Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 17

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17


“Đâu có đâu! Nhà em xa quá, em còn phải đạp xe tới đây này!”

Trần Nhất Lan bơi vài vòng rồi lại lên bờ, vừa hay huấn luyện viên Cảnh cũng lấy ra mấy tấm vé trong túi đưa cho Tần Soái, “Lúc nãy thầy gặp bạn cũ, bảo mới khai trương công viên nước, Tiểu Tần à, nếu em có bạn gái thì dẫn đi chơi đi.”

Nói xong, Tôn Gia Diệu đậu xe ở trước cửa bể bơi rồi chạy vào, cười hì hì, “Cảnh béo, sao thầy lại tới đây thế!”

Vì Trần Nhất Lan đã tham gia biết bao nhiêu giải thi, đối thủ của cậu hoàn toàn không phải ở mức như Bành Cẩm Huy.

Trần Nhất Lan xuống nước, bơi thêm hai vòng, vừa vào bờ đã thấy Bành Cẩm Huy đang vịn mép bể thở d.ốc.

“Không được yêu sớm.”

“Em làm gì có bạn gái.” Tần Soái mỉm cười, nhận vé cũng chẳng biết đi với ai.

“Tới mét bao nhiêu rồi?” Cảnh Ái Quốc hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Em có nghe không đấy hả?” Thầy Cảnh ngồi cạnh bể gọi với theo.

1500m này khiến gã rất mệt mỏi — Thực ra đã nghe Trần Nhất Lan bơi xong từ lâu rồi, có lẽ trận đấu xàm xí này cũng đã kết thúc từ khi Trần Nhất Lan lên bờ.

Hiện tại trong đội có tám vận động viên dự bị, cuối cùng chỉ giữ lại bốn người, nguy hiểm nhất là Trần Nhất Lan và Tôn Gia Diệu, Tôn Gia Diệu là người nguy hiểm hơn.

Giờ Tần Soái cũng chỉ mới 26 tuổi thôi.

Cảnh Ái Quốc từ chối cho ý kiến.

“Thằng nhóc đó không theo con đường này được đâu.” Cảnh Ái Quốc hất cằm về phía Bành Cẩm Huy, “Nhìn là biết bình thường không tập tới nơi tới chốn, sức bền thể lực đều không đủ, huống hồ gì 17 tuổi mới bơi thì đã là quá muộn rồi.”

“Ừm, vẫn là câu đó, thời kỳ hoàng kim của vận động viên bơi lội rất ngắn, chỉ có mấy năm thôi. Em phải tập trung thi đấu cho thầy, tập trung phá kỷ lục, con đường sau này còn dài lắm… Đừng có không phân biệt được nặng nhẹ.”

“Em thấy Trần Nhất Lan thế nào?” Cảnh Ái Quốc khoanh tay.

Thầy Cảnh cười mắng cậu ta một câu.

“Cảnh béo vất vả quá!”

Huấn luyện viên Cảnh cũng rất rầu, nói tiếc thì Tôn Gia Diệu là người đáng tiếc nhất — Thực ra mấy đứa trong đội đều đã tập bơi hơn mười năm rồi, nói không đạt chuẩn thực ra không phải vì thành tích kém mà chỉ là quy tắc quá khắc nghiệt.

Một đội viên khác nói.

Bể bơi ở ngay gần đó.

“Đội trưởng Bành mới 700, Trần Nhất Lan đã 800 rồi ạ.”

Trần Nhất Lan ngoi lên từ dưới nước, bám vào thành bể thở d.ốc, tiện tay tháo mũ bơi và kính bơi ra ném lên bờ.

Nhìn là biết bình thường Trần Nhất Lan không hề lơ là luyện tập, huấn luyện viên Cảnh rất vui.

“Má, 15 phút 30 giây… Kỷ lục thế giới cũng chỉ có 14 phút 31 giây 02 thôi đấy…”

“Thầy Cảnh.”

“Cho em đi.”

“Đúng là chênh lệch một phút rưỡi mà nghiền thành vụn luôn…”

Trần Nhất Lan ngồi bên cạnh nghỉ ngơi.

“Xong rồi, mất mặt quá… Kỷ lục của đội trưởng cũng chỉ có 17 phút 01 thôi…”

Cậu lười biếng trả lời rồi nhảy xuống nước.

“Tập tành với giải trí đâu có mâu thuẫn đâu thầy,” Trần Nhất Lan dễ dàng giật lại vé từ tay thầy Cảnh, “Em với Tôn Gia Diệu đi chơi nhé.”

Chương 17

“Cậu đó, có từng tham gia giải nào chưa?”

“Trần Nhất Lan đỉnh thật chứ, không ngờ có ngày tao thấy được người ta phá mốc 15 phút. Mãn nhãn vãi.”

“Được rồi, nể tình hôm nay em thể hiện tốt, không có lần sau đâu đấy.”

Gã có thể bỏ cuộc giữa chừng, nhưng gã vẫn kiên trì bơi cho hết quãng đường.

“…” Trần Nhất Lan ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của huấn luyện viên Cảnh.

Tôn Gia Diệu tràn đầy sức sống.

Huấn luyện viên Cảnh và Tần Soái tới bên bể bơi, huấn luyện viên Cảnh hơi xúc động, chớp mắt thôi mà Tần Soái đã giải nghệ rất lâu rồi. Năm ấy không vì sự cố thì Tần Soái cũng chẳng giải nghệ.

“Thôi, các em tranh thủ tập cho tốt đi, chuẩn bị hai tuần nữa là tới thi đấu rồi đấy.”

Cảnh Ái Quốc nhìn thaon1g qua, lập tức thấy ngay Trần Nhất Lan.

Tự do cự ly dài đời hỏi sức bền và thể lực rất cao, Trần Nhất Lan chuyên 400m hỗn hợp, trong đó 100m cuối cùng là bơi tự do. Phần bơi này đòi hỏi tốc độ và sức mạnh nhiều nhất, 300m đầu cần sắp xếp thể lực hợp lý, 100m cuối thường dùng để chạy nước rút.

“Hôm nay đội tập thể lực không xuống nước, thầy ghé thăm hai em một chút.”

“Em muốn vào Đại học Hoài Xuyên.”

“Cũng đúng,” Thầy Cảnh nói, “So với các tuyển thủ hàng đầu thế giới thì vận động viên nước ta thường có vấn đề ở chỗ giai đoạn đầu bơi quá nhanh, tốc độ bốn môn không đồng đều. Giờ nhiều vận động viên nước ngoài giỏi có thế mạnh ở môn bơi bướm hơn, nước ta lại yếu bơi ngửa, Trần Nhất Lan cũng chẳng ngoại lệ.”

“Trần Nhất Lan, thầy cảnh cáo em trước đấy, em nhớ kỹ quy tắc trong đội cho thầy, chắc em cũng hiểu thầy nói tới điều gì đúng không?”

“Vâng.”

“Nhóc Trần Nhất Lan đâu rồi? Tôn Gia Diệu đã tới chưa?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tần Soái đã đứng chờ sẵn chỗ cổng trường để đón thầy.

Các thành viên trong đội bơi đều không thể tin nổi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thầy Cảnh hơi tức giận.

“Thầy Cảnh, có muốn tới văn phòng em nghỉ một lát không?”

“Thể lực em ấy tốt, khả năng bứt tốc mạnh, thật ra thi nội dung 400m hỗn hợp vẫn khá ổn. Nước ta có một vận động viên từng đoạt huy chương Vàng Olympic, thành tích 300m đầu rất bình thường nhưng tới 100m cuối lại bứt phá mạnh mẽ, giành hẳn quán quân.”

“À, đội trưởng Bành với Trần Nhất Lan đang thi bơi tự do 1500m ạ!” Một đội viên kích động nói, “Bơi tự do 1500m là thế mạnh của đội trưởng chúng ta mà.”

Trận đấu ngớ ngẩn này cứ thế mà kết thúc.

Còn bên kia, Bành Cẩm Huy vẫn đang cố sức bơi tiếp.

Tôn Gia Diệu thì chỉ có mỗi thể lực tốt, khả năng tăng tốc và bứt phá đều bình thường.

Không còn gì khiến người ta mất mặt hơn việc thứ vốn là thế mạnh của mình lại chẳng là gì trong mắt đối thủ, thậm chí, có lẽ mình còn không đủ tư cách để được gọi là “đối thủ” của người đó. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Thế thì em phải thi đại học, chỉ là điểm sàn thấp hơn một chút thôi. Ngoài tập ra em còn phải học nữa đấy.”

“Nhưng giờ xem ra không ổn lắm đâu.”

Cân bằng là tình huống khó xử nhất.

“Nếu em chịu thì vào Đại học Yên Kinh không thành vấn đề đâu.”

Đúng lúc này, một tiếng gọi từ bên ngoài vọng vào, thầy Cảnh ngẩng đầu lên nhìn ra, thấy ngay một bóng người đang ngồi trên xe đạp địa hình, một tay vịn tay lái, tay kia thì vẫy vẫy giữa không trung.

Dù Trần Nhất Lan có điểm yếu nhưng cậu vẫn có thế mạnh của mình — Thể lực tốt, sức bền cao, khả năng tăng tốc lớn.

Cú sốc và thất bại này khiến sắc mặt Bành Cẩm Huy rất tệ, gã gỡ nón bơi lên bờ, vào phòng thay quần áo.

Cảnh Ái Quốc và Tần Soái đi tới, “Chuyện gì đây?”

Thầy Cảnh rất nghiêm khắc trong việc huấn luyện nhưng trong đời sống lại là nghiêm sư từ phụ.

“Anh Huy, anh đi đâu vậy —”

Huấn luyện viên Cảnh nhìn Tôn Gia Diệu trong nước, thở dài.

Quả nhiên.

Nhưng huấn luyện viên Cảnh không nhắc tới chuyện xưa, lần này tới cũng chỉ xem cuộc sống hiện tại của Tần Soái như thế nào, trông có vẻ ổn nên thầy cũng yên lòng.

Lúc tới 1000m, Bành Cẩm Huy đã hơi đuối sức, thầy Cảnh cũng đoán được việc gã không tăng tốc nước rút được.

“Ừ, đi xem Trần Nhất Lan trước đã.”

Nói tới sau nữa, Trần Nhất Lan lại bắt đầu nghe tai này ra tai nghe, cậu thả chai nước xuống, vận động cơ thể, “Em bơi tiếp đây.”

“Vâng, vận động viên cấp cao nước ngoài giỏi kiêm nội dung khá đồng đều ở bơi bướm, bơi ếch và bơi tự do. Còn các vận động viên hỗn hợp xuất sắc cả trong và ngoài nước thì tỉ lệ kiêm nhiều nội dung cao nhất vẫn là ở các cự ly hỗn hợp khác nhau. Ở nước ta, nội dung thứ hai đa số vẫn là bơi tự do, nhưng cơ cấu nội dung thứ hai vẫn còn đơn điệu, cự ly thì phân tán. Bơi hỗn hợp thật sự rất khó, bốn kiểu bơi đều phải thành thạo, trong đó phải có ít nhất một kiểu thật sự nổi trội mới được.” Tần Soái nói, “Nhưng em thấy chưa chắc Trần Nhất Lan đã không làm được, rõ ràng thể lực em ấy tốt, còn có thể giữ được khả năng bứt tốc và bơi nước rút ở chặng cuối nữa.”

Chỉ còn vài năm nữa là huấn luyện viên Cảnh về hưu rồi, người ta nói rời khỏi sàn đấu là thân hình phát tướng ngay, huấn luyện viên Cảnh cũng chẳng ngoại lệ. Cao hơn mét 8 mà giờ đã có bụng bia, trông hơi to lớn, tóc mai bên tai cũng đã lốm đốm bạc.

“Không biết lớn nhỏ.”

Thành viên đội bơi tản ra như chim vỡ tổ, lục tục đi thay đồ, ánh mắt nhìn Trần Nhất Lan cũng từ muốn gây hấn thành thành tâm kính nể.

“Thế thầy tính sao ạ?”

“Rất giỏi, em ấy tập rất chăm chỉ, hết giờ học là chạy 3000m, chạy nước rút 30m ngay, lại còn tập core với đội điền kinh nữa. Em có hỏi em ấy, em ấy bảo tối còn về bể bơi tập thêm. Rất kỷ luật.”

Có thể nhìn ra động tác quạt nước của Bành Cẩm Huy đã chậm hẳn đi.

Bành Cẩm Huy không trả lời mà đi thẳng, chẳng khác gì một con c·h·ó bị rơi xuống nước.

Bơi tự do 1500m là thế mạnh của Bành Cẩm Huy.

Sắc bén, nghiêm khắc.

“Thầy định đổi nội dung cho nhóc này, nhưng trung bình nó đã rất cân bằng rồi. Tới giờ vẫn chưa xác định được nội dung chính cho nó, nhưng thầy nghĩ bơi hỗn hợp 200 hoặc 400 là hợp với nó nhất.”

Thầy Cảnh nghiêng đầu nhìn Trần Nhất Lan, tranh thủ hỏi cậu, “Em quyết định chọn Đại học Hoài Xuyên thật đấy à?”

Trần Nhất Lan vẫn đang ở dưới nước chứ chưa lên, cậu thở hổn hển, đánh tiếng chào huấn luyện viên Cảnh trên bờ.

Tần Soái hỏi.

Mấy đội viên bên cạnh không tính thành tích cho gã, nhưng tự gã cũng nhẩm được chắc phải hơn 17 phút rồi.

Ánh mắt Trần Nhất Lan quét qua chỗ gã, khẽ nhướng mày — Như đang nhắc gã rằng sau này nhớ tránh xa Ôn Sơ Nịnh một chút.

Đã lâu rồi không gặp ân sư hồi xưa, tâm trạng Tần Soái hơi kích động. Cảnh Ái Quốc thấy Tần Soái từ xa cũng cực kỳ cảm khái.

Trần Nhất Lan giơ tay nhận, vừa hay hai vé, cậu nhớ tới chuyện Ôn Sơ Nịnh nói lúc sáng.

Cảnh Ái Quốc và Tần Soái đứng cạnh bể nhìn, lúc tới 1000m, chênh lệch đã thấy rõ.

“Ừm.”

Trong 100m cuối, Trần Nhất Lan tăng tốc rõ ràng.

“Khá đấy.”

Công viên nước?

“Cảnh béo —”

Nhưng cũng chỉ giới hạn trong những giải đấu nhỏ thôi.

“Trần Nhất Lan đang ở bể bơi, Tôn Gia Diệu sắp tới rồi.”

“Ừm.”

Mọi người cũng không có ý định đi đâu khác, huấn luyện viên Cảnh tiện thể bảo Tôn Gia Diệu thay quần bơi xuống nước luôn.

“Ở đâu mà chẳng gặp được.”

Cảnh Ái Quốc xuống tàu cao tốc, trên đường gặp một người bạn cũ nên trò chuyện đôi câu rồi mới đón xe tới trường Trung học Lâm Giang 1.

Tần Soái mím môi, “Em còn thấy tâm lý với bản lĩnh của nhóc này cũng không ổn. Không đi nổi con đường vận động viên thật.”

“Đúng vậy, thằng nhóc này là mầm non bơi lội tốt, huấn luyện đã hơn mười năm rồi, giờ chỉ đang dính giai đoạn chững lại thôi. Nhất là khi trong đội đang có người mới chỉ tập ba tháng mà đã phá kỷ lục cá nhân của nó.”

“Cái thằng vô lương tâm này,” Thầy Cảnh mắng nhưng giọng điệu lại có phần cảm khái, “Mà vậy cũng tốt, trường thể thao chúng ta cũng ở Hoài Xuyên, em ở lại Hoài Xuyên cũng tốt, sau này thầy nghỉ hưu rồi biết đâu vẫn gặp em.”

“Em đi cái gì, lo tập cho tử tế đi.” Thầy Cảnh rút vé lại.

“…” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tai em có vấn đề gì đâu.”

Từ xa đã nghe tiếng hò hét và tiếng nước bắn tung tóe rồi.

“Tôn Gia Diệu, em lại lười đúng không!” Huấn luyện viên Cảnh mắng vọng qua hàng rào.

“Toàn tham gia giải cấp thành phố thôi, cũng chỉ có bơi tự do cự ly dài là ổn,” Tần Soái nói, “Thể thao của trường Trung học Lâm Giang 1 tệ lắm ạ. Chủ yếu là trường chuyên cấp 3 nên mọi người đều tập trung cho việc học.”

Bành Cẩm Huy đi nhanh hơn.

Huấn luyện viên Cảnh đưa cho cậu một chai nước, Trần Nhất Lan rất kỷ luật, trong đội của họ có một câu rằng một ngày không xuống nước thì chỉ có mình biết, ba ngày không xuống là huấn luyện viên biết ngay.

“Thế tối nay là thầy phải về rồi à?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17