Thua Bởi Động Lòng
Giang La La
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 46: Chương 46:
Cô ấy thả lỏng tư thế, nhận lại điện thoại từ trong tay Khương Dữ Miên: “Cảm ơn Miên Miên, tối nay tớ sẽ mời cậu ăn cơm."
Lúc tài xế hỏi địa điểm, ba người không hẹn mà cùng báo cùng một địa chỉ, giống như đang biểu thị công khai cái gì vậy.
Cô sẽ không ngừng phát triển, tìm ra phong cách riêng của mình.
Từ Thiên Kiều ngửa đầu, áo cổ chữ V hoàn hảo làm bật ra được vóc dáng của cô ấy.
“Miên Miên, cậu đúng là…!”
Liên hoan ở đại học không giống như cấp ba, đã bắt đầu tiếp xúc với văn hóa bàn rượu rồi, nhưng mà cũng không có ép buộc gì. Để hùa theo ý của mọi người mà có một số người cũng sẽ uống một ly.
Hai tháng trôi qua, Khương Dư Miên đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống mới, nhưng thỉnh thoảng cô sẽ được ông cụ và thím Đàm gọi về Lục gia để ăn tối. Khi nhìn khung cảnh quen thuộc nơi đây vẫn khiến cô không kiềm chế được mà nhớ lại những kỷ niệm lúc còn ở đây. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi bốn người gặp nhau đã là sáu giờ tối, bọn họ chọn một nhà hàng nổi tiếng trên mạng, sau khi bước vào, việc đầu tiên Từ Thiên Kiều, một con người yêu cái đẹp làm đó chính là bước tìm một bối cảnh đẹp để chụp ảnh.
Nhưng câu trả lời của Khương Dư Miên lại chính là: “Em không dám.”
Vừa xuống cầu thang, đã thấy một chiếc ô tô dừng bên đường.
Lúc này Hứa Đóa Họa mới thả cho cô tự do.
Thanh niên nắm lấy một nắm tuyết, dưới nhiệt độ lạnh lẽo đó dần dần trở nên lãnh đạm: “Bọn họ là người thân của tôi, nhưng họ lại đối với tôi không có một chút ý tốt.”
Thịnh Phỉ Phỉ đứng dưới lầu ký túc xá nữ của Học viện Mỹ thuật, mặc một chiếc áo khoác có màu sắc vô cùng tinh tế, thỉnh thoảng còn giậm chân, đợi đến khi Khương Dư Miên từ cầu thang đi ra.
Tần Chu Việt sau một hồi nói chuyện đã phát hiện ra rằng Khương Dư Miên đang cố tình trốn tránh những vấn đề liên quan đến Lục Yến Thần.
Lúc này, phía trước vừa hay có một chiếc xe đi tới, Tần Diễn vẫy tay dừng lại.
Cảm nhận được sự xuất hiện của con người, ánh sáng trong nhà sáng lên nhờ robot thông minh ở góc tự động bật lên.
Cô bạn học ở dãy bên trên, Tần Diễn ở bên cạnh lười nhác.
Tần Chu Việt thừa nhận: “Đúng là Lục Yến Thần đã yêu cầu chúng tôi chú ý nhiều hơn. Cậu ấy không có ý can thiệp vào cuộc sống của cô, chỉ là thỉnh thoảng muốn quan tâm đến một chút mà thôi."
Sau đó, Từ Thiên Kiều nói cô ấy muốn xỏ lỗ tai, bởi vì hiện tại hai bên tai của cô ấy đều có lỗ cần xỏ, với tư cách là bạn cùng phòng, nên họ đã đi cùng cô ấy.
“Mỗi ngày tớ đều ở phòng học với ký túc xá, trang điểm lên làm gì chứ.” Cô không ghét trang điểm, chỉ là cảm thấy việc này không cần thiết làm hằng ngày mà thôi.
Nguyên Thanh Lê nghe cô nói vậy thì rất tin tưởng.
Khương Dư Miên rất thông minh, chỉ cần cô chịu chú ý một chút, sau đó cẩn thận nhớ lại việc Tần Diễn chủ động đến cửa như thế nào, thì đã gần như đã đoán được nguyên nhân.
Sau trận đấu, Tần Diễn không nhắc đến những lời như cho người dẫn cô các kiểu nữa, thậm chí còn nói đùa: “Cậu không cần phấn đấu nữa, chờ sang năm đón lớp của tôi đi.”
Đột nhiên thiếu niên ngày thường giả ngầu ngây người khiến Khương Dư Miên không nhịn được muốn cười: “Tôi suy nghĩ một chút thì thấy cậu nói rất đúng, ở bên ngoài uống rượu cũng không tốt.”
Tần Chu Việt đã có dự đoán trước từ lâu, thoải mái nhíu mày: “Chỉ là cháu nhìn thấy người quen nên lơ đãng nhắc tới lúc nói chuyện với bạn bè mà thôi.”
“Lúc trước tôi có mang theo, vẫn đủ mặc.”
Chẳng qua là một người dầm mưa muốn che ô cho người khác mà thôi.
Khi chiếc lá cuối cùng trên cây rụng xuống cũng là lúc mùa đông lạnh giá kéo đến.
Thật là càng miêu tả càng thái quá.
Hứa Đóa Họa liệt kê ra một đống lớn: “Bây giờ làm gái xinh cần nhiều lắm, nào là phong cách ăn mặc, kỹ thuật trang điểm, rồi còn lập nhân thiết cho mình nữa.”
Hai người đồng thanh: “Khu Gia Cảnh.”
Hai người gần như là ấn chuông cùng lúc, bọn họ ngẩng đầu nhìn nhau, một khắc kia không có căng thẳng tranh đấu, không có vui sướng thắng lợi, chỉ có bình tĩnh trấn định, gặp nguy không loạn.
Bên trong từ đường đèn sáng trưng, bên ngoài từ đường mưa như trút nước, một cánh cửa như chia đôi thế giới.
Bây giờ, cô trưởng thành rồi, người giám sát cô trộm uống rượu lại không thấy đâu nữa.
Thịnh Phỉ Phỉ nghiêm túc suy nghĩ sau đó đếm ngón tay: “Bàn phím, tai nghe, máy chơi game…”
Mọi người đều biết rõ năng lực của Thẩm Thanh Bạch, đối đầu với một vị đại thần như vậy phải cần có một dũng khí rất lớn, thế mà tân sinh viên vừa mới gia nhập câu lạc bộ không lâu lại dám đối mặt khiêu chiến, cứ nghĩ đến là thấy k*ch th*ch rồi.
Bác sĩ Kỳ cất điện thoại đi rồi bước nhanh đến khu chờ, quả thật Tần Chu Việt đã đến từ lâu rồi, còn đang ngồi trên ghế lật sách xem.
Khương Dư Miên không biết vì sao đột nhiên Thẩm Thanh Bạch lại thêm cô vào danh sách bạn bè. Cô không chủ động chào hỏi, đối phương cũng không gửi tin nhắn. Không có gì khác trong hộp thoại ngoại trừ một thông báo hệ kết bạn thành công.
Khương Dư Miên cũng không hề biết gì về cuộc điện thoại của bác sĩ Kỳ sau khi mình rời khỏi nhà.
Chuyện xảy ra khác thường ắt có kỳ lạ, không thể không đề phòng.
Thỉnh thoảng có một vị khách đi ngang qua nhìn cô, nhưng Từ Thiên Kiều không sợ ánh mắt của người khác mà chỉ lo đắm chìm trong thế giới của chính mình.
Khương Dư Miên nhìn bình rượu: “Một ly rượu trái cây chắc không sao đâu.”
Tần Chu Việt nhướng mắt, khóe miệng nhếch lên: “Cậu à, lời này của cậu thú vị thật đấy.”
Khương Dư Miên ngồi xuống mang giày: “Hôm nay không được ạ, cháu có hẹn với bạn cùng phòng hôm nay sẽ cùng cô ấy ăn sinh nhật.”
Không chỉ có như thế, Tần diễn còn dụ dỗ cô: “Cuối tuần tôi mời cậu đi ăn cơm.”
“Bộ cô không thấy tin tức hả? Cái gì mà nữ sinh viên say rượu ở đầu đường…”
…
Thấy cô tỏ vẻ không muốn nhắn đến, mọi người nghĩ thầm chắc có lẽ là không có thành tích gì rồi. Có vài thiên tài là trời cho, còn một số “thiên tài” là ngày ngày cố gắng.
Cô đã từng ghen tị với rất nhiều người xinh đẹp, từng muốn trở thành họ, nhưng sau đó đã có người nói với cô rằng chỉ cần là chính mình, hướng về một bản thân tốt nhất của tương lai là được rồi.
Giọng nói cuối cùng mang theo vài phần chất vấn, Khương Dư Miên nói xong thì ý thức được có gì đó không đúng, vội vàng điều chỉnh thái độ: “Xin hãy nói cho anh ấy biết tôi rất cảm kích lòng tốt của anh ấy, nhưng tôi không cần, cảm ơn.”
Mỗi một người sẽ gặp những người khác nhau ở mỗi giai đoạn khác nhau của cuộc đời, giống như Lục Tập, bất cứ nơi nào cậu ấy đi, thì những người bạn xung quanh của cậu ấy cũng sẽ thay đổi. Ngoại trừ một số ít, chẳng hạn như Lý Hàng Xuyên và Tôn Bân, đó là tình bạn chân thành nhất của cậu ấy khi còn trẻ.
Sau khi nói xong mọi chuyện, Thịnh Phỉ Phỉ mới vỗ tay thoải mái hỏi: “Miên Miên, còn cậu thì sao? Năm nay cậu định mua gì?”
Rất nhiều quần áo là ông nội Lục tự mình mua, dứt khoát báo kích thước để cửa hàng tự chuẩn bị rồi đưa tới, ngay cả cơ hội từ chối mà cô cũng không có.
Hình ảnh hai người đứng chung một chỗ vừa nói vừa cười lọt vào trong mắt của Thẩm Thanh Bạch đi ngang qua.
Cái gọi là được tặng miễn phí, nhưng thật ra đằng sau đó đã có người trả tiền thay.
“Nãy giờ đã chụp rất nhiều rồi, cậu vẫn còn muốn chụp sao?”
Khương Dư Miên: “...”
Chẳng qua là trong số đó có vài người có thể trực tiếp về nhà ở vào cuối tuần, chẳng hạn như Khương Dư Miên và Thẩm Thanh Bạch.
Cái hiếm thấy chính là, Thẩm Thanh Bạch cũng đến.
Các thành viên của câu lạc bộ tò mò hỏi: “Khi còn bé lận sao? Nghe nói anh Thẩm hồi còn nhỏ từng tham gia cuộc thi quốc tế luôn đó, Miên Miên thì sao?”
Anh ta đã rất cố gắng hiểu những lời vừa rồi của Khương Dư Miên: “Cô có nghĩ rằng sự quan tâm của Lục Yến Thần dành cho cô sẽ gây rắc rối cho cô không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tùy lúc mà khác nhau chứ.” Lục Tập hùng hồn nói lý lẽ: “Lần trước đều là người quen, còn ở đây cô chỉ mới làm quen được với mấy thành viên trong câu lạc bộ đã được bao lâu đâu?”
“Mời tôi ăn cơm?” Chẳng ai cho không ai cái gì bao giờ, việc này hơn phân nửa là có vấn đề.
Tần Chu Việt bước xuống cầu thang, không sợ lạnh, cứ như vậy ngồi cùng anh: “Ông ấy? Ai? Họ không phải đều là người thân của cậu sao?”
Nhìn thấy cảnh này, Nguyên Thanh Lê đeo mặt nạ ghé sát vào tai Khương Dư Miên hỏi: “Miên Miên, chúng ta có cần mua quà luôn không?”
Trải qua hơn một năm trưởng thành, cô đã có dũng khí đối mặt với quá khứ. Không ngờ trong một thời gian mà những người đó đã kịp thời biến mất.
Lục Tập đổi tính rồi à? Lại còn đưa cô về nhà?
“Trời bắt đầu hạ nhiệt độ rồi, thím Đàm bảo cô trở về chọn chút quần áo.”
Khương Dư Miên hơi chần chừ: “Chắc là từng tham gia một vài lần, cũng đã lâu lắm rồi.”
Nhưng khi nhớ lại, chỉ có Khương Dư Miên mới biết thật ra quà đó không dành tặng cậu.
Thịnh Phỉ Phỉ tìm một lý do rất hợp lý để nói: “Đây là phiên bản mới vừa được được ra mắt.”
Lục Yến Thần ra lệnh cho robot: “Star, kiểm tra lịch trình gần đây, chọn chuyến bay về nước.”
“Sao đột nhiên hai người lại trở nên như vậy?” Tần Chu Việt vẫn nhớ đã nhìn thấy Lục Yến Thần và Khương Dư Miên đi dạo cùng nhau, cô gái nhỏ luôn ngoan ngoãn đi theo Lục Yến Thần. Bao gồm cả khoảng thời gian Khương Dư Miên bị bệnh và sống ở biệt thự Thanh Sơn, anh ta còn dùng điều này để trêu chọc Lục Yến Thần khi lần đầu tiên quan tâm một người đến vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thấy cậu cứ như vậy mà chen lên, Thẩm Thanh Bạch híp mắt, “rầm” một tiếng đóng cửa xe lại rồi lên ghế phụ.
“Cũng đúng, người bình thường cậu đều chẳng để vào mắt mà.” Hứa Đóa Họa nghĩ một chút rồi nói: “Tớ thấy á hả, ấn tượng hằng ngày để lại cho người khác cũng quan trọng lắm, nếu như tớ đẹp giống cậu thì nhất định nào tớ cũng sẽ chăm chút cho bản thân luôn.”
Tần Diễn cười: “Đùa thôi, nếu ai người ở cùng một hướng thì vừa hay ngồi chung xe luôn đi, dù sao cũng đã trễ như vậy rồi, con gái bắt xe một mình cũng không an toàn đâu.”
Đến khoảng mười một giờ năm mươi phút tối, Lục Yến Thần mặc một chiếc áo khoác đen sẫm, một mình đến từ đường của tổ tiên.
Có vài cô gái không thể uống thì có thể dùng đồ uống thay thế.
Lục Tập thường hay ở nhà chơi game, còn môn thể thao mà cậu thích và hay chơi với bạn cũng chỉ có bóng rổ.
Cô nghĩ rằng tốt nghiệp tức là trưởng thành.
Khương Dư Miên buột miệng nói: “Ý của cô là?”
Tần Chu Việt gật đầu để xác minh suy đoán của cô: “Đúng vậy, khi tôi biết cậu ấy, cậu ấy cũng là khách trong phòng tư vấn.”
Sau khi lên đại học, bất kể lớp học hay câu lạc bộ, thông tin liên lạc của mọi người đều được ghi vào sổ, điều này không có gì bí mật. Khương Dư Miên nhìn những cái tên trong danh sách hầu như đều là bạn cô, cảm thấy quen thuộc thì thêm vào WeChat, mà cô cũng không quá coi trọng những thứ này, nên đã mặc kệ mà nằm xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi nhớ lại những cảnh thời thời niên thiếu, Tần Chu Nguyệt cuối cùng cũng trở lại chủ đề chính: “Cậu ấy một mình giải quyết mọi khó khăn, nên hiện tại cậu ấy chỉ muốn thay cô là người dẫn đường, chứ không có ý muốn làm phiền cô.”
Trong lúc vô tình, cô ấy đã nhìn về phía trước, bắt gặp một bóng người mặc đồ xám vô cùng có khí chất, chỉ cần nhìn sơ qua là cô ấy đã thấy được sự quyến rũ của đối phương.
Ví dụ như bây giờ, vì cô biết rằng sự chăm sóc của Tần Diễn là từ sự nhờ vả của Lục Yến Thần, khiến cô bối rối không thôi, chỉ có thể bày tỏ sự phản đối của mình bằng những cảm xúc mãnh liệt như lúc nãy.
Cô đặt ly xuống: “Được rồi được rồi, tôi không uống nữa.”
Khương Dữ Miên lùi lại hai bước, đang chuẩn bị gọi xe quay lại trường học, thì thấy Tần Diễn từ ghế lái phụ bước xuống. Cô còn chưa kịp thắc mắc tại sao đối phương lại xuất hiện ở đây, thì Tần Chu Việt lại từ ghế lái đi vòng lại.
Dung nhan của thiếu niên ngồi ghế lái phụ trong trẻo lạnh lùng, sau khi lên xe thì không nói một lời nào, giống như không phải là người cùng đường với bọn họ vậy.
Sau nửa đêm, một trận mưa to từ trên trời giáng xuống, giống như đang khóc thương thay cho mặt đất, gió không ngừng gào thét trong không trung. (đọc tại Qidian-VP.com)
…
Cô có một sở thích mà không ai biết, đó là nếm rượu.
Cô đã hoàn thành chương trình được chín mươi phần trăm rồi, chỉ còn có vài bước cuối cùng nữa mà thôi.
Thiếu niên mười bốn tuổi lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt lưu manh: “Nếu tôi đi vào ông ấy sẽ không vui.”
Nguyên Thanh Lê trốn sau bức màn lặng lẽ thò đầu ra nói: “Miên Miên không trang điểm cũng rất đẹp.”
Khương Dư Miên có chút kinh ngạc: “Anh ấy cùng bác sĩ Kỳ sao”
“Cô nên biết, năm đó ông cụ và Lục gia trách cứ đổ hết lỗi lầm lên đầu cậu ấy. Khi nhìn thấy Lục gia hận cậu ấy, thì con cháu Lục gia cũng hùa theo coi thường cậu ấy, khi đó cậu ấy đã chịu rất nhiều áp lực, một mình gánh vác những năm tháng khó khăn nhất.”
Âm thanh hai người nói chuyện với nhau không lớn, nhưng đang ở trong chiếc xe nhỏ hẹp này nên chỉ cần có tâm lưu ý là có thể nghe được rõ ràng.
Phó hội trưởng bưng một ly rượu về, giới thiệu với mọi người: “Rượu mơ xanh quán này tự ủ không tồi đâu.”
Sau tin nhắn lần đó cũng đã gần nửa năm cô không liên lạc với Lục Yến Thần. Không phải vì tức giận, cũng không phải bất mãn khi tỏ tình thất bại mà là vì sợ hãi.
Cũng thật tốt khi bản thân cô có những người bạn mới, không còn bị những đau khổ trong quá khứ dày vò nữa.
“Tôi không cần các người quản.” Khương Dữ Miên bị quản gần nửa học kỳ vẫn chưa khôi phục lại, nên ngữ khí hơi không thân thiện: “Anh ấy ở nước ngoài, còn phải lo lắng cho tôi ở Trung Quốc, như vậy không thấy phiền phức sao?”
Hai người cvậu cháu đồng thời rời đi, trong đầu bác sĩ Kỳ cất chứa bí mật nặng trĩu của người khác, không thể không cảm thán: “Đời người thú vị quá đi.”
Lại có một người qua đường đi từ bậc thang đi lên, là một người con trai có vóc dáng cao ráo, mặc đồ thể d·ụ·c màu trắng giản dị, tay mang theo chai đồ uống thể thao sắp cạn.
----
Sau đó, bốn cô gái trẻ trung xinh đẹp cùng nhau đi ra khỏi trung tâm mua sắm, chiếc ô tô màu đen bên đường chậm rãi khởi động, chiếc taxi đi theo họ cả một đoạn đường cho đến khi về tới trường.
Cô quay đầu nhìn lại, là Lục Tập.
“Ồ, cháu quên mất chuyện này luôn.” Tần Chu Việt khép tạp chí lại: “Thế vậy rốt cuộc thì chuyện hai người kia là thế nào?”
Người mẹ đau lòng bế cậu nhóc lên dỗ dành, đứa nhỏ dựa vào trong vòng tay mẹ, nhanh chóng được chọc cười.
Cô ấy suy nghĩ một lúc sau đó nói: “Tại sao cậu không tặng một quả bóng rổ cho cậu ấy.”
Khi còn nhỏ, anh ta có mối quan hệ rất tốt với chú của mình, anh ta thường đến gặp chú của mình trong giờ làm việc, đó cũng là lúc Tần Chu Việt biết đến Lục Yến Thần, người thường xuyên đến khám bệnh.
Có vẻ như những sự thờ ơ hay vô cảm vừa rồi chỉ là nói dối, bởi vì khi nhắc đến Lục Yến Thần, cô sẽ trong vô thức mà quan tâm đến anh.
Từ Thiên Kiều ra ngoài hẹn hò xách về túi lớn túi nhỏ bày đầy trên bàn, tiện tay kéo ghế ngồi xuống rồi cởi giày cao gót chín phân ném sang một bên, ngón tay xoa xoa đôi chân bị siết ra vết đỏ: “Trong túi màu đỏ có đồ ăn đó, các cậu tự lấy đi, những túi khác thì đừng có động vào.”
Trong ký túc xá, Hứa Đóa Họa giơ ngón tay cái lên với cô, trong mắt đầy chấn động.
Đồng nghiệp đi rồi, anh rời khỏi phòng nghỉ, đi vào phòng riêng.
“Có kỹ xảo nào có thể dạy cho bọn tôi không?”
Từ Thiên Kiều thất vọng trở lại bàn ăn cùng với các chị em của mình thưởng thức bữa tối.
Mười phút!
Được giúp đỡ là điều tốt, nhưng sự quan tâm của Lục Yến Thần dành cho cô chỉ là xuất phát từ sự đồng cảm và thương hại dành cho một đứa em gái của anh, nên cô mới không muốn sự chăm sóc đặc biệt này.
Lục Yến Thần cũng là bệnh nhân của bác sĩ Kỳ.
“Cô có biết tôi đã gặp Lục Yến Thần như thế nào không?” Tần Chu Việt dùng Lục Yến Thần làm mồi nhử để dụ cô vào bẫy: “Tôi và cậu ấy gặp nhau trong phòng tư vấn này.”
Là Thẩm Thanh Bạch.
Trời dần ngả bóng, Khương Dư Miên vén tóc lên, lấy bộ đồ ngủ ra khỏi tủ rồi nói: “Tớ đi tắm trước đây.”
Thành viên của câu lạc bộ rất nhiều, tụ tập ăn uống đều là những cán sự có chức vụ, chỉ có khoảng chừng mười người tới.
Từ Thiên Kiều rất ghét góc nhìn thẳng thắn của Hứa Đóa Họa khi chụp ảnh.
“Bây giờ các cô gái nhỏ đều bướng bỉnh như vậy sao?” Tần Chu Việt khoanh tay khẽ thở dài: “Cô không biết năm đó Lục Yến Thần muốn có người giúp cậu ấy đến mức nào đâu.”
Khương Du Miên mím môi suy nghĩ, một lúc sau mới lắc đầu với Nguyên Thanh Lê: “Không sao, chỉ cần chúng ta giữ lời hứa là được.”
Một mình anh trải qua bao vui buồn.
Tần Chu Việt thấy vậy thì rất hài lòng với phản ứng của cô.
Cuối cùng Khương Dư Miên đứng dậy, đi đến chỗ rót rượu mơ xanh.
Từ Thiên Kiều, người có h*m m**n mua sắm mạnh mẽ, đã đưa họ đến rất nhiều cửa hàng quần áo và cửa hàng trang sức khác nhau, cô ấy cầm chiếc kẹp tóc lên rồi đưa lên đầu Hứa Đóa Họa, nếu cảm thấy ổn, cô ấy sẽ mua nó: “Tớ sẽ tặng cho cậu xem như quà sinh nhật.”
Hối hận ư?
Mới giữa tháng Mười Một mà Thịnh Phỉ Phỉ đã bắt đầu nghĩ về món quà cho ngày sinh nhật của Lục Tập, điều này cho thấy thành ý của cô rất lớn.
Cậu hai họ Lục vung tiền như rác lại để ý mười mấy hai mươi tệ này sao? Đúng là kỳ lạ.
Tin tức này nhanh chóng truyền đến các khoa khác, Tưởng Bác Tri yên lặng nhìn chằm chằm tài liệu chuyên ngành toán học, không thể không nhớ đến ký ức lúc Khương Dư Miên tiến vào lớp mười cấp ba đã đọ sức trong toán học với mình như thế nào.
Tần Diễn tùy tiện hỏi: “Hai người ở chung à?”
Khương Dư Miên có hỏi có đáp, không nghĩ tới cái gì khác, ngay lúc Lục Tập đang thao thao bất tuyệt thì màn hình điện thoại di động của cô khẽ sáng lên, Wechat hiện lên một thông báo mới.
“Lần này là một em trai, nói cái gì mà phải cho chị ăn nhiều mới được. Cậu ta tặng vui vẻ như vậy thì cứ để cho cậu ta tặng thôi.” Qua những lần mang mấy món quà hàng hiệu về là có thể nhìn ra được đối tượng hẹn hò của Từ Thiên Kiều vô cùng giàu có, bất kể là tặng cái gì đi nữa thì cô ấy cũng đều sẽ biểu hiện ra vẻ vui mừng.
Sau khi Thịnh Phi Phi ký đơn đặt hàng xong, Khương Dư Miên cũng không khỏi thăm dò quá khứ nữa: “Vậy trước đó cậu đã tặng những gì?”
Cho đến bây giờ, Thịnh Phỉ Phỉ vẫn nghĩ rằng chiếc khăn choàng năm ngoái là món quà tặng Lục Tập.
Thỉnh thoảng, lúc chạy bộ bên hồ nước gần căn hộ, cô còn tình cờ gặp Thẩm Thanh Bạch, hay những người tổ chức hoạt động trong câu lạc bộ, như vậy chắc chắn sẽ không tránh khỏi việc mọi người gặp nhau.
Nghe vậy bốn người chúng tôi mắt sáng lên: “Có chuyện như vậy nữa sao?”
Tài năng của cô quá mức chói mắt, thế nên khi nhắc tới cô, điều đầu tiên mọi người nhớ đến đều sẽ là cô nữ sinh này lợi hại như thế nào.
Khương Dư Miên trợn to mắt, vẻ mặt phòng bị.
Nếu kiên trì nói mình không uống rượu thì người ta sẽ không bắt ép nữa, nhưng nếu đã uống một ly rồi thì lần mời rượu sau sẽ khó mà từ chối được.
Một cậu bé chỉ vừa thành niên, thường xuyên đi bộ một mình đến phòng khám.
Thấy một màn này, cô tự động cong khóe miệng lên. Cho đến khi trong tầm mắt xuất hiện bóng dáng của một người, đột ngột cô bị kéo lại về hiện thực.
Khương Dư Miên có chút kinh ngạc.
Nhưng cô cũng biết Lục Tập có ý tốt, nói: “Con trai có thể uống thì con gái đương nhiên cũng uống được.”
“Khương Dư Miên, cô cảm thấy cậu ấy là người sẽ nhúng tay vào mọi chuyện của cô sao?”
Các đồng nghiệp của viện nghiên cứu nửa đêm thức dậy khát nước thì thấy anh đứng ở bên ngoài phòng nghỉ, bèn hỏi: “Lục, chưa nghỉ nữa à?”
Từ khi khai giảng đến bây giờ, tuần nào Từ Thiên Kiều đi ra ngoài hẹn hò với bạn trai cũng đều mang về một đống đồ, quần áo trang sức đủ các loại, thỉnh thoảng cũng sẽ có chút đồ ăn vặt.
Hứa Đóa Họa vừa mở một túi đồ ăn vặt ra, đứng ở bên cạnh bàn nói: “Chậc chậc, dáng người trời cưng thế này, có thể cho tớ sờ chút được không?”
Nhắc tới khi còn nhỏ, Thẩm Thanh Bạch ở đối diện ngước mắt nhìn cô một cái.
“Không phải.” Chỗ đó cách trường học không xa, vốn đã có rất nhiều sinh viên thuê phòng ở đấy rồi.
Hôm thi đấu, hầu như toàn bộ câu lạc bộ đều đến xem.
Khương Dư Miên làm đàn em, tính cách khá là mềm mại, nói: “Là vì hồi nhỏ tôi đã cảm thấy hứng thú rồi.”
Hứa Đóa Họa cố gắng nắn lại suy nghĩ của cô: “Đến lớp học cũng có thể trang điểm mà, cậu nghĩ xem, mỗi ngày từ ký túc xá đến tòa nhà giảng viên dạy, trên đường đi sẽ gặp phải bao nhiêu người, lỡ đâu có ai nhìn trúng mình thì sao?”
Lục Tập khẽ cười một tiếng, liếc mắt nhìn đầy ẩn ý.
Mấy người họ vừa đi vào cổng trường vừa cười cười nói nói, Lục Yến Thần, người đã im lặng quan sát cả ngày, cuối cùng cũng dừng lại.
Khương Dư Miên cố ý che giấu: “Có chút lý do cá nhân.”
Thấy Khương Dư Miên chuẩn bị nhận rượu, Lục Tập nhíu mày: “Cô là con gái, ở bên ngoài mà uống rượu cái gì…”
Dưới sự khuyến khích mạnh mẽ của bạn cùng phòng và sự cổ vũ của đôi bông tai xinh đẹp kia, Khương Dư Miên không thể không ngồi xuống.
Tính tình Thẩm Thanh Bạch đó giờ vẫn luôn cao ngạo lạnh lùng, chỉ cần không gọi đến tên anh ấy là tuyệt đối không nói thêm một câu, dù cho đề tài mọi người đang bàn luận rõ ràng là có liên quan đến anh ấy.
Bác sĩ Kỳ hừ nhẹ một hơi: “Thằng nhóc nhà cháu báo cáo tình hình cũng nhanh thật đấy, cô ấy là khách hàng của cậu.”
“Miên Miên, bây giờ cháu phải đi rồi sao?” Thím Đàm nhìn thấy Khương Du Miên đeo túi đi về phía cửa, giống như muốn đi ra ngoài. Cô mới về nửa tháng trước, mà ngày mai đã phải đi, nên thím Đàm rất cố gắng thuyết phục cô ở lại: “Sao không ở lại ăn cơm tối đã?”
“Anh?” Tần Diễn có hơi bất ngờ.
Sinh nhật của anh sắp đến rồi, Lục Yến Thần.
Khương Dư Miên có chút phiền muộn: “Không biết có nên đi gặp anh ấy hay không.”
Quà tặng của hai người họ đã được quyết định như thế này.
Thành viên của phòng ký túc xá 405 này như một danh lam thắng cảnh, vậy mà hôm nay những danh lam thắng cảnh lại này tập hợp lại với nhau thì tỷ lệ để trở nên đẹp hơn là cực cao. Nguyên Thanh Lên trực tiếp đeo mặt nạ che kín người, làm bộ để người khác không nhìn thấy mặt mình.
Lục Tập đã chuẩn bị một đống lời nói khuyên nhủ cô, nào có ngờ Khương Dư Miên lại bị thuyết phục nhanh như vậy, cậu thiếu chút nữa đã không kịp phản ứng: “Cô… chịu nghe tôi ư?”
Khương Dư Miên dựa người vào lan can nhìn về phía xa xa, trông thấy màn đêm buông xuống đồng thời ánh đèn ở xung quanh cũng được thắp sáng.
Hai trong ba người đều là người quen, Lục Tập hợp tình hợp lý mà giành ghế sau: “Muốn về nhà đúng không? Tôi cũng ở chỗ đó, chia tiền xe với mọi người luôn.”
Hai người im lặng nhìn nhau, thoạt nhìn Thẩm Thanh Bạch như đang đến gần cô nhưng chỉ lướt qua bên cạnh cô rồi đi về phía bậc thang. Lúc rời đi còn xẹt qua một tia gió, như muốn truyền đạt vào tai cô: “Đừng quên thi đấu.”
Biết cô không yên tâm, nên bác sĩ Kỳ đã dùng giọng điệu dịu dàng an ủi cô: “Đừng dễ dàng chất vấn bản thân như thế, em có thể thử cùng cậu ta trao đổi một chút, xem thử thái độ của cậu ta như thế nào.”
Bình thường thì cô sẽ không có hứng thú nhưng khi đã bị k*ch th*ch rồi thì uống đến không dừng được, thích tất cả những rượu trái cây hương vị chua ngọt.
Khương Dư Miên chém đinh chặt sắt nói: “Sẽ không đâu.”
Quan hệ giữa hai người có phần hòa hoãn, Lục Tập chủ động chào hỏi cô, Khương Dư Miên cũng ngoan ngoãn trả lời: “Câu lạc bộ tụ tập liên hoan.”
Lục Tập phản bác: “Sao mà giống nhau được?”
Tôi không còn sợ hãi trước những ánh mắt lạ lùng và những lời trêu chọc của họ nữa. Cách tốt nhất để vượt qua nỗi sợ hãi là đối mặt trực tiếp với nỗi sợ hãi.
Ban đầu, trong ký túc xá của họ đã thống nhất rằng mọi người sẽ cùng nhau đi ăn và không mua quà, để mọi người sẽ không phải thay nhau đi mua. Nhưng bây giờ Từ Thiên Kiều lại phá lệ, hai người hiện tại đều không ai tặng gì, nên cứ có cảm giác thiếu thiếu.
Sau bữa tiệc, Khương Dư Miên một mình trở về phòng, mở nhật ký ra viết một chương mới.
Khương Dư Miên khẽ mím môi: “Có thể.”
Một người quỳ trong nhà khiến trong lòng tràn ngập sầu muộn bởi tiếng mưa rơi, một người cầm ô đứng dưới mái hiên, nhìn mưa lớn cả đêm.
Hai anh em họ đứng chung một chỗ, làm cho Khương Dư Miên chợt hiểu ra.
Khương Dư Miên đã được Thịnh Phỉ Phỉ đào tạo, nên kỹ năng chụp ảnh của cô cũng không đến nỗi tệ, Từ Thiên Kiều sau khi biết được đã trêu ghẹo cô: “Miên Miên của chúng ta chắc chắn là một người vô cùng tài giỏi.”
Phía sau vang lên tiếng khóc “oa oa” khiến Khương Dư Miên quay đầu lại theo bản năng, hóa ra là một bạn nhỏ vừa trèo lên đình hóng gió thì té ngã một cái ở bậc cầu thang.
Kể từ lần trước, sau khi cô đập nồi dìm thuyền châm biếm Lục Tập thì Lục Tập quả thật đã thay đổi rất nhiều, ít nhất thì nói chuyện ở trước mặt cô không còn gợi đòn như trước nữa.
*
Không biết tại sao mà lúc này lại có một cảm giác vô cùng lạ lùng tỏa ra xung quanh.
Lục Tập khoanh tay, vui vẻ thoải mái dựa vào ghế: “Còn không phải là muốn đưa cô về nhà trước sao?”
Cô ấy rất giỏi trong việc thu hút những người đàn ông xuất sắc và hy vọng họ sẽ trở thành người hầu của cô ấy, nhưng thật đáng tiếc lần này cô ấy đã không nắm bắt được cơ hội rồi.
Thịnh Phỉ Phỉ vẫn rất kén chọn khi mua sắm, sau nhiều lần sàng lọc, cô ấy vẫn ra về trắng tay. Cuối cùng, cô ấy đã bỏ ra một số tiền rất lớn để mua thiết bị điện tử đời mới nhất, khi ký vào hóa đơn thanh toán, Khương Dư Miên rất khó hiểu: “Không phải tớ đã giúp cậu tặng nó vào năm ngoái rồi sao?”
Bất phân thắng bại với một đàn anh được ca ngợi là thiên tài, Khương Dư Miên khoa máy tính lại một lần nữa một trận nổi tiếng.
Vừa đến nhà thờ tổ, người đàn ông cao lớn đã quỳ thẳng xuống.
Trước đó anh của anh ta đã nhắc nhở anh ta không nên để cho Khương Dư Miên biết quan hệ của bọn họ, nhưng hôm nay lại bị đụng phải.
Đó là những mã số và tốc độ mà bọn họ xem không hiểu được, chờ đến khi mọi người phục hồi tinh thần lại thì hai người đã đồng thời ấn chuông.
“…” Thật đúng là không khen nổi người nào đó mà.
Hội trưởng Tần Diễn phụ trách đưa mọi người lên xe, thấy Khương Dư Miên và Thẩm Thanh Bạch đứng đó thì hỏi: “Hai người ở chỗ nào?”
“Lục Tập.” Tần Diễn có quen biết Lục Yến Thần nên tất nhiên cũng quen Lục Tập, chẳng qua là anh ta và Lục Tập không phải cùng một loại người nên rất ít khi chơi chung một chỗ.
Tín chỉ không chỉ ảnh hưởng đến thành tích học tập mà còn ảnh hưởng đến các loại học bổng. Khương Dư Miên nghĩ, vì học bổng và giấy khen thì khom lưng một chút cũng được.
Bề ngoài, sự chăm sóc của Lục Yến Thần có thể giúp ích cho cô rất nhiều, nhưng đồng thời, nó cũng khiến trái tim cô bị mắc bẫy.
Cô không khỏi suy nghĩ: Lục Yến Thần nhất định sẽ trở lại vào ngày đặc biệt đó.
Khi thanh toán, cô được thông báo: “Xin chúc mừng, quý khách chính là vị khách hàng thứ một ngàn mà cửa hàng của chúng tôi, nên bữa ăn hôm nay có thể được đặt hàng miễn phí.”
Khương Dư Miên nhớ đến buổi liên hoan sinh nhật lúc nghỉ hè, một đám người ôm chai rượu chơi trò chơi ở KTV: “Sinh nhật lần trước các cậu không có nói như vậy.”
“Mua quà.” Thịnh Phi Phi chủ động nắm lấy tay cô: “Đi thôi, nhanh lên xe.”
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào giao diện WeChat, hộp thoại chú cừu hoạt hình chịu đựng không hề nói gì.
Chẳng mấy chốc đã có người chuyển đề tài: “Người ta là được ông trời đuổi theo đút cơm đó.”
Bây giờ cũng không có gì để tranh đấu, Khương Dư Miên khom lưng ngồi vào.
Khương Dư Miên vừa mới tắm xong không biết bên ngoài đang nói chuyện gì, chỉ thấy đột nhiên Hứa Đóa Họa vọt tới trước mặt cô ngắm nghía: “Trước đây không để ý, thì ra dáng người của Miên Miên lại đẹp như vậy luôn đó.”
Lúc liên hoan, cậu đã theo dõi Thẩm Thanh Bạch, cả một bàn dài mà anh lại cố tình ngồi đối diện Khương Dư Miên. Lúc một đám người rời đi xuống lầu, Thẩm Thanh Bạch lại đi bên cạnh Khương Dư Miên. Ngay cả khi bắt taxi đi về nhà, Thẩm Thanh Bạch cũng cùng nói ra chung một địa chỉ với Khương Dư Miên, nào lại có chuyện trùng hợp như vậy được?
Nguyên Thanh Lê thì sợ người qua đường soi mói, vì vậy cuối cùng chỉ có Khương Dư Miên ở lại với cô ấy.
Nhớ tới lần chạy bộ hôm Quốc Khánh, gặp được Thẩm Thanh Bạch ở đình hóng gió bên hồ, cô đoán Thẩm Thanh Bạch cũng ở gần mình, nên tất nhiên bọn họ cũng sẽ khác đường với những người khác.
Khương Dư Miên xoa nhẹ tờ giấy, nhìn chằm chằm tờ lịch trên bàn.
Tài xế đạp chân ga hướng về phía đích đến, Khương Dư Miên nhỏ giọng hỏi: “Cậu dọn đến khu Gia Cảnh hồi nào vậy?”
Khi s·ú·n·g bắn khuyên tai xuyên qua tai, cô nắm chặt tay, đau đớn nhất thời này sẽ được đổi lấy một đôi hoa tai bằng bạc. Đôi bông tai này cùng với một chút trang điểm sẽ khiến cả khuôn mặt cô thêm phần thanh tú.
…
Chạy mệt rồi thì vào một cái đình được xây bên hồ để hóng gió nghỉ ngơi.
Bác sĩ Kỳ nhìn cô nói: “Em muốn gặp lại người đó không?”
Năm nay, sinh nhật của Lục Tập là vào thứ Hai. Để thuận tiện cho việc ăn tối, Lục Tập đã cố tình chuyển sinh nhật của mình sang tối Chủ nhật.
Chụp ảnh tự sướng không thú vị, vì vậy cô ấy đã nhờ ba người bạn cùng phòng khác giúp đỡ.
Hứa Đóa Họa vừa mới thảo luận đề tài dáng người với Từ thiên Kiều, mọi người chỉ nhớ rõ thoạt nhìn Từ Thiên Kiều là một người rất kiêu ngạo, nhưng lại không để ý trong ký túc xá này còn một Khương Dư Miên với từng đường cong cực đỉnh.
Cô không bao giờ biết rằng một Lục Yến Thần dịu dàng và mạnh mẽ như vậy cũng có lúc mắc bệnh trầm cảm.
Chương trình của Star được thiết lập chỉ tiếp nhận mệnh lệnh của một mình Lục Yến Thần.
Khương Dư Miên có hơi giao động.
Chương 46: Chương 46:
Mười giờ tối, chuyến bay nội địa cuối cùng cũng hạ cánh.
Trong xe taxi lúc này chỉ còn có ba người họ, Lục Tập vẫn đang mải mê nói chuyện với Thẩm Thanh Bạch, Khương Dư Miên thì đồng ý yêu cầu kết bạn của anh ấy. Một lúc sau hàng ghế đầu dần chìm vào im lặng.
Cô mở ra, là tin đề nghị kết bạn.
Anh ta không thích bị gò bó nên lặng lẽ chạy ra khỏi yến tiệc, chỉ thấy Lục Yến Thần đang ngồi trên bậc thềm phủ đầy tuyết.
Khương Dư Miên không chịu nổi cái mã “phô trương lãng phí” này, cô cũng biết thím Đàm có ý tốt quan tâm mình, bèn nói: “Khi nào rảnh tôi sẽ về lấy vài món.”
Sau khi hỏi, cô nhận ra rằng mình đã quá lo lắng.
Khương Dữ Miên đưa găng tay cô vừa cởi ra cho cô ấy: “Vậy cậu có còn muốn đi ra ngoài nữa không.”
Quá bất ngờ, cậu có chút được chiều mà sợ.
Nhưng rõ ràng, cô mới là nhân vật phản diện phá vỡ sự hòa bình.
Không ai chia sẻ niềm vui, không ai xoa dịu nỗi buồn.
Tự mình viết chương trình để đối phương giải mã là một cửa ải, khiêu chiến nan đề của đối phương là một cửa ải nữa. Trên mặt bàn có hai cái chuông, phá được thì có thể ấn vang, cao thủ quyết đấu, mỗi một phút một giây đều sẽ ảnh hưởng đến kết cục.
Nói xong, cả ba đều giật mình.
Tần Diễn giải thích nói: “Trong ngành tổ chức liên hoan thôi.”
Khương Dư Miên tạm thời không có ý định cạnh tranh chức hội trưởng, nhưng vẫn ổn định ở câu lạc bộ máy tính. Cô vốn dĩ muốn mượn chuyện này để kiếm một tín chỉ, nhưng phải tham gia hoạt động do câu lạc bộ tổ chức thì mới có thể ghi danh, Khương Dư Miên được mọi người chú ý bị buộc phải hoạt động nhiều lần.
Câu nào cũng lịch sự, câu nào cũng xa lánh.
Phòng chờ của phòng tư vấn tạm thời trở thành địa điểm để Khương Dư Miên và Tần Chu Việt trò chuyện riêng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, bọn họ ngày ngày ở trong học tập thì cỏ cây xanh tươi bên ngoài cửa sổ cũng đang dần dần hiện ra vẻ ảm đạm của mùa thu.
Cô thậm chí còn nghi ngờ rằng Thịnh Phỉ Phỉ đã lập lại điều tương tự như trước đây đã làm.
Lục Yến Thần xoa bóp mi tâm: “Tỉnh rồi.”
Từ Thiên Kiều một tay chống cằm, vừa nghiêng đầu vừa nghiêng người tạo ra nhiều tư thế khác nhau.
Nhớ lại cảnh tượng mình nhìn thấy ngoài cửa năm ngoái, Khương Dư Miên đã sẵn sàng đối mặt với nhóm người đã từng đe dọa cô và chế giễu cô. Nhưng thật bất ngờ, hầu hết những người đi lần này đều là những người bạn mà Lục Tập gặp lại ở trường đại học, cũng như hai người anh em trung thành nhất của cậu ấy là Lý Hàng Xuyên và Tôn Bân.
“Tớ đi vệ sinh, các cậu cứ ăn cơm trước đi.” Từ Thiên Kiều cầm điện thoại rời đi, nhưng khi cô ấy đi một vòng quanh đó để tìm, thì lại không thấy người đàn ông đó đâu.
Đến mười một giờ tối, ông Lục và thím Đàm đã đi ngủ, chỉ có bảo vệ ở cửa là người đầu tiên đón đại thiếu gia trở về.
Mọi người đang cùng nhau chọn bông tai trong cửa hàng, thì Hứa Đóa Họa rất ngạc nhiên khi thấy tai của Khương Dư Miên trắng bệch, cả d** tai của cô đều trống rỗng.
Cho nên cô không còn mù quáng bắt chước họ nữa.
Sau khi trở lại bàn ăn, Khương Dư Miên cũng không chạm vào một giọt rượu nào, nhiều lần nâng ly đều dùng đồ uống thay thế.
Khương Dư Miên xoay người, nhìn bóng lưng cao lớn kia: “Sẽ không đâu.”
Anh là người bỏ ra rất nhiều công sức và nỗ lực, anh là người đã để lại món quà, anh còn là người đã gửi dòng tin nhắn cuối cùng đó.
Điều này càng khiến anh ta tò mò hơn, nguyên nhân nào đã khiến hai người từng thân thiết trở nên như vậy?
Bác sĩ Kỳ chậc chậc, ra vẻ thâm trầm: “Không thể gặp mặt, cũng không thể làm như không thấy.”
Anh ta giẫm lên lớp tuyết dày sau đó lên tiếng: “Lục Yến Thần, ông nội cậu không phải đang tổ chức sinh nhật bên trong sao? Sao cậu lại ngồi ở đây?”
“Ò.”
“…”
Hứa Đóa Họa nghe vậy thì cảm thấy rất vui.
Lục Yến Thần ở nước ngoài xa xôi nắm lấy di động, bên tai vang lên câu hỏi của bác sĩ Kỳ.
Ngày bốn, tháng Mười Hai, năm 20xx
Thẩm Thanh Bạch đứng gần cửa xe nhất chủ động mở cửa xe, thấy Khương Dư Miên vẫn không hiểu gì thì liếc mắt nói: “Lên xe.”
Thiếu nữ lướt mạng nhận được tin tức đầu tiên sinh ra một loại cảm giác tự hào. “Thiếu nữ thiên tài là bạn cùng phòng của tôi.” Cứ lôi kéo Khương Dư Miên nói nửa ngày.
Giọng điệu của cả hai quen thuộc, vừa nghe là biết ngay hai người đã quen biết nhau từ lâu.
Ghi chú: Thẩm Thanh Bạch.
Chắc chắn, nó chính xác là cùng một loại mặt hàng.
Bởi vì cả hai người đều được gọi là thiên tài nên tất nhiên sẽ bị so sánh.
“Đừng quên cậu cũng từng là bệnh nhân của tôi đấy.” Bác sĩ Kỳ đóng cửa, những lời còn lại chìm vào trong phòng tư vấn quanh năm không đổi kia.
Điện thoại di động truyền đến tiếng điện tử khe khẽ: “Tôi không phải là khách của anh.”
Cô biết Lục Tập vì độc lập mà chuyển ra khỏi nhà họ Lục, ở một căn khác gần trường học hơn, nhưng mà đó không phải là ở khu Gia Cảnh.
Bác sĩ Kỳ khẽ vuốt ống tay áo: “Nói chuyện? Bên kia của cậu ta bây giờ là rạng sáng, chỉ sợ còn chưa tỉnh đấy.”
Sau bữa ăn, bọn họ lại cùng nhau bàn bạc về việc đi mua sắm.
Cô từ khi rời khỏi nhà họ Lục đã lớn lên rất tốt.
Trong bữa tiệc, chuyện mà mọi người nói nhiều nhất đều có liên quan đến hai người.
Ngay khi Thẩm Thanh Bạch chuẩn bị lên xe thì cửa xe bỗng bị một cái tay khác đè lại.
Cô đi siêu thị một mình mua thức ăn rồi về nhà nấu ăn. Sau đó thay giày thể thao chạy bộ bên bờ hồ gần khu chung cư.
Khương Dư Miên không tỏ ra vẻ gì, chỉ nhìn Thẩm Thanh Bạch vặn nắp chai uống hết ngụm cuối cùng rồi ném chai rỗng vào thùng rác.
Từng có một người cưng chiều gọi cô là đứa nhỏ, bảo cô đừng có mê rượu.
Khương Dư Miên kinh ngạc, thậm chí là ngạc nhiên.
Hứa Đóa Họa cúi đầu đánh giá bản thân, cố gắng ưỡn hai ngọn đồi nhỏ của mình lên: “Sao lại không tính chứ?”
Hai người đã cùng nhau đến trung tâm mua sắm vào năm ngoái, mà hiện tại vẫn còn bên nhau. Chứng tỏ tình bạn của họ đã dần trở nên tốt hơn.
Nên lúc này cô mới không dám đối mặt với Lục Yến Thần, càng không thể tin được lòng tham của mình sẽ trở nên xấu xí như thế nào trong mắt đối phương.
Lúc này, nhân viên bán hàng mới nhớ tới vừa rồi có một người đàn ông rất có khí chất đã đến quầy lễ tân: “Tôi sẽ trả tiền cho những người ngồi ở bàn đó, nhưng hãy nói với họ là được là được miễn phí…”
“Cậu không hiểu được đâu, để có một bức ảnh đẹp nhất cần phải chọn ra từ một triệu bức ảnh đã có.”
Hứa Đóa Họa nâng mặt lộ ra vẻ hâm mộ: “Miên Miên, cậu xinh thật đấy, dáng người lại đẹp như vậy, hẳn là phải nên trang điểm lên một chút, đừng lãng phí sắc đẹp trời sinh này.”
Hôm nay là sinh nhật của Hứa Đóa Họa, nên bốn người trong ký túc xá bọn họ đã cùng nhau bàn bạc sẽ ra bên ngoài ăn tối, sau khi ăn xong sẽ đi mua sắm.
Mãi cho đến khi rời khỏi nhà hàng mà không tốn một xu, họ mới tin rằng mình đã thực sự gặp may mắn.
Tần Chu Việt không thể tin rằng cô gái dịu dàng đáng yêu lúc trước, bây giờ lại trở nên lý trí và lãnh đạm như vậy.
Cô biết những thứ như thiết bị điện tử sẽ liên tục được nâng cấp và luôn có người cần mua nó với bản tốt nhất, nhưng cô không hiểu tại sao Thịnh Phỉ Phỉ lại dành nhiều thời gian đi mua sắm quanh trung tâm thương mại và tặng những món quà có tính chất tương tự như năm ngoái này.
Khương Dư Miên không chắc chắn, vì vậy cô đã hẹn bác sĩ Kỳ vào chiều thứ Hai khi không có lớp học.
Từ Thiên Kiều cũng không đụng đến mấy món ăn vặt này, đồ ăn mang về ký túc xá, phần lớn đều vào bụng Hứa Đóa Họa.
Bất cứ là ở đâu và khi nào đi nữa, ngọc bích phủ bụi trần cũng sẽ tỏa sáng mà thôi.
Hầu hết những người có thân phận danh giá ở Cảnh Thành đều được mời đến bữa tiệc sinh nhật của ông Lục, mà Lục Tập khi đó chỉ khoảng tám chín tuổi, đã đi theo ông Lục nên vì thế mà nhận được mọi sự chú ý.
Có mấy bạn học được giới thiệu cho uống, tất cả đều nói vị rất ngon.
*
Hứa Đóa Họa không hiểu: “Cậu không bao giờ ăn mà bạn trai cậu lại còn mua nhiều cho cậu như vậy sao?”
Từ Thiên Kiều vén mái tóc dài lên, đường kẻ mặt mị hoặc quyến rũ: “Cậu là con gái à?”
Từ Thiên Kiêu cố định mắt.
Vẻ đẹp của cô là vẻ đẹp tự nhiên, mấy bức ảnh của người qua đường trên diễn đàn trường cũng là mặt mộc, thế nên mới khiến người ta nghĩ đến mối tình đầu thanh thuần hoàn mỹ nhất.
Ký túc xá mười giờ sẽ kiểm tra ngủ, mọi người tập hợp lại rồi dứt khoát bắt taxi trở về trường học, tiền xe chia trung bình mỗi người ra cũng không đắt.
“Khương Dư Miên?” Vừa đến nơi thì chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Sao cô lại ở đây?”
“Rốt cuộc thì hai người học kiểu gì thế?”
Tần Chu Việt và Tần Diễn, những người có cùng họ và cùng đến phòng tư vấn tâm lý của bác sĩ Kỳ, thì chắc hẳn phải có mối quan hệ rất thân thiết với nhau.
Trò chuyện một hồi, mọi người bắt đầu mời rượu.
Ban đầu, họ sợ Nguyên Thanh Lê sẽ từ chối, nhưng Hứa Đóa Họa quá cố chấp, một mình bò đến bên giường cô ấy để năn nỉ, cuối cùng Nguyên Thanh Lê chỉ có thể đầu hàng.
Cô hưởng thụ khoảnh khắc yên tĩnh một mình. Đôi khi nhìn thấy những người thân trong gia đình và các cặp vợ chồng tay trong tay, cô lại cảm thấy bản thân mình quá cô đơn.
Bọn họ đều là học sinh, nên cũng không định để Hứa Đóa Họa trả tiền một mình. Lúc này Từ Thiên Kiêu mới nói sẽ mời Khương Dữ Miên đến cảm ơn việc giúp mình chụp ảnh nhưng cô lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có chuyện gì.”
Khương Dư Miên khóe miệng trở nên khô khốc: “Anh ấy vì sao… Bị bệnh?"
Trong tiếng nói của bạn cùng phòng, Khương Dư Miên nhìn về phía gương toàn thân, nhìn chính mình ở trong gương.
Lục Tập ‘ồ’ một tiếng: “Trùng hợp ghê, ngành bọn tôi cũng ở bên cạnh này.”
“Không.” Đương nhiên cô biết Lục Yến Thần không nhúng tay vào việc của người khác, cô cũng biết Lục Yến Thần là thật tâm muốn giúp cô. Nhưng chính vì điều này mới khiến cô muốn chống lại.
Sau khi hẹn thi đấu, thỉnh thoảng phòng hoạt động máy tính sẽ gặp được vị đàn anh này. Cô nghe những người khác trong câu lạc bộ nói Thẩm Thanh Bạch là đóa hoa cao ngạo lạnh lùng khó hái nhất của khoa máy tính.
Buổi tư vấn hôm nay kéo dài nửa tiếng, Khương Dư Miên cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều khi có người trò chuyện cùng cô.
Quá tam ba bận, khi Khương Dư Miên đưa ra dị nghị, Tần Diễn giơ ngón tay lên nói: “Thêm tín chỉ.”
Tần Chu Việt vẫn còn nhớ rằng mùa đông năm đó ở Cảnh Thành tuyết rơi vô cùng nhiều.
Lục Tập lơ đãng dẫn đề tài đến chuyện mà chỉ có hai người mới hiểu được.
Lục Tập hừ một tiếng: “Dù sao cả đống trong nhà kia, ngoại trừ cô mặc ra thì còn ai có thể mặc được nữa chứ, cô không mặc thì lãng phí thôi.”
Thịnh Phỉ Phỉ lúc này mới xoa tay giữ ấm: “Năm nay lạnh quá, những người ra ngoài vào mùa này cũng thật dũng cảm.”
Từ Thiên Kiều ngẩng mặt cười: “Đàn ông ấy à, có đôi khi tự cho là mình săn sóc con gái, ở phồn vinh phú quý theo đuổi chút thú vui bình thường thôi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.