Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 15

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15


“…”

Hứa Yến dạy Toán cho lớp chọn khối Tự nhiên, liếc nhìn đề trên đó, chẳng biết vô tình hay cố ý mà nói, “Lớp tụi em tiến bộ chậm thế? Đề này đơn giản lắm, em chỉ cần thay công thức lượng giác vào rồi biến đổi một chút là ra thôi mà.”

Ôn Sơ Nịnh vứt rác xong thì chạy chậm quay lại đó.

“Ai nói cậu chỉ có sinh nhật mới được ước vậy,” Trần Nhất Lan ngồi sát cạnh cô, “Không vui thì cứ ước thôi.”

Trần Nhất Lan đẩy xe đạp đứng bên ngoài cổng.

“Ai cũng bảo là do mẹ tớ quá mải mê công việc.”

Hồi đó cô toàn đi theo sau lưng Trần Nhất Lan, Trần Nhất Lan kéo cô lên, cả hai ngắm sao ngắm trăng ở đây. Có lần, Trần Nhất Lan còn mua pháo hoa que cho cô nữa.

Cô đi được mấy bước đã thấy đám người trong đội bơi, Ôn Sơ Nịnh chẳng thèm liếc lấy một cái mà đi vòng qua luôn.

“… Cậu gọi tớ ra đây rồi mà còn chê tớ à.”

Ôn Sơ Nịnh cẩn thận cầm một que pháo hoa đưa tới gần, ánh sáng vỡ ra rực rỡ.

“Cũng được.”

“Trên tóc cậu có con gì kìa.”

Que pháo hoa trong tay cô vẫn đang cháy, gió đêm lành lạnh, cô không buộc tóc mà xõa dài trên bờ vai.

Cô chậm rãi đi tới, trong lòng trào dâng sự hối hận.

Mình bảo, chúng ta vẫn còn rất nhiều mười bảy năm nữa, Trần Nhất Lan nói, ừ.

Cô thật sự không biết, chỉ nhớ thoáng loáng rằng trước khi ly hôn, Chu Mộng từng vướng vào một vụ kiện, còn bị bệnh viện sa thải nữa.

Bánh xe lửa đập vào đường ray phát ra tiếng loang choang, đám trẻ dùng tay làm loa bên miệng, tưởng tượng rằng trên tàu có những vị khách thần bí.

Dù Ôn Sơ Nịnh có chậm hiểu tới đâu thì tới đây cũng nhận ra điều gì đó.

Trần Nhất Lan nhún vai với Ôn Sơ Nịnh, “Thế chắc hẹn sau vậy, chắc không có thời gian rồi.”

Hai người tám chuyện linh tinh một lúc, chuông vào tiết vang lên, Minh Đào đi vào xem tình hình tự học nên cả hai cũng vội vàng dọn rác rồi tiếp tục cắm cúi làm bài.

“Sao lại nghĩ là do cậu?”

“Ai nói gì với con à?”

Nhắm mắt lại vẫn có thể cảm nhận được chất vải cotton mềm mại và dịu dàng áp sát má mình, cả làn da nóng rực của cậu và tiếng tim đập đầy sức sống trong lồng ngực nữa.

Giao thông thành phố Lâm Giang càng ngày càng phát triển, tàu cao tốc, tàu điện ngầm, máy bay,… Vì thế nên xe lửa thông thường rất hiếm thấy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ôn Sơ Nịnh thi đậu Ngoại ngữ Hoài Xuyên, Trần Nhất Lan vào được Đại học Hoài Xuyên.

Ôn Sơ Nịnh thả cặp xuống, đi tới ngồi cạnh anh ta.

Hóa ra đề này không khó, Lý Hồng Lan giảng rất kỹ, chưa tới vài phút Ôn Sơ Nịnh đã hiểu.

Trong cuộc đời mười bảy năm của cậu, có một người như cô băng qua từng sớm tối, từng cơn mưa gió trong suốt mười bảy năm ấy. Chỉ có một mình cô không ngừng khích lệ cậu, nâng niu từng giấc mơ đã từng vụn vỡ của cậu, khiến cậu gắng gượng đi tiếp biết bao lần.

Những chuyện này là bí mật của riêng cô, ngoài Trần Nhất Lan ra thì chẳng chia sẻ được với ai cả.

“Vâng ạ.”

Vừa nhìn đã thấy Tôn Gia Diệu và Trần Nhất Lan.

Gã trầm ngâm vài giây.

Ôn Sơ Nịnh không ngủ được nên bật dậy, mở đèn bàn lên, ghi một câu lên tờ giấy note —

Câu sau cũng chỉ dám giấu nhẹm trong lòng.

Học sinh ban Xã hội có thể khó mà hiểu nổi những bài Toán phức tạp, nhưng cô lại sớm nhìn thấu được cuộc tranh đấu ngầm của những người lớn.

Ôn Sơ Nịnh cầm sách bài tập xuống lầu, điện thoại trong túi chợt rung lên, cô lấy ra nhìn, là Trần Nhất Lan gửi tin nhắn cho cô.

Lý Hồng Lan rất có trách nhiệm.

“Vâng, cảm ơn cô Lý ạ.”

Trần Nhất Lan nhìn cô, gương mặt cô nhỏ chừng bàn tay, đôi mắt hạnh trong trẻo thuần khiết, vì mới tắm xong nên trên người cô vẫn thoang thoảng mùi sữa tắm.

“Trần Nhất Lan đặc biệt quy định cho Ôn Sơ Nịnh đấy.”

“Thế thì tốt.” Ôn Sơ Nịnh thở phào, “Tớ về làm bài tập nhé.”

Cô không tới gần, Trần Nhất Lan lại đi về phía cô. Cậu rất cao, hai cánh tay dài, chỉ nhẹ nhàng vòng qua một chút.

Chu Tuyển Dương cũng chẳng làm phiền cô mà đi nghỉ sớm.

Chu Mộng thương cô — Dù bà không phải là một người mẹ hoàn hảo.

Ôn Sơ Nịnh ngồi trên tường thấp với cậu.

Nhưng vốn dĩ đây không phải chuyện của cô, vậy mà cô lại bị cuốn vào cuộc so đo trong âm thầm của những người lớn.

Thứ Sáu luôn là một ngày đặc biệt của thời học sinh, trong lớp hiếm khi có vài nữ sinh tụ tập lại tán dóc.

“Chắc thế, nhưng nghe nói hình như đội bơi của họ đều tới Đại học Yên Kinh, Trần Nhất Lan thì muốn vào Đại học Hoài Xuyên, nhưng giờ nói chuyện này thì hơi sớm.”

“Bài này còn một cách giải khác nữa, chúng ta có thể làm ngược lại… Em phải mở rộng tư duy ra… Đề này rất đơn giản, là cơ bản đấy…”

“Ừ.”

“Cậu không đi ăn à?” Trần Nhất Lan thuận miệng hỏi.

“Sau này họ sẽ thành vận động viên thật à?”

“À, lúc nào cũng bận nhỉ, mẹ em là phụ nữ mạnh mẽ, tâm trí chỉ đặt vào công việc thôi.”

“Sao cậu lại nói vậy ạ?”

Ôn Sơ Nịnh cầm túi quay về, lúc đi ngang qua siêu thị, cô vào trong mua cho Thư Khả Bội một hộp bánh quy và một túi bánh mì rồi mới lên lầu.

Ôn Sơ Nịnh liếc cậu, “Đỡ hơn nhiều rồi.”

“Tớ cũng biết tớ rất bình thường, có đôi khi cũng nên tự tin hơn một chút, nhưng nghĩ tới chuyện Ôn Hứa giỏi giang hơn mình nhiều tới vậy, nó còn có đủ cả cha lẫn mẹ nữa… Đó vốn dĩ là cũng là cha của tớ mà.”

Ôn Sơ Nịnh nhìn thoáng qua, tự nhiên cảm thấy mình không nên tiếp tục bận tâm tới vấn đề này nữa.

Sau đó lại đưa cô một chiếc bật lửa.

Ôn Sơ Nịnh lại thầm mắng bọn ngốc trong đội bơi lần nữa.

Ánh mắt Ôn Sơ Nịnh khựng lại.

Còn giờ đây, đã không còn là thời thơ ấu nữa.

“Ai quy định vậy?”

Trong tầm mắt của cô chỉ thấy có một bàn tay thon dài mạnh mẽ.

Lúc Ôn Sơ Nịnh quay về, Chu Tuyển Dương đang ngồi trên ghế sô pha gõ bàn phím.

“Hả? Sao vậy?”

“Thường hơn 8 giờ là tớ dậy rồi.”

“Cuối tuần phải tập 10.000m lận.” Trần Nhất Lan nói, “Chưa biết có rảnh không.” Sau đó lại đá ghế Tôn Gia Diệu, cậu ta đang nói chuyện với người khác trong lớp.

Chu Tuyển Dương ôm laptop, ngẩng đầu nhìn cô.

“Thế thì chắc biết ước gì, chúc cậu đậu Đại học Hoài Xuyên, tớ cũng thi đậu Ngoại ngữ Hoài Xuyên đi.”

Trần Nhất Lan vẫn tốt bụng đỡ cô một tay.

Trần Nhất Lan khẽ cười, “Lời ước của cậu chẳng chuyên nghiệp tí nào.”

Mặt cô áp sát áo thun của cậu, chất vải mỏng mềm, bên dưới là nhiệt độ cơ thể ấm áp mà dịu dàng của cậu thiếu niên.

Thực ra Ôn Sơ Nịnh rất hoang mang, sao Trần Nhất Lan lại nhìn ra được cô đang không vui nhỉ, rõ ràng cô thấy mặt mình giờ “không cảm xúc” lắm cơ mà.

“…”


Ánh mắt Thư Khả Bội đuổi theo rồi nhanh chóng thu lại, giả vờ như vô tình hỏi, “Cha tớ cho nhiều vé lắm, hai người họ rảnh không nhỉ?”

“Ừm,” Trần Nhất Lan đỡ xe đạp bằng một tay, vừa hay nhìn thấy đám Bành Cẩm Huy đang xách túi bước ra, cậu lại bồi thêm một câu, “Tối tự học xong thì chờ tớ tí nhé, tớ về từ bể bơi sẽ đi ngang qua trường.”

“Ừ, để lát nữa tớ hỏi thử.”

Cuối cùng tâm trạng của Ôn Sơ Nịnh cũng hơi tốt lên, cô về phòng lấy đồ ngủ rồi tắm rửa.

— Cũng ngay lúc này, Ôn Sơ Nịnh bỗng nghĩ tới Chu Mộng.

— Nếu vậy, có lẽ cậu vẫn sẽ ở cạnh tớ.

Ôn Sơ Nịnh không phải muốn tìm lời an ủi, nói ra được đã giúp cô nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

“Hai tụi mình mà khách sáo cái gì.” Thư Khả Bội thân mật kéo tay cô, “Ôn Ôn là tốt nhất!”

Mấy cậu trai trong lớp chơi bóng rổ xong quay về vẫn không quên bàn chuyện Đại hội thể thao cuối tháng. Bình thường chẳng mấy ai quan tâm tới, nhưng từ khi Thể d·ụ·c được tính điểm trong kỳ thi đánh giá năng lực thì mọi người nghiêm túc hẳn.

Đám trẻ bọn họ thường chạy tới đây, ngồi trên bức tường thấp để ngắm tàu hỏa từ xa.

Câu này nói ra có lẽ hơi sáo rỗng.

Những đốm sáng rực rỡ như thắp bừng cả đêm tối, cô huơ huơ chùm pháo hoa cho cậu xem.

“… Tớ đâu có khách sáo với cậu.”

Chu Mộng là người sợ phiền phức, bà không muốn gia đình đã vụn vỡ mà lại dính thêm rắc rối nữa.

“Đừng khách sáo.”

Cậu mỉm cười, giả vờ phủi nhẹ lên tóc cô một cái, “Bay mất rồi.”

Ôn Sơ Nịnh ngẩng đầu lên nhìn trời.

Hứa Yến cười cười.

Thực ra nên nói là chào Ôn Sơ Nịnh thì đúng hơn, vì họ quen nhau lâu hơn.

“Nào, ôm một cái nhé?”

“Ê, con nhỏ này bị gì vậy, kiêu thế.”

Cũng chính lúc này, Trần Nhất Lan gửi tin nhắn cho cô.

Ôn Sơ Nịnh đặt túi xuống, mở hộp hạt dẻ rang đường ra đặt ở giữa bàn.

“Ừm, kệ dì ta đi, mụ ấy bị điên đấy.”

Ôn Sơ Nịnh tính bỏ chạy nhưng lại bị Hứa Yến bắt gặp trước.

Ôn Sơ Nịnh không biết chuyện đằng sau cuộc ly hôn của cha mẹ, người ngoài đều bảo là vì Chu Mộng dồn hết tâm trí vào công việc.

Thư Khả Bội cúi đầu làm bài tiếng Anh, còn mười mấy phút nữa là bắt đầu tiết tự học tối.

“Cô của em mới ra ngoài rồi, em tới hỏi bài à?”

Thực ra Ôn Sơ Nịnh cũng chẳng biết gì về chuyện thăng chức này, nhưng trong lòng cô cứ bị nghẹn lại rất khó chịu.

Kỳ lạ, thật kỳ lạ.

Cuối tuần các giáo viên bộ môn giao rất nhiều bài tập, Ôn Sơ Nịnh và Thư Khả Bội không thèm ăn gì mà cũng chẳng muốn ăn ở căn tin, thế là cả hai tới siêu thị mua mỗi người một chai cà phê rồi quay về làm bài.

Cậu đứng trong hành lang tối đen như mực, nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, bầu trời sao lấp lánh giữa đêm đen.

Ôn Sơ Nịnh kéo cửa phòng ra, muốn nói lại thôi.

“Oắt con, có gì thì nói thẳng.”

Ôn Sơ Nịnh đốt hết sạch pháo hoa que, còn rất có ý thức bảo vệ môi trường mà gom hết rồi vứt vào thùng rác gần đấy.

Ôn Sơ Nịnh mím môi, da đầu hơi tê tê, nhưng Hứa Yến đã thấy cô rồi nên cô cũng chẳng thể quay ngoắt đi được.

Trần Nhất Lan cất vài quyển sách vào cặp, bâng quơ đáp.

Trần Nhất Lan khẽ cười, “Đi nhé.”

[Chuyện gì vậy?]

Cậu thở phào, yên tĩnh ngồi cạnh cô.

Bên dưới còn có một hộp chocolate nhỏ.

Đường ray bỏ hoa đã mọc đầy cỏ dại, mấy cây dương vẫn đứng sừng sững bên tường.

Lý Hồng Lan cười nói, “Em thông minh lắm, lần sau cứ tới hỏi thẳng cô, đừng hỏi cô Hứa nữa… Cô Hứa à, cô dẫn học sinh tôi đi vào núi rồi, mấy đứa ban Xã hội này đâu hiểu nổi mấy cách giải phức tạp đến thế…”

“Anh Huy, thứ Bảy gặp nhé, đừng quên tới tập đấy.”

Vốn Thư Khả Bội chưa đói nhưng thấy Ôn Sơ Nịnh ăn cũng hơi thèm.

“Họ sẽ… đi học đại học với danh nghĩa học sinh năng khiếu hả?”

Ôn Sơ Nịnh gật đầu, “Vậy vừa hay, tớ mời cậu ăn cơm bù lại nhé.”

Ngày thường Ôn Sơ Nịnh tùy tiện quen rồi, nhưng chỉ có mỗi chuyện cỏn con này thôi mà cô cứ vô thức nghĩ đi nghĩ lại.

Trời đêm từ xanh chuyển thành đen, những vì sao nằm rải rác, vầng trăng khuyết sáng tỏ.

“Vui không?”

“…” Ôn Sơ Nịnh lười cãi nhau với cậu ta, “Hai cậu lại đi tập à?”

“Cha mẹ con ly hôn có thật là do mẹ con quá lo làm việc không?”

Điều ước của tớ là cậu sẽ mãi ở bên tớ.

Ôn Sơ Nịnh mặc kệ cậu.

“Cậu tới gần đây một chút đi.” Trần Nhất Lan đang đẩy xe bằng một tay, tự nhiên muốn trêu cô.

Ôn Sơ Nịnh quay người lại, cúi đầu nhìn, băng gạc trên tay Trần Nhất Lan đã được tháo ra từ lâu. Thấy ánh mắt của cô, Trần Nhất Lan xòe bàn tay ra cho cô xem, lòng bàn tay sạch sẽ, chỉ có trên mu bàn tay là có một vết sẹo đỏ đã đóng vảy.

Và còn, cô mong cậu sẽ luôn ở bên cạnh mình.

Ôn Sơ Nịnh bước ra khỏi văn phòng, cứ cảm giác như cuộc đối đầu vô hình và âm thầm ấy đã kết thúc ở đâu đó một cách dứt khoát.

Dường như một đêm tối chẳng có gì đặc biệt đã được thắp sáng.

Đừng quên mua sữa chua cho bé Nịnh đấy.

Ôn Sơ Nịnh nằm trên giường, không kiềm được lại cầm điện thoại lên xem một chút.

Tốc độ giảng bài của Hứa Yến rất nhanh, Ôn Sơ Nịnh theo không kịp nhưng cũng chẳng dám hỏi lại, cảm giác nếu ngay cả một bài “đơn giản như thế” cũng làm không được thì Hứa Yến sẽ nghĩ cô là một đứa không chăm học hoặc đần độn.

Ôn Sơ Nịnh nằm trên giường, trong phòng chỉ bật đèn bàn, ánh đèn dịu nhẹ bao trùm quanh người, cô hỏi,

Ôn Sơ Nịnh thật sự dì ta sẽ lại thốt ra một câu — “Đề đơn giản vậy đấy, tới Ôn Hứa còn làm được.”

Ôn Sơ Nịnh không có tâm trạng để ước, cô suy nghĩ một lúc rồi nói.

“À đúng rồi, Ôn Sơ Nịnh,” Lý Hồng Lan gọi cô lại, dặn, “Em học lệch hơi nặng đấy, đừng ghét môn Toán nhé, không hiểu gì thì cứ hỏi cô, dù sao cô cũng là phó chủ nhiệm lớp tụi em mà. Giờ tự học tối tới cũng được, cô soạn bài trong văn phòng đây thôi.”

Bành Cẩm Huy nghiêng đầu nhìn thoáng qua bảng thông báo trường, trên đó dán đầy nội quy và kỷ luật.

“Ừ.”

“Cậu ơi.”

Ôn Sơ Nịnh ngồi xuống ghế, đặt tập đề lên bàn.

Ôn Sơ Nịnh nhìn thoáng qua, quả nhiên trên màn hình điện thoại có rất nhiều tin nhắn từ Chu Mộng.

Ôn Sơ Nịnh xách túi đi được vài bước thì cúi đầu nhìn, khóe môi bất giác cong lên, cảm giác bí bách vừa rồi khi ở chỗ Hứa Yến cũng vơi đi phần nào.

Thật sự không biết Hứa Yến đang vô tình hay cố ý nữa.

“Vâng ạ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ôn Sơ Nịnh không về lớp mà cầm sách bài tập đi luôn.

[Ngủ chưa?]

“… Hứa Yến, dì Hứa, dạy Toán cho khối tụi con.”

“Nhiều khi tớ hay nghĩ, liệu cha tớ rời bỏ gia đình có phải vì mẹ và tớ hay không.” Ôn Sơ Nịnh im lặng đi vài bước, Trần Nhất Lan dắt xe đi bên cạnh, đèn đường trải dài khiến bóng họ cũng dài theo.

Thư Khả Bội đang uống nước, bất chợt nghe thấy cái tên này thì sặc ngay. Cô ấy ho sặc sụa mấy cái, gương mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng, “Cậu đừng nói bậy bạ.”

Trần Nhất Lan kéo cô vòng ra sau khu chung cư, ở đây có một đoạn đường ray xe lửa và ga tàu bỏ hoang.

Vì thế mấy đứa con trai thân thiện cũng hay rủ họ chơi bóng rổ cùng.

“… Ừm.”

“Em không hiểu ạ.” Ôn Sơ Nịnh nhỏ giọng nói.

Ôn Sơ Nịnh có hơi ngại ngùng.

“Hả? Cậu gỡ xuống cho tớ đi.”

“Ừ, Trần Nhất Lan là vậy, chắc Tôn Gia Diệu cũng thế.”

Trần Nhất Lan đứng ở tầng 4 chúc cô ngủ ngon, sau đó nhìn cô lên lầu.

“Ừm.”

“Mai gặp ở cổng chính công viên nước nhé, 10 giờ OK không?”

Trần Nhất Lan nắm chặt cổ tay cô đi nhanh, Ôn Sơ Nịnh chân đá dép lê, “Cậu đi chậm tí đi, dép tớ sắp bung ra rồi đây này.”

“Hay là cậu hỏi thử đi?”

Ôn Sơ Nịnh cười cười, hai người rời khỏi sân tập, trên đường chạy vẫn còn rất nhiều người đang chạy bộ.

Ôn Sơ Nịnh nhìn thoáng ra cửa sổ, ráng chiều đỏ rực cả bầu trời, gió đầu thu mát mẻ và trong lành.

Ôn Sơ Nịnh quay người lại làm bài tiếp.

Tất cả đều là:

Ôn Sơ Nịnh thấy má mình nóng lên, “Tự dưng ôm tớ làm gì?”

Ôn Sơ Nịnh giật mình, đứng trong cánh cổng đang hé mở mà hơi nghiêng người về phía cậu.

“Để cô tìm cây bút đã.”

“Biết. Mai gặp ở đâu?”

Nhưng cô chỉ muốn biết trong cuộc hôn nhân thất bại của cha mẹ, rốt cuộc là Ôn Thiệu Huy không cần mình nữa hay là Chu Mộng yêu cầu được ở với cô.

“Muộn thế này rồi mà còn đi đâu thế.”

Nói đúng thì cũng có hỏi vài lần, Chu Tuyển Dương hay bảo chuyện của người lớn con nít đừng quan tâm, cứ vậy mà đẩy chuyện đi mất.

Ngẩng đầu lên, trên bàn đã có thêm một chai nước có ga vị vải.

Ôn Sơ Nịnh dễ dàng leo lên được bức tường thấp kia.

“Nghĩ gì vậy trời.” Trần Nhất Lan khẽ bật cười, dúi cái túi đang cầm cho cô.

Trần Nhất Lan nhìn cô đi vào trong.

“Trần Nhất Lan, cảm ơn cậu nhé.”

Giống như một ván cờ trong im lặng vậy — Thực ra Ôn Sơ Nịnh đã lường trước được từ sớm, có những sự bình yên chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.

Chiều thứ Sáu ấy, không khí trong lớp chọn này hiếm khi náo nhiệt được vậy.

“…”

“…”

Ôn Sơ Nịnh thấy có hỏi cũng chẳng được gì nên bèn tắt điện thoại, xuống giường, có lẽ cũng không xa nên cô vẫn mặc đồ ngủ và mang dép bước ra.

Trần Nhất Lan không mua được pháo hoa que nên mua loại có hình ngôi sao, giống như kiểu thường cắm trên bánh kem vậy.

Chu Tuyển Dương đã ngủ rồi.

“…” Trần Nhất Lan nghiêng đầu nhìn cô một cái.

Lý Hồng Lan lau tay, tiếp tục cắm cúi soạn giáo án.

Trần Nhất Lan cao hơn cô rất nhiều, cậu cúi đầu xuống là thấy Ôn Sơ Nịnh ôm hộp hạt dẻ, hàng mi rủ xuống, nửa gương mặt trắng trẻo dịu dàng.

“Đi bộ về đi, tớ muốn hóng gió.”

Ôn Sơ Nịnh không hiểu lắm, nhận lấy mới phát hiện đó là bánh sandwich và một hộp hạt dẻ rang đường nhỏ.

Giờ vẫn còn hơn bốn mươi phút nữa mới tới tiết tự học tối, Ôn Sơ Nịnh đang làm một bài lượng giác nhưng tính tới tính lui vẫn không đúng, cô hỏi thử Thư Khả Bội, Thư Khả Bội cũng làm một lượt mà vẫn sai, cả hai đối chiếu với đáp án cũ thì vẫn sai.

“Ừm, nếu học mệt quá thì nói với cậu một tiếng, cậu sẽ dẫn con ra ngoài ăn.”

Rõ ràng Hứa Yến không để ý tới chuyện này, dì ta xé một tờ giấy, bắt đầu viết lời giải cho cô.

Tôn Gia Diệu, “Ăn nhiều thì làm sao, ăn nhiều mới bơi nhanh được chứ!”

Cánh cổng sắt tự động của trường đang hé mở, có vài học sinh lác đác đi ra. Bên ngoài là phố ăn vặt nhộn nhịp, khói bếp mịt mù xen lẫn tiếng cười nói vui vẻ.

Ôn Sơ Nịnh bị Lý Hồng Lan kéo lại, Lý Hồng Lan vừa nhìn tờ giấy nháp kia đã tặc lưỡi, “Không ổn rồi, cô Hứa dạy lớp Tự nhiên nên tư duy giải đề phức tạp quá. Thật ra câu này đơn giản thôi, em nhìn điều kiện trên đề bài này, còn nhớ công thức lượng giác mình đã học không? Em cứ áp dụng công thức vào, biến đổi một chút… Chúng ta làm từng bước nhé.”

Nói thật, Lý Hồng Lan thật sự là một giáo viên Toán rất tốt.

Trần Nhất Lan kể cho cô nghe vài câu chuyện cười nhưng tâm trạng Ôn Sơ Nịnh đang u uất nên cũng không mấy chú tâm.

Tan học, Ôn Sơ Nịnh thu dọn đồ đạc bước ra thì đã thấy Trần Nhất Lan đứng dưới đèn đường.

Hai người giấu những tâm sự trong lòng, chẳng ai dám nói trước, chỉ ngồi cạnh nhau đón gió đêm trên bức tường thấp ấy. Tháng ngày tuổi thơ suốt mười mấy năm đã bện thành thơ, còn rung động thì nấp sau những câu từ trong bài thơ ấy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô đã thầm ước hai chuyện —

Cậu giang hai tay ra.

“Không ạ.”

Hai người cứ câu được câu mất mà trở về.

Ôn Sơ Nịnh nằm trên giường, không chỉ không buồn ngủ mà chỉ cần xoay người là có thể nghe thấy tiếng tim đập vang dội của mình.

“Hử?”

Trước đây chỗ này chỉ là một sân ga rất nhỏ, chủ yếu phục vụ cho việc vận chuyển hàng hóa bằng mấy đoàn tàu xanh.

Không ai có thể khiến cô mờ nhạt được.

Nhớ bảo bé Nịnh ăn sáng.

“Chắc là không đâu, bài tập hàng ngày của họ nặng lắm.”

Cảnh tượng vừa rồi cứ như một cây gai đâm vào mắt, càng nhìn càng khó chịu.

Hứa Yến bưng cốc nước lên, khựng lại một chút, mỉm cười mà không nói gì.

Ôn Sơ Nịnh nhìn thoáng qua đồng hồ, giáo viên Toán lớp 11 dùng chung một văn phòng, lúc này Ôn Hứa đã tan học, chắc Hứa Yến cũng đi rồi.

“…”

“…”

Chương 15

Hứa Yến đặt bút xuống, làm như vô tình mà hỏi, “Nhà em vẫn ổn chứ? Mẹ em ở nước ngoài không có thời gian chăm sóc em, nếu em chịu thì cuối tuần cứ tới ăn cơm nhé.”

“Ừ.” Ôn Sơ Nịnh đang giải một bài hàm số lượng giác.

Trần Nhất Lan nhảy xuống một cách thật ngầu.

Thư Khả Bội liếc nhanh một cái, Tôn Gia Diệu thấy hai người họ đi ngang qua thì tăng tốc chạy lên vài bước, quay đầu lại, vừa chạy lùi vừa chào cả hai.

[Ra đây rồi tớ kể cho.]

“Đi cũng được mà không đi cũng chẳng sao, chủ yếu tớ muốn hỏi cậu có muốn đi công viên nước chung thôi.” Thư Khả Bội nói, “Cha tớ mua vé rồi nhưng lại không có thời gian đi chung với tớ.”

“Ai chê cậu đâu, đây là lời thúc giục đầy thiện ý nhé.”

Nhưng sau khi vào văn phòng, bên trong chỉ có mấy giáo viên bộ môn khác, Lý Hồng Lan không có ở đó, trái lại Hứa Yến vẫn chưa về mà còn nhìn thấy Ôn Sơ Nịnh.

“Loại con gái học giỏi là khinh thường người khác đấy, hồi năm lớp 10 anh Huy còn theo đuổi nó nửa năm cơ mà!”

“À…”

Lẽ ra cô đã quen khi nhìn thấy tấm ảnh này, nhưng trong trái tim vẫn nhói lên như bị kim đâm.

“Ừm.”

Ôn Sơ Nịnh nói, “Cảm ơn cô Lý ạ, em về làm bài tập đây.”

“Cái mặt này là sao hả?”

Cậu mua một hộp nhỏ.

“Ước gì đó đi.”

Ôn Sơ Nịnh viết xong thì gấp tờ giấy lại, cẩn thận nhét vào con heo tiết kiệm.

Giọng nói Trần Nhất Lan vang lên trên đỉnh đầu cô, rất thấp, rất khẽ, “Ôn Sơ Nịnh, tớ và cậu đã biết nhau được mười bảy năm rồi.”

“OK.”

Có lẽ cũng chẳng có, vì về điều ước, Trần Nhất Lan lại có một vài suy nghĩ riêng —

Hứa Yến đặt cốc nước đang cầm xuống, kéo một cái ghế ra trước bàn mình.

[Giờ ra cổng trường được không?]

Làm bài tập tới hoa mắt chóng mặt, Thư Khả Bội bèn bóc hạt dẻ, vừa bóc vừa nói, “Mai cậu dậy mấy giờ thế?”

Thật ra cô cũng không định giấu, cô chưa bao giờ hỏi Chu Tuyển Dương về chuyện của Chu Mộng và Ôn Thiệu Huy cả.

Ôn Sơ Nịnh thật sự rất ngượng ngùng, “Hay là để em đợi cô Lý…”

Chính ngày hôm ấy, hai người Ôn Thiệu Huy và Chu Mộng im lặng cả ngày, hôm sau thì làm thủ tục ly hôn.

Thư Khả Bội tặc lưỡi, đầu thu mà ăn hạt dẻ rang đường đúng là khiến người ta sảng khoái.

Có rất nhiều người, nhưng người nổi bật thì chỉ cần liếc mắt cái là thấy ngay.

“Mày có rảnh không?”

“Cậu đã rất giỏi rồi.”

Ôn Sơ Nịnh chỉ biết họ đang tập 3000m.

Cô bất ngờ xích tới gần, một cơn gió nhẹ thổi qua làm mái tóc cô tung lên, cảm giác ngưa ngứa lướt qua cằm, kèm theo đó là một mùi hoa nhài thoang thoảng.

Cậu muốn Ôn Sơ Nịnh luôn tỏa sáng.

Ôn Sơ Nịnh không nói gì nhưng tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều, cô chỉ mỉm cười, Trần Nhất Lan cũng nhìn cô mà cười. Sự rung động được giấu kín tựa một cơn gió đêm mênh mông mà dịu dàng thổi qua lồng ngực, lan khắp cơ thể rồi đọng lại nơi gò má, một thoáng thế thôi, chỉ có cậu mới cảm nhận được hơi ấm và cơn bỏng rát ấy.

Ôn Sơ Nịnh không hỏi nhiều nữa mà chỉ khẽ gật đầu.

“Ừ.”

“Cậu cũng tin cái đó à, lần trước tớ nghe nói có gì mà mưa sao băng Sư Tử gì đó, đợi cả đêm có thấy gì đâu.”

“Cái thằng mới tới mấy ngày trước kìa, tao thấy hai đứa này có gì đó rồi nha.”

“Ừ, hôm nay phải xuống nước.”

“Cậu đúng phiền đấy.”

[Làm gì?]

“Cũng chưa biết nữa, chẳng phải Cảnh béo bắt tụi mình tập 10.000m à? Bơi xong thì mệt c·h·ế·t.”

Trần Nhất Lan hỏi cậu ta. Rõ ràng Thư Khả Bội đang làm bài tập nhưng lại bất giác dừng lại.

Ôn Sơ Nịnh vẫn chưa phát hiện ra suy nghĩ của Thư Khả Bội, cô cũng bất lực, “Không sao, hai tụi mình đi cũng được. Khỏi dẫn họ theo, hai người này ăn nhiều lắm.”

“Cạch” một tiếng, ngọn lửa bùng lên.

Ôn Sơ Nịnh cầm sách đứng dậy, “Chào cô Hứa ạ.”

Ôn Sơ Nịnh không suy nghĩ nhiều, gần như là hơi bốc đồng, cũng chẳng biết là vì muốn bảo vệ Chu Mộng hay là vì muốn giữ chút tự trọng trước mặt Hứa Yến.

Lúc đó rất nhiều người chỉ trích Chu Mộng nhưng bà chẳng mấy để tâm, chỉ quay về nói một câu, có một công ty y tế mời bà về làm việc, bà vẫn làm trong ngành y nhưng chỉ đổi sang công việc khác thôi.

Bành Cẩm Huy lạnh nhạt lên tiếng, ánh mắt dán chặt vào Trần Nhất Lan đang ở ngoài cổng trường.

Cậu lấy chìa khóa ra, tra vào ổ, nghe tiếng đóng cửa trên lầu.

Ôn Sơ Nịnh cầm sách tới phòng làm việc, tính đi hỏi Lý Hồng Lan.

Trong trẻo, tựa như những ưu tư phiền muộn kia đã biến mất hết.

“Tới đây, đề nào đấy? Cô giảng cho, vừa hay cô đang rảnh.”

“Chẳng phải sao, Hứa Yến khiến con không vui mà,” Chu Tuyển Dương trầm ngâm một lúc, “Bình thường con ít nói chuyện với dì ta thôi, mình lo học cho giỏi là được.”

“Nói thật cậu nghe.”

“Bớt nói lại đi.”

“Hay là cậu đi hỏi cô Lý thử đi?” Thư Khả Bội nói, “Văn phòng của cô Lý ở ngay tầng mình đó.”

Trần Nhất Lan đứng dưới lầu, mặc quần đùi áo phông, chân dài dáng cao. Con hẻm mờ tối và hành lang cũ kỹ, bóng cây loang lổ lay động, ánh sáng vụn vặt rơi xuống gương mặt của cậu, đường nét thiếu niên tuấn tú mà sắc sảo.

“Vâng… Cô Hứa, em tới hỏi bài ạ.”

Hứa Yến với tay lục lọi bút trong ống cắm.

Tự học thứ Bảy và Chủ nhật đều là tự nguyện, Ôn Sơ Nịnh vẫn chưa quyết định, vừa hay tan tiết Thể d·ụ·c, Thư Khả Bội kéo tay nói với cô, “Ôn Ôn à, thứ Bảy cậu có rảnh không?”

“Hôm nay thời tiết tốt đấy, nghe nói sẽ có sao băng nữa.”

Có mùi hoa nhài thơm nhẹ, dường như còn phảng phất hương thơm cơ thể dịu nhẹ nữa.

Thật ra Trần Nhất Lan mua rất nhiều pháo hoa que, Ôn Sơ Nịnh bèn đốt nguyên một nắm nhỏ luôn.

“Không phải.”

“Hay lót dạ tí gì đi.”

“Ồ… Thế tớ về trước nhé.”

“…”

Ôn Sơ Nịnh cứ có ảo giác nhạy cảm như thế, Hứa Yến đã nói “Đề này rất đơn giản” ba lần rồi.

“Không cần đâu ạ, mẹ em ở nước ngoài bận lắm, mới được thăng chức rồi.”

“Sao lại hỏi vậy?”

Ôn Sơ Nịnh chạy tới, Trần Nhất Lan dường như đã quen, “Lên nào.”

Tới khu nhà tập thể, Trần Nhất Lan nhìn cô lên, cảm giác thế này không ổn cho lắm.

Cô lại mơ hồ nghĩ tới chuyện sau khi Chu Mộng và Ôn Thiệu Huy ly hôn, mọi thứ đều do cậu cô là Chu Tuyển Dương xử lý.

Trong màn đêm, từng nhịp mạnh mẽ, vang vọng.

Cô cầm bút, lười biếng nhướng mày, “Ý cậu đang hỏi Tôn Gia Diệu hả?”

Ước thế nào mới gọi là ước chuyên nghiệp à?

“… Vậy thì cậu lịch sự thật đấy.”

Nghĩ thế nào cũng thấy như đang giễu cợt Chu Mộng “không lo chuyện nhà” vậy.

Ôn Sơ Nịnh không hề nghi ngờ mà chỉ đáp lại, vẫy tay với cậu, “Tớ về làm bài tập đây.”

Trần Nhất Lan cũng không có ý định nói với cô.

Trên làn da trắng nõn trông có vẻ hơi chướng mắt.

[Ra đây tí đi.]

“À cô Hứa à, cô Hứa dạy lớp Tự nhiên nên giảng nhanh lắm, cho cô xem em không hiểu bài nào nào.”

Ôn Sơ Nịnh chạy tới, “Cậu quên lấy bài tập à?”

Trần Nhất Lan không nhìn bầu trời mà ánh mắt rơi vào gương mặt nghiêng nghiêng của cô.

Trần Nhất Lan im lặng nghe cô nói xong, thầm cân nhắc, có lẽ Ôn Sơ Nịnh không biết chuyện Hứa Yến vốn là vợ cũ của Ôn Thiệu Huy.

Hứa Yến “Ừm” một tiếng.

“Thế theo cậu như thế nào mới gọi là chuyên nghiệp?”

Dù biết rõ có nghĩ cũng không ra, không có kết quả.

[Vẫn chưa.]

“Tao cũng nghĩ vậy, nhìn ánh mắt của con nhỏ đó kìa… Mày hiểu không?”

“Không có gì…”

“Thôi được rồi, cậu cũng biết công viên nước đó đúng không, chỗ ở đường Tân Giang á, mới khai trương thôi, dự án mới mở trong năm nay.”

Ôn Sơ Nịnh nói, “Cậu tính bảo là sẽ còn rất nhiều mười bảy năm nữa đúng không?”

Cũng chính lúc này, tự dưng Ôn Sơ Nịnh lại hơi đồng cảm với sự trốn tránh của Chu Mộng.

Ôn Sơ Nịnh đang ngồi làm bài tập, bàn phía sau khẽ nhúc nhích, Trần Nhất Lan và Tôn Gia Diệu đã quay về. Cơn gió dễ chịu mang theo mùi xà phòng và hương chanh thoảng qua, Trần Nhất Lan tiệp tay đặt một chai nước có ga ướp lạnh lên bàn cô.

“Vì… Vì lúc cha mẹ tớ ly hôn, hai người họ chẳng ai thèm hỏi tới tớ mà chỉ như đang tuyên bố một kết quả. Ở chung với mẹ cũng vui, nhưng mà…” Ôn Sơ Nịnh cúi đầu nhìn cái bóng, hít vào một hơi, cánh mũi cay cay. Cô điều chỉnh lại hô hấp rồi mới chậm rãi nói tiếp, “Nhưng mà, hình như cha tớ không cần tớ nữa.”

“Cậu nghĩ tớ lừa cậu à.”

“Vâng ạ…” Ôn Sơ Nịnh giấu đi cảm xúc, khẽ đáp, “Cô Hứa giảng cho em rồi ạ.”

“Nói đi, lại chuyện gì nữa.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ôn Sơ Nịnh nhận lấy, mỉm cười.

“… Tớ cũng nghĩ vậy.”

Hỏi tới hỏi lui cứ như cố chấp muốn tìm cho ra một lý do rõ ràng vậy.

“…”

Nói rồi, Ôn Sơ Nịnh nghiêng đầu nhìn cậu.

“… Ừm.”

Cũng có thể là vì chăm sóc cho Ôn Hứa nên Hứa Yến không làm giáo viên chủ nhiệm, vì chủ nhiệm lớp sẽ bận hơn, hàng ngày phải theo dõi tiết tự học tối nữa.

Nhưng may mà Hứa Yến không nói.

Ngoài chuyện này ra, ký ức của Ôn Sơ Nịnh đối với nơi này còn có một ngôi nhà nhỏ xây bằng gạch đỏ.

Ôn Sơ Nịnh bật cười thành tiếng, tâm tư tuổi 17 không cần phải nói huỵch toẹt ra, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể nhìn thấu được.

“Đừng quên ăn đấy.”

Ôn Sơ Nịnh và Thư Khả Bội làm mười mấy phút cũng chẳng giải được, tới dì ta thì chỉ là một câu đơn giản.

Ôn Sơ Nịnh nói, “Nhiều khi tớ rất muốn cha thấy được tớ, tớ học Taekwondo cũng là vì lúc bé ông ấy luôn tới đón tớ.”

Cuối cùng, Ôn Sơ Nịnh cũng chẳng hiểu gì mấy.

Ôn Sơ Nịnh đồng ý.

Tóc ngắn, dáng người không cao, đeo kính, tiết Toán thường khô khan dễ buồn ngủ, các bạn học đều mệt rã rời, Lý Hồng Lan luôn cố làm bầu không khí vui lên bằng cách kể một số chuyện cười về Toán, thế nhưng chẳng mấy ai hiểu được.

[Ra đây chút đi, có chuyện quan trọng.]

Nhưng giờ chuyện hỏi bài này không ai giúp được cô cả.

Trên bàn làm việc của Hứa Yến có đặt một tấm ảnh gia đình, bên trái là Hứa Yến, bên phải là Ôn Thiệu Huy, ở giữa là Ôn Hứa.

Thư Khả Bội nhỏ giọng cảm thán, “Họ vất vả nhỉ.”

“Hôm nay có phải sinh nhật tớ đâu.”

“Không đói lắm.” Ôn Sơ Nịnh sực nhớ tới chuyện Thư Khả Bội nhờ hỏi nên bèn quay đầu lại, “À đúng rồi, cuối tuần hai người có rảnh không? Bối Bối tính đi công viên nước.”

“Tình cảm không hợp thôi, nhưng chuyện người lớn thì người lớn tự giải quyết, người như mẹ con lại sợ phiền phức, không muốn tranh cãi với người ta. Ông bà ngoại con nghiêm khắc, bà ấy cũng không giỏi bày tỏ, dù bận nhưng bà ấy vẫn thương con,” Nói xong, Chu Tuyển Dương lấy điện thoại ra cho cô xem, “Con nhìn đi, ngày nào mẹ con cũng nhắn cho cậu nhắc con ngủ sớm, nhớ ăn cơm.”

“Ừ, về đi.”

Ôn Sơ Nịnh không nghĩ gì nhiều, Thư Khả Bội “Ừm” một tiếng, lặng lẽ nhìn sang phía sân tập bên kia.

Giờ nghĩ lại, trong lòng cứ như có thứ gì bị đánh đổ vậy.

Lúc bé ở đây có rất nhiều cây dương, có vài cụ già còn nhặt hoa dương về làm bánh bao nữa, siêu ngon.

“Ừ.”

“Đâu phải giáo viên Toán của con đâu hả?”

Cô nói, “Vâng ạ, mẹ em giỏi lắm, bà ấy là Trưởng phòng chi nhánh Anh của một công ty y tế quốc tế.”

Cậu muốn trở thành bức tường vững chãi dành cho cô.

Ôn Sơ Nịnh thật sự thấy bất đắc dĩ.

Chẳng nói hết câu nhưng có vẻ như cả hai đều hiểu ý nhau.

Ôn Sơ Nịnh hít một hơi, hình như cũng thấy mình hỏi vậy rất vô nghĩa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thư Khả Bội “À” một tiếng, “Đại học Yên Kinh ở Yên Kinh nhỉ, mùa đông phía Bắc lạnh lắm.”

“Đang an ủi cậu chứ sao?”

Tối cậu nhớ chuẩn bị đồ ăn khuya cho bé Nịnh.

Trần Nhất Lan lấy từ trong túi ra thứ gì đó rồi đưa cho cô.

Chu Mộng cũng chỉ biết trốn tránh, nhưng đôi khi trốn tránh cũng là một cách hay. Ôn Sơ Nịnh lại không làm được như thế, cô không thoải mái như Chu Mộng, có thể mặc kệ mọi thứ sau lưng mà bỏ đi thật xa, làm một người ngoài cuộc.

Ôn Sơ Nịnh hỏi, “Rảnh, cậu cũng không đi tự học à?”

Thứ Bảy…

Ôn Sơ Nịnh chưa kịp ra khỏi văn phòng thì Lý Hồng Lan đã vẩy tay đi vào, vừa lau tay bằng khăn, thấy Ôn Sơ Nịnh, cô giáo cười hỏi, “Tới hỏi bài à?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15