0
Dù gì đi nữa thì Yakor cũng ở ngôi nhà này mười bảy đại chu kì rồi, mười bảy chu kì thì dù là vật nuôi đi nữa chúng vẫn sẽ có tình cảm huống chi là người.
Đi được vài mét cậu hơi dừng chân một chút đắn đo, bởi lần này cậu xa nhà khác với những lần đi săn hay đi bắt lương thực khác, khi đó cậu chỉ đi một thời gian ngắn, một vài khoảng Rus* thôi,nhưng lần này Yakor đi mà không biết có thể trở lại được nữa hay không.
(Vì để dễ chia cũng như đồng nhất về mặt thời gian.Nên từ bây giờ tôi coi 12 vị trí của Rus gọi là 12 khoảng Rus.Tôi sẽ lấy thời gian của chu kì Rus làm chuẩn để chia phần cho hai chu kỳ còn lại, 12 khoảng của Rus bằng với thời gian của hai chu kỳ còn lại như tôi đã kể chương trước, vì vậy chu kỳ ảm đạm sẽ có bốn khoảng Rus, chu kì Tous sẽ có tám khoảng Rus).
Quay người lại nhìn ngôi nhà chỉ cách xa có vài mét nhưng cũng đã mờ đi vì màn đêm vô quang,hai hàng lông mày Yakor nhíu lại,ánh mắt trở lên kiên cường, cúi người xuống cậu thì thầm: “cảm ơn vì sự che trở suốt thời gian qua của bạn cho gia đình tôi, nếu có cơ hội tôi nhất định sẽ quay lại”.
Nói đoạn cậu quay bước . “Đi thôi, lại không đi thì sẽ chả bao giờ đi được”…
Ánh sáng vàng mờ ảo của những chiếc đèn Rume hoa lệ treo trên những bức tường của căn phòng tối, rọi vào chiếc bàn tròn mang theo hơi thở của vô số chu kì.
Ở chính giữa chiếc bàn rộng có ký hiệu con mắt cùng chín xúc tu vây quanh.
Ánh sáng chiếu vào chiếc bàn ánh lên phản chiếu vào thân hình đang ngồi của của chín vị “có thể là con người" mặc những chiếc áo trùm đầu màu đen.
Đây là đâu đó tại địa điểm cách khá xa ngôi làng của Yakor đang sống.
Nơi đây có kiến trúc mang theo hơi hướng trang trọng, cổ kính, thiêng liêng nhưng khá âm u đáng sợ.
Chính giữa một bức tường có một bức tượng màu đen, mang hình hài của một tồn tại vô định, kèm theo vô số chi kéo dài tựa như xúc tu của những con bạch tuộc.
“Lần này là lần hiến tế cuối cùng của chu kì ảm đạm cũng như cả đại chu kì này rồi, vì là lần cuối lên cần khá nhiều người, vấn đề chuẩn bị đến đâu rồi Tiar?”. Một âm thanh nam tính khàn khàm, ồm trầm mang theo cảm giác uy nghiêm nói ra, đánh vỡ sự tĩnh lặng trong vài khoảnh khắc.
Bị giật nảy mình vì bị gọi tên một cách bất chợt, một bóng đen có vẻ hơi nhỏ nhắn lầm bầm. “Ar, lần sau làm ơn nói nhỏ chút, tôi bị giật mình”.Giọng nữ tính nói đoạn, đẩy đẩy chiếc kính mắt, lấy từ ngăn bàn ra một tập giấy xem xét:
“Lần hiến tế đầu tiên hiến tế của đại chu kì là khoảng Rus đầu của chu kì ảm đạm, chúng ta hiến tế ba người, khoảng Rus thứ hai chúng ta hiến tế sáu người, khoảng thứ ba là chín người, khoảng cuối cũng là hiện tại, chúng ta cách gom đủ mười tám người hiến tế còn ba người”.
“Chín người chúng ta mỗi người phụ trách hai kẻ hiến tế, những ai chưa hoàn thành tìm kiếm thì cố mà hoàn thành nhiệm vụ đi, thời gian hiện tại cách chính giữa khoảng cuối kì ảm đạm không còn nhiều nữa”.người đàn ông được gọi là Ar lên tiếng.
“Theo xem xét thì có vẻ là do hai người mới chưa hoàn thành nhiệm vụ, thật sự là không có chút kính ngưỡng nào với Akhno-Mathulja toàn năng cả.Ar tôi nói rồi mà, cho lũ phế vật này vào làm thành viên bàn tròn Rkh của thần giáo quả là không ổn một chút nào! ”.một giọng nam tính lanh lảnh, nói mỉa mai.
Có vẻ là do không chịu được âm thanh pha nhớt nói móc “ngươi không phải cũng chỉ là k·ẻ c·ướp đoạt vật tế của người khác thôi ư, Karr” một âm thanh hơi trầm của nam tính khác lên tiếng “thật sự là kẻ ăn thừa của phế vật!”.
“Ta động chạm gì tới ngươi sao EAR?”.tên Karr sốt sắng.
“không, đừng hiểu nhầm, ngươi không động gì đến ta cả, ta chỉ đơn giản chỉ là ghét lũ ẻo lả.Xin lỗi làm phiền đến ngươi rồi.Mong là ngươi có thể c·hết một cách yên bình sau khi hiến tế thành công!Akh-Ma-Ja!”Thẳng tính Ear lên tiếng biện luận không quên kết thúc bằng câu cầu nguyện.
“C·hết tiệt Ear, làm ơn đi Ar phê duyệt cho tôi đánh tay đôi với nó”.ẻo là Karr bắt đầu gáy.
“sợ quá sợ quá, phải khóa mõm nó lại thôi Ar”.
Do quá là ồn ào đến từ hai vị trí quen thuộc nên Ar đành ra mặt “Thôi được rồi,hai ngươi nếu còn tranh cãi nữa thì lên tế đàn hiến thế tay đôi với nhau thôi”.nói với giọng lớn hơn bình thường, Ar nói xong nhìn sang vị trí của hai bóng đen mang danh người mới:
“Hai người các ngươi là người mới, chậm trễ không tìm được vật tế ta có thể hiểu, nhưng nếu đến thời hạn mà vẫn không tìm được người, thì đổi lại các ngươi phải hiểu cho ta.Rõ chưa”.
“Vâng, thưa Ar đại nhân”.bóng đen nam run run,giọng thủ thỉ nói.
(theo giọng nói thì tôi đoán đây là kiểu nhân vật hướng nội, sống nội tâm, yêu màu hường và ghét sự giả dối).
Chần chờ một chút, một giọng nữ bóng đen ấp úng. “Thưa giáo chủ đại nhân”.giọng cô như đã lấy hết can đảm.
“Gọi ta là Ar thôi được rồi,Hea.tuy ta là giáo chủ nhưng chín chúng ta đều là Rkh nên không nhất thiết phải xưng hô cứng nhắc như vậy ”.
“Vâng, Ar đại nhân thứ lỗi cho tôi nếu tôi có gì đó sai sót, nhưng mà những ngôi làng hay khu dân cư gần đây thì đều rất ít, cộng thêm việc cách rất xa những thị trấn Aqa*nên việc cư dân của những ngôi làng này cực kì thưa thớt, đại đa số là đều đã biến dị hoặc c·hết hết rồi…nên…”.Bóng đen Hea nói với giọng hơi sợ sệt.
(Các thành phố, thị trấn có thể tạo ra ánh sáng trong chu kì ảm đạm thì được gọi là những điểm sáng-Aqa).
“Nên sao, nói tiếp đi”.
hít một hơi thật sâu,Hea tổ chức lại câu từ. “Nên việc tìm được những vật tế đủ điều kiện mà chưa vượt quá mười tám đại chu kì tại gần xung quanh đây là rất khó, hơn thế nếu chúng ta đến các nơi Aqa bắt người thì sẽ bị lũ Rkh-Vallah dị giáo g·iết c·hết.Vì vậy mà tôi vẫn chưa thể tìm được đầy đủ vật tế”.
(Rkh-Vallah:thánh kỵ sĩ, thánh chiến sĩ, chiến binh của thần.Một lũ tay sai chuyên chiến đấu của các loại thần giáo, giáo hội.Rkh:lũ tín đồ cấp cao quan trọng).
“Đừng nói lý do với ta, ta không cần biết các ngươi làm gì, nghĩ gì hay gặp vấn đề gì.Ta chỉ cần các ngươi hoàn thành nhiệm vụ.Nếu không thì các ngươi không có lý do để tồn tại, hiểu rõ chưa?”.
Người đàn ông Ar có vẻ khá mất kiên nhẫn khi phải nhắc lại câu này nhiều lần.”Vì vậy,nếu không có gì cần báo cáo nữa thì buổi họp này kết thúc ở đây”.
Nói xong Ar đứng dậy để tay phải lên ngực trái,sau đó tám vị áo đen khác lần lượt đứng lên làm theo.
“Akhno-Mathulja, Ngài là vị thần tối thượng”.
“Ngài tạo ra vạn vật, thương xót tín đồ và thanh tẩy thế gian đầy đau khổ”.
“Ngài là lý do của mọi hiện tượng”.
"Ngài tồn tại là lý do cho mọi lý do".
“Ngài là mục đích sống duy nhất của chúng con”.
“Akh-Ma-Ja”.
Sau khi màn đọc tuyên thệ cầu phước lành của chín vị bàn tròn kết thúc, cũng là lúc phiên họp lần này thành công viết lên dấu chấm tròn.
(Akh: thần /Akhno:cổ thần).
“xột xoạt…xột xoạt” âm thanh cọ sát của chiếc áo da làm từ da haul, phát ra khi một cậu bé gầy gò có mái tóc trắng, lưng đeo túi đồ, tay cầm đèn Rume bước đi.
Đã được một khoảng thời gian từ khi Yakor rời khỏi nhà.
Cậu lang thang đi trên con đường mòn đã mọc đầy cỏ dại khi vắng bóng người.
Màn đêm đen như mực tưởng chừng như nếu mà không có đèn Rume bên người, thì cậu chẳng thể nhìn thấy vật cách mình dù chỉ một hai bước chân.
Cậu ở tại một ngôi làng nhỏ rất thưa thớt người sống, nghe nói đã từ rất lâu về trước ngôi làng của cậu cũng đã từng trù phú qua.
Đã từng là một ngôi làng thờ cúng một vị thần mùa vụ, khi mà mỗi lần bội thu sau ngày mùa của Chu kì Rus, người ta có thể hát hò tiệc tùng xuyên cả chu kì ảm đạm sau đó.
Tất nhiên đây cũng chỉ là điều mà Yakor nghe từ bố mình,người mà cũng chỉ nghe điều đó từ cha mình kể lại.
Đối với cậu thì việc tiệc tùng xuyên kì ảm đạm là một việc bất khả thi và chắc là chỉ có trong truyền thuyết, thời gian lâu như vậy, cậu không thể tưởng tượng nổi việc mà mọi người có thể no đủ và nhảy múa xung quanh một bức tượng thần.
Tất nhiên, điều đó cũng không chỉ đơn thuần là truyền thuyết, minh chứng là nơi bức tượng thần từng tồn tại, bây giờ còn lại một cái bệ đá vỡ nát.
Nơi mà cậu cùng đám trẻ con trong làng thường chơi đùa khi còn bé, tất nhiên là trước lúc đám trẻ đó biến dị hay m·ất t·ích.
Cậu đã đi trên con đường của làng này cũng khá lâu rồi, cũng thấy vài ngôi nhà lụp xụp, được cất bằng cỏ cây và đất.
Nhưng đều là những ngôi nhà tối mịt không bóng người sống,không một chút ánh sáng Rume nào được le lói qua cửa sổ.
“Thật sự là buồn làm sao, ngay cả nhà chú Jik cũng đã mất ánh sáng, rốt cục thì mọi người chắc cũng đã đi chuyển đi nơi khác hết rồi, chỉ còn mỗi mình là ở lại đợi bố”.thở dài khi nhìn ngôi nhà “thầy giáo làng” cách nhà cậu chỉ có tầm cây số cũng đã không còn hơi ấm của con người,Yakor cảm thấy đôi chút lạc lõng.
“Thôi thì vào ở tạm nơi đây, cũng đã đi gần hết ngôi làng rồi, phía trước khá ít chỗ trú chân”.
“Két…két...két…kẹt”.
Mở chiếc cửa bằng cỏ và gỗ đã cũ kĩ đi vì tháng năm, chiếc bản lề cửa cũng đang than phiền về chiếc lưng đau nhức như một cụ già gần đất xa trời.
Yakor tiến vào ngôi nhà của chú Jik, người mà không ít lần tiếp tế lương thực cho cậu,dạy cậu biết chữ.
Cả việc truyền nhiễm vào đầu cậu vài tri thức không được lành mạnh cho lắm, nếu không muốn nói là khá người lớn.
Mỗi lần như vậy cô Janu vợ chú thường mắng và véo vào tai chú lôi đi quanh nhà.
Còn Yakor với hai đứa con của cô chú thì chỉ biết ngồi cười khúc khích.
“Quả nhiên kỉ niệm đúng là thật đẹp, còn đẹp hơn nữa khi gặm nhấm chúng một cách vô thức”.Yakor thở dài vì tháng ngày của kỉ niệm.
Dường như nghe được âm thanh của tiếng động khi mở cửa của Yakor.
“gào…gừ..gừ”.một tiếng gầm gừ chói tai theo sau đó là một bóng đen gia tốc vụt mạnh tới người của Yakor.
Yakor với bản năng của một VOC nhanh chóng né sang bên phải, kèm theo là dùng chân ngáng vào chi dưới của sinh vật không biết, làm nó ngã lăn ra đất.
Rọi ánh sáng vàng của chiếc đèn Rume vào hình bóng màu đen.một luồng khí lạnh kéo từ lòng bàn chân lên tới đỉnh đầu, làm cả cơ thể cậu nổi hết da gà.
Cậu dùng hết sức bình sinh gào lên:
“không....Chú ….Jikkkkk….”.