Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 50

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50


“Sơ Nguyệt.” Người đàn ông khẽ gọi cô, như bất lực, “Vậy anh thử lại nhé?”

Bị nó chọc cười, Hạ Sơ Nguyệt véo tai nó, “Chỗ này có người rồi.” “Ư ——”

Sau khi tắm xong, Tiêu Tri Ngôn không gội đầu, sợ tiếng máy sấy tóc làm ồn. Khi mở cửa phòng tắm bước ra, trong phòng chỉ còn đèn đầu giường và Latte đang quay đầu lại, chiếc chăn phồng lên không động đậy.

Hạ Sơ Nguyệt nhớ lại, mấy năm trước cô bận đến không có thời gian xem, Táo Quân trong ký ức vẫn rất thú vị.

Sau khi bôi xong, anh kéo quần áo xuống đi rửa tay, lúc ra ngoài Hạ Sơ Nguyệt hỏi: “Chỗ của anh xẹp xuống chưa?”

Hạ Sơ Nguyệt cong mày mỉm cười nhưng vẫn không hài lòng, hôm nay cô cũng không buồn ngủ, chỉ muốn xem bộ dạng không chịu nổi chọc ghẹo của Tiêu Tri Ngôn.

Hạ Sơ Nguyệt đặt điện thoại xuống, nhìn phòng tắm đóng cửa, đột nhiên mặt nóng bừng, cảm thấy hơi thiếu oxy.

Là mấy tệp video dung lượng lớn, Hạ Sơ Nguyệt tải về, đang gõ chữ hỏi cô ấy là gì thì tin nhắn của Chu Nhiễm hiện lên.

Tiêu Tri Ngôn lo lắng nhiệt độ trong phòng bị Hạ Sơ Nguyệt hạ thấp, mà lúc này cô chỉ mặc một chiếc áo hai dây nhỏ, sợ cô bị lạnh, anh đi tìm áo ngủ để mặc cho cô thì bị bàn tay mềm mại giữ lại.

Hạ Sơ Nguyệt cau mày: [Tài liệu học tập gì?]

Chu Nhiễm: [Tết nhất không phải mọi người đều bị chương trình Táo Quân dỗ ngủ sao, sao lại thức đến giờ này.]

“Ưm.” Cô cắn môi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Không muốn làm thì đừng bao giờ làm nữa!” “Sơ Nguyệt.”

Nếu cô thật sự tức giận, có lẽ đã bị Tiêu Tri Ngôn làm cho tức đến hộc máu lần nữa rồi. May mà cô chỉ giả vờ, ai bảo Tiêu Tri Ngôn cứ để cô diễn độc thoại.

Hạ Sơ Nguyệt chuyển sang trang WeChat, thấy Chu Nhiễm gửi: [Là cái đó lúc mang thai ấy, trong này còn có nhiều tháng bụng to lắm, mọi người đều làm, không sao đâu, hai người cứ mạnh dạn lên, dù sao vẫn cần chút t*nh d*c để thúc đẩy tình cảm.]

“Bôi rồi.”

“Hừ.” Hạ Sơ Nguyệt không nhịn được nữa, trừng mắt nhìn anh, “Anh như thế rồi còn nhịn cái gì?”

Hai người không đắp chăn riêng như ở nhà, lúc này đắp chung một chiếc chăn, hơi ấm sau khi tắm của anh khiến Hạ Sơ Nguyệt không khỏi xích lại gần, nhưng không vượt quá giới hạn.

“Sơ Nguyệt…”

Anh không nói tiếp được nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào gáy Hạ Sơ Nguyệt rồi từ từ im lặng.

Cô nghe vậy động đậy, “Thật ra động tác chậm một chút, cũng sẽ không có tiếng động gì đúng không?”

Anh vén chăn, nằm lại vào: “Ừm.”

“Ừm.”

Cô buông tay người đàn ông, giận dỗi quay lưng lại, “Không muốn làm thì nói thẳng có phải tốt hơn không, cứ vòng vo tam quốc mãi, trước kia anh nói chuyện kết hôn còn nhanh gọn lẹ lắm mà, giờ lại nhát gan rồi.

Tiêu Tri Ngôn gần như nghiến răng nghiến lợi, cơ thể căng thẳng khó khăn duy trì sự thả lỏng.

“Cậu không xem tin tức trên mạng à, có một bà bầu muốn con sinh đúng ngày đó, nhưng gần sáng rồi mà vẫn chưa sinh, thế là bà ấy cho chồng làm, thế là con kịp sinh ra mấy phút cuối. Cậu đừng thấy khó chấp nhận gì hết, đòn trời giáng là từ đó mà ra chứ gì nữa? Chuyện này bình thường lắm, chứ mấy cặp có bầu kia không làm gì à, bọn họ cũng không phải Tiêu Tri Ngôn, làm sao nhịn được.”

Một bàn chân c·h·ó vỗ lên gối, như thể nói chỗ này còn trống.

Anh đưa chiếc điện thoại rơi trên chăn trả lại cho cô.

“Anh biết. Sơ Nguyệt, đợi thêm chút nữa được không?”

Ánh mắt nhìn sườn mặt căng thẳng của người đàn ông, Hạ Sơ Nguyệt bỗng nhớ lại buổi tối hôm đó, người đàn ông cũng có biểu cảm này.

Cô cướp lời: “Sợ làm tổn thương em bé?”

Tiêu Tri Ngôn rụt tay lại, mặt đỏ bừng, “Có làm em đau không?” “Không đau, mà ngứa.”

Đôi khi Hạ Sơ Nguyệt không khỏi cảm thán, giao tiếp với người cùng tần số thật đơn giản, Tiêu Tri Ngôn quả không hổ là thiên tài học tập, tốc độ thành thạo rất nhanh.

Hạ Sơ Nguyệt loay hoay mãi mới trả lời: [Chưa.] Chu Nhiễm trả lời rất nhanh: [Tại sao?]

Tai Tiêu Tri Ngôn lập tức đỏ ửng hoàn toàn, có chút không dám nhìn cô.

Khẽ “Ừm” một tiếng, Hạ Sơ Nguyệt an ủi anh: “Không sao đâu, chẳng phải bác sĩ nói được sao? Với lại em mang thai, em bé luôn rất ổn định, tranh thủ lúc bụng chưa lộ rõ chắc là giống lần đầu thôi đúng không?”

“Vậy sao vừa nãy anh không nói gì?” “…”

“Nhưng ngực em chưa bôi.” “…”

------oOo------

Đêm khuya.

Anh dùng ngón tay cái v**t v* mu bàn tay cô, chỉ hỏi: “Hôm nay em bôi dầu chưa?”

Bước chân khựng lại, người đàn ông khẽ “Ừm” một tiếng.

Chu Nhiễm: [Đừng cảm ơn tớ, học sinh giỏi đôi khi cũng cần chút tài liệu học tập.]

Hạ Sơ Nguyệt đúng lúc trả lời: [Chưa nè.]

Thật sự không nhịn được nữa, cô mở miệng: “Cảm giác thế nào?” Trong tầm mắt, người đàn ông rõ ràng cứng đờ, thở mạnh một hơi.

Chương 50

Giọng nói mềm mại nũng nịu, chính cô nghe mà tai cũng mềm nhũn.

Dạo này Chu Nhiễm còn bận hơn cô, từ lần đón mèo con về nhà hai người đi dạo phố một lần rồi không gặp lại, tin nhắn cũng trả lời vào những khung giờ khác nhau, đến Tết cũng không thấy cô ấy rảnh rỗi.

“Tại sao lại phải đợi nữa?” Cô nhích đầu, “Tiêu Tri Ngôn có phải anh không được không?”

Hạ Sơ Nguyệt nhận lấy, khóa màn hình, trong mắt đầy vẻ chột dạ: “Tối nay không buồn ngủ.”

Cô tự nói: “Anh có phát hiện nó lớn hơn nhiều không, có lúc căng tức đau có phải là vì đang lớn không?”

Lúc này, điện thoại Hạ Sơ Nguyệt sáng lên, là tin nhắn của Chu Nhiễm.

Dường như Latte thất bại, co rúm người đáng thương nằm trên đùi Hạ Sơ Nguyệt, vẻ mặt tủi thân.

Chỉ mất vài giây để thuyết phục bản thân, Hạ Sơ Nguyệt đỏ mặt mở video lên, tắt tiếng bắt đầu xem…

Đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào, cô rụt người lại, người trước mặt cô cũng vậy.

Tiêu Tri Ngôn cụp mắt, “Ừm, vậy ngủ đi.”

Hạ Sơ Nguyệt tức giận, trốn sau chăn trợn mắt khinh bỉ.

Sao người này ngay cả lúc làm chuyện này cũng tỏ ra nghiêm chỉnh như đang làm thí nghiệm vậy?

Cô kéo mặt anh lại, mạnh mẽ nói: “Rốt cuộc anh muốn đợi đến khi nào?”

Hạ Sơ Nguyệt không nhìn anh, giọng đầy mất tự nhiên, “Anh xoa nhẹ như mèo cào ấy, lướt qua lướt lại càng nhạy cảm, biết không? Anh thà…… xoa bình thường còn hơn.”

“Ngoài ‘Ừm’ ra anh còn biết nói gì khác không?” Cô nắm lấy cổ tay anh, “Tiêu Tri Ngôn, có phải anh chê em rồi không? Không chạm vào em, không làm. Trước kia chưa được ba tháng thì có lý do, giờ được rồi mà anh vẫn không, cứ kéo dài, có phải anh định kéo dài đến khi hợp đồng hết hạn mới thôi không?”

Chu Nhiễm: [Má nó chứ cái công việc c·h·ó má này tớ thật sự không muốn làm một ngày nào nữa! Tết nhất mà phải đi công tác bận đến giờ này, còn là người không vậy!!]

Không quan tâm anh có ý kiến gì, cô luồn tay xuống dưới người anh, đến khi mu bàn tay chạm vào thứ gì đó, cô và Tiêu Tri Ngôn đang cứng đờ nhìn nhau, cô mới rụt tay lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhận ra gì đó, Hạ Sơ Nguyệt có chút xấu hổ muốn rút tay về, nhưng ai đó nắm chặt quá.

“Tiêu Tri Ngôn, hay là… chúng ta từ từ thử một lần nhé?”

Giống như người đàn ông sau cuộc mặn nồng chưa thỏa mãn, ánh mắt Hạ Sơ Nguyệt liếc lên liếc xuống: “Anh thơm quá.”

“Anh…”

Ngước mắt lên, anh bị đôi mắt linh động và quyến rũ kia giam cầm, cổ họng nghẹn lại.

Ánh mắt anh dừng lại trên mặt cô, một lát sau Hạ Sơ Nguyệt xìu xuống, cất điện thoại nằm thẳng lên giường.

Trong tiếng thở hỗn loạn, không biết ai tim đập nhanh hơn trước, dù sao chỉ trong vài giây đơn giản áo bị vén lên, trán Hạ Sơ Nguyệt đã lấm tấm mồ hôi.

Nếu lúc này Hạ Sơ Nguyệt quay người lại, cô sẽ thấy một Tiêu Tri Ngôn đỏ mặt tía tai, chắc chắn sẽ còn trêu chọc anh. Nhưng bản thân cô lúc này cũng đỏ mặt đến không chịu được, nói gì đến chuyện quay lại nhìn người khiến mình đỏ mặt tía tai.

Tay áo anh bị nắm lấy, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt trong bóng tối, tim anh chấn động.

“Vậy anh nhẹ nhàng một chút là được mà.” “Ừm, chúng ta về nhà… từ từ tìm hiểu nhé.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chu Nhiễm: [Ê, nể tình tớ trâu ngựa thế này, cậu có thể cho tớ hóng chuyện một chút được không?]

Tối đó Tiêu Tri Ngôn ngoài tôn trọng ý nguyện của cô thì cũng vì vừa đúng ba tháng, sợ gần tới hạn dễ nguy hiểm nên muốn ổn định rồi mới… giờ chớp mắt đã gần bốn tháng, cô cũng nên chuẩn bị tâm lý, dù sao cô cũng khó chịu lắm rồi.

Nếu không phải lúc này cô đang hở nửa ngực, chắc là thật sự bị vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Tri Ngôn lừa rồi.

“Không có cảm thấy em vô lý gây sự, cũng không có chê em.” Giọng nói của người đàn ông nghiêm túc hơn mọi ngày, “Chưa từng có.”

Cô cong môi, trong miệng lại khinh thường: “Ai mà tin lời ma quỷ của anh.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Một tiếng cười khẽ, Tiêu Tri Ngôn thở hổn hển: “Anh không biết em muốn…”

“Vậy rốt cuộc anh cảm thấy thế nào?”

Sau khi cố gắng ổn định nhịp thở, thời gian như trôi nhanh hơn.

Nụ cười trên mặt người phụ nữ không ngừng, hai tay xoa xoa cổ Latte, nhẹ nhàng dỗ dành: “Hôm nay con ngủ trong ổ c·h·ó nhé.”

Tưởng Hạ Sơ Nguyệt đã ngủ, anh nhẹ nhàng vén chăn lên, ánh sáng yếu ớt thoáng qua khiến anh chạm mắt với ai đó.

Lần đầu tiên họ gặp nhau đã ngủ với nhau, tiến độ đã vượt bậc, đến bây giờ nên làm thì lại chậm lại, cũng thật thú vị.

Hạ Sơ Nguyệt có vô số cách: “Anh có thấy ngực em to hơn không?” “…”

“Anh không có cái gì?” Cô tức giận nói.

Những lựa chọn khác nhau sẽ dẫn đến kết quả cuối cùng khác nhau.

“Xoạt ——”

Chưa kịp nói gì, việc Hạ Sơ Nguyệt vội vàng giấu điện thoại đi càng khiến anh khó hiểu.

Anh mím môi, không trả lời, Hạ Sơ Nguyệt giật mình, vội vàng ngồi dậy.

Cô cong môi cười, vừa định nằm xuống thì điện thoại im lặng lại vang lên.

“Sao còn chưa ngủ?”

Tin nhắn vừa gửi đi thì tệp video bên kia đã tải xong, cô không chút đề phòng mở lên, lúc đầu chỉ thấy một màu đen kịt nên chưa thấy gì cả, đến khi cô tăng âm lượng, tiếng th* d*c hỗn loạn khiến cô lập tức nhận ra đây là cái gì, chính thức còn chưa bắt đầu đã bị cắt ngang.

Chu Nhiễm: [Sơ Sơ cậu ngủ chưa?]

Vì cô cũng đang khó chịu.

Tiêu Tri Ngôn vội vàng đến mức không biết giải thích thế nào, ấp úng hồi lâu mới thốt ra được một câu: “Anh không có.”

“Suỵt, khuya rồi mọi người ngủ hết rồi!”

Ánh sáng màn hình dần tối lại, Hạ Sơ Nguyệt thò đầu ra khỏi chăn, đột nhiên cảm thấy lời Chu Nhiễm nói cũng có lý.

Giọng anh khàn đặc: “Chắc là… vậy.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chu Nhiễm: [Cậu với thiên tài Tiêu tiến triển đến bước nào rồi? Làm cái đó chưa?]

Pháo hoa và pháo nổ mừng năm mới cuối cùng cũng tạm dừng, chỉ còn lại lác đác vài tiếng nổ.

Lần này Chu Nhiễm gửi tin nhắn thoại, Hạ Sơ Nguyệt như ăn trộm, vặn nhỏ âm lượng đến mức thấp nhất rồi chui vào chăn nghe.

Rèm cửa sổ được kéo lại, Hạ Sơ Nguyệt bước lên giường, Latte đang đợi bên cạnh nhảy lên, ngồi vào vị trí của Tiêu Tri Ngôn.

Có thứ gì đó lan tỏa giữa hai người, Hạ Sơ Nguyệt cảm thấy mình thật sự phát điên rồi, lúc này lại không nghĩ ra biện pháp đối phó nào, chỉ ấp úng: “Sao anh không ngăn em lại?”

Im lặng như dự đoán, cô lại hỏi: “Vậy anh thích to hay nhỏ?”

Như cố tình tra tấn cô, Hạ Sơ Nguyệt không chịu nổi nữa, nắm chặt cổ tay anh. Lực này khiến tay người đàn ông nắm trọn lấy, cảm giác tê dại kỳ lạ lan tỏa khắp cơ thể.

Cô hít hà mùi sữa tắm quen thuộc, Tiêu Tri Ngôn cười: “Ngửi gì thế?”

Hôm đó Tiêu Tri Ngôn dừng lại cũng là vì cảm nhận được nhịp tim cô đập rất nhanh, anh biết cô chưa sẵn sàng nên cũng không vội nữa, dù sao theo tốc độ yêu đương bình thường thì hai người vừa tỏ tình hôm trước, hôm sau đã làm… quả thật hơi nóng vội.

Anh cúi đầu nhìn mình, “Không phải chúng ta cùng mùi hương sao?” “Đúng vậy, nhưng em cảm thấy của anh thơm hơn của em.”

Một câu nói chẳng đầu chẳng cuối, Tiêu Tri Ngôn lại hiểu ra. Ánh mắt anh trầm xuống, giọng nói lại trong trẻo:

Nhiệt độ không khí trong hơi thở tăng lên, Hạ Sơ Nguyệt tự mình nóng đến không chịu được, nhưng người trước mặt vẫn không có phản ứng gì. Cô có chút không vui, nhất định phải bắt anh nói ra cảm nhận của mình.

“Sơ Nguyệt…”

Bên kia không trả lời nữa, tiếng nước bên tai rào rào.

“Em bé sắp được bốn tháng rồi.”

Con ngươi Tiêu Tri Ngôn rung động, không trả lời.

Hạ Sơ Nguyệt chần chừ mãi mới trả lời: [Trong bụng còn có đứa bé nữa, làm sao mà làm cái đó được?]

“Tiêu Tri Ngôn, anh còn đó không?” “… Còn.”

Hơi thở trên đỉnh đầu lại nặng thêm một nhịp, Hạ Sơ Nguyệt cố nhịn cười. Bàn tay trên ngực cô không dám dùng sức, lướt qua lướt lại, khiến chỗ nhạy cảm càng ngứa ngáy.

Hạ Sơ Nguyệt đổ mồ hôi khắp người, cô vén chăn ngồi dậy, nhìn thấy cơ thể vẫn còn hưng phấn của người đàn ông dưới ánh đèn đầu giường, nụ cười trên môi lan rộng.

“…” Anh lại thở dài, nhưng tay vẫn không ngừng, “Ừm.”

Hạ Sơ Nguyệt không cần nghĩ ngợi: [Không được!]

Suy nghĩ kỹ càng, Tiêu Tri Ngôn cuối cùng cũng không im lặng nữa, hắng giọng: “Anh chỉ là không biết khi có em bé… và khi không có khác nhau như thế nào. Anh… Ấm đạo nối với t* c*ng, nếu anh… sẽ…”

Chu Nhiễm ngửi thấy mùi vị khác thường, cũng không chán nản nữa: [Sao vậy? Chẳng lẽ là chiến sự quá ác liệt? Mất ngủ?]

Hạ Sơ Nguyệt cảm thấy tối nay Tiêu Tri Ngôn đặc biệt thích nói một chữ, cô nảy sinh chút ý định trêu chọc, quay người đối diện với anh, “Về nhà rồi chúng ta thật sự sẽ làm chứ?”

“Lại không nói gì nữa kìa.”

“Chẳng phải đang ở nhà sao, vậy bây giờ anh đang làm gì vậy?”

Mặt Hạ Sơ Nguyệt đỏ lên, vội vàng gõ chữ: [Còn chưa đến một giờ! Tết nhất giờ này chưa ngủ chẳng phải quá bình thường sao.]

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50