năm đó tay chân cô lạnh cóng đi trên đường, nhìn những người đi cùng nhau xung quanh, trong lòng cảm thấy thế nào. Cô chỉ biết, bây giờ cô không còn cô đơn, và đôi tay cô cũng không còn lạnh nữa.
Tiêu Tri Ngôn biết chúng đang làm gì, mặt anh hoàn toàn lạnh xuống, anh quay đầu nhìn Hạ Sơ Nguyệt, còn chưa kịp nhìn rõ biểu cảm của cô, lòng bàn tay trống rỗng, cô đã đi về phía hai cậu bé.
“Mày ngu thế, tìm cái que chọc nó là được rồi, nó đã tự chui vào khe hở thì cứ để nó c·h·ế·t trong đó luôn đi.”
Rõ ràng chỉ là nụ hôn đơn giản, Hạ Sơ Nguyệt lại tê dại cả người, suýt chút nữa nhũn cả chân.
“Trên đường nhìn thấy những cặp đôi nắm tay nhau, họ trò chuyện thân mật, trên mặt là nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng, nhìn thấy em cũng thấy ngứa ngáy trong lòng, muốn…” Cô cụp mắt xuống, “Nhưng cũng chỉ là muốn thôi.”
Đêm khuya mùa đông cũng không cảm thấy lạnh nữa, Hạ Sơ Nguyệt
Lần này, cô có Tiêu Tri Ngôn bên cạnh.
Lợi dụng lúc tầm nhìn không rõ, cô đẩy anh ra, né tránh những điều quan trọng: “Đi phố ăn vặt thôi.”
“Nhìn gì vậy?”
Họ không thấy quán khoai tây chiên trên đường nên đi vào trong, các quầy hàng ăn vặt ít dần, cửa hàng nhiều hơn, người đi bộ thành từng nhóm ở hai bên cũng nhiều lên.
Cô thu lại vẻ đùa giỡn, nhìn ra xa, “Lúc đó em đã thực tập rồi, có thể tự nuôi sống bản thân, không cần nhờ gia đình giúp đỡ nữa. Nhưng lương thực tập thấp, trừ đi tiền đi lại và tiền ăn mỗi tháng là tám trăm tệ, em phải tiết kiệm một nghìn bảy còn lại để đưa cho dì.”
Một bàn tay gần như ôm trọn eo cô, nhẹ nhàng kéo một cái, hai người liền đổi vị trí, cô bị ép vào cột gỗ, đón nhận hơi thở của anh.
Xung quanh ồn ào náo nhiệt, nhưng họ đứng gần nhau, tai chỉ nghe thấy giọng nói của đối phương.
không?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.