Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thượng Cổ Truyền Kỳ
Unknown
Chương 3: Ngũ Sắc Quả
Thời gian tiếp theo cũng không có nhiều chuyện xảy ra, Lê Phương tập trung vào việc tu luyện Cửu Tinh Bá Thể Thuật thỉnh thoảng lại đi đến phòng tập luyện để duy trì thể lực và thân thể.
Sau khi hắn biết được ở Tân Tinh có di tích liên quan đến Tiên Nhân, thì hắn vô cùng chờ mong, và bắt đầu không ngừng tu luyện. Ở Tân Tinh chắc chắn sẽ có vô vàng nguy hiểm chờ bọn hắn, nên trước khi đến đó phải nhanh chóng chuẩn bị cho kỹ, ít nhất phải bước vào tầng 2 của Cửu Tinh Bá Thể Thuật.
Một thời gian sau phi thuyền lại tích đủ năng lượng lại một lần nữa thực hiện bước nhảy không gian thứ hai.
Động cơ gào thét, Lê Phương lại tiếp tục tiếng vào trạng thái ngủ đông nhưng lần này hắn chỉ ngủ đông trong 3 ngày.
Lê Phương tỉnh dậy ngơ ngác nhìn xung quanh, hắn có cảm lần này mình tỉnhdl dậy hơi sớm, lại mở cửa nhìn ra bên ngoài đột nhiên đầu hắn tê dại, ở bên ngoài vũ trụ xuất hiện vô số mãnh vụng, nhìn qua hình dạng chắc chắn là làm từ gỗ.
Lê Phương hai mắt đột nhiên tập trung nhìn vào một nơi gần phi thuyền nhất. Bên ngoài có một chiếc thuyền bằng gỗ đã gần như vỡ nát, nhưng mà vẫn giữ được một chút hình dạng ban đầu.
Trong đầu Lê Phương lúc này vô cùng chấn động, đây là không gian chứ không phải là biển cả ở địa cầu, tại sao một con thuyền lại xuất hiện ở đây được chứ.
Lê Phương tò mò tiến về phía phòng điều khiển, vừa rồi hắn phát hiện được dường như có cái gì đó đang chiếu lấp lánh bên trong đóng đổ nát kia.
Lê Phương kích hoạt cánh tay robot đem thứ đang chiếu lấp lánh kia thu lấy.
Sau khi đem thứ kia về phi thuyền, trở về phòng Lê Phương mới nhìn kỹ vật kia. Đây là một cái vòng tay bên trên vòng tay này được khắc vô số hoa văn kì lạ, ngoài ra chất liệu tạo ra cái vòng này Lê Phương cũng chưa từng nhìn thấy qua trước đây.
Trong đầu Lê Phương đột nhiên có một suy nghĩ, không lẽ là đồ của người ngoài hành tinh.
Hắn cũng không khỏi cười khổ vì suy nghĩ của mình, sau đó hắn thử đeo vòng tay kia vào, toàn thân đột nhiên truyền đến một cảm giác vô cùng thoải mái.
Nhưng mà còn chưa kịp định thần, tay hắn vô tình lắc một cái, lòng bàn tay vốn không có gì đột nhiên xuất hiện một cái túi vải.
"Đây là..."
Lê Phương sợ ngây người một lúc, đột nhiên trong đầu lé lên, ngày trước khi còn đi học hắn từng đọc qua một số truyện tu tiên trong truyện nhắc đến một vật mà các tu sĩ vẫn hay dùng, gọi là Nhẫn Trữ Vật hay Túi Trữ Vật gì đó.
Thứ này được miêu tả là bên trong có một không gian vô hạng, có thể chứa rất nhiều thứ, chỉ cần lật tay là có thể lấy vật bên trong ra ngoài.
Không lẽ cái vòng tay kia cũng hoạt động giống như Nhẫn Trữ Vật, nếu thực sự như vậy chủ nhân của nó chắc chắn là một người tu tiên.
Lê Phương không khỏi lắc đầu với suy nghĩ này của mình, nhưng mà hắn cũng không khỏi tò mò lắc tay lần nữa để xác nhận, đúng như hắn đón một cái lệnh bài lập tức xuất hiện trên tay, tiếp theo là một cái lọ nhỏ, cuối cùng với một quyển sách. Sau đó Lê Phương có lật tay như thế nào cũng không có thứ gì xuất hiện nữa.
Hắn liền hiểu bên trong vòng tay chỉ có mấy thứ này, hắn bây giờ mới bắt đầu tìm hiểu từng thứ.
Lê Phương mở túi vải ra bên trong có bảy viên ngọc màu cam hình tròn, nếu không nhìn kỹ hắn còn tưởng mình đã tìm được ngọc rồng, triệu hồi Rồng Thần rồi từ đó đi đến đỉnh phong của nhân sinh.
Vật tiếp theo là một cái lệnh bài làm bằng gỗ được điêu khắc rất tinh xảo, nhưng mà nhìn qua có vẻ rất cũ kĩ, bên trên có khác một chữ hán, hình như là chữ "Sơn" nhìn qua chẳng có gì đặc biệt .
Vật tiếp theo là một cái lọ bằng ngọc được điêu khắc rất tinh xảo, Lê Phương vừa mở nắp ra một mùi thuốc nồng nặc xong thẳng vào mũi, khiến hắn có chút choáng váng. Lê Phương đổ ra thì thấy bên trong có 5 viên thuốc hình tròn.
"Không lẽ là đan dược..."
Lê Phương nhủ thầm cho mấy viên thuốc trở lại bình ngọc cầm lên vật cuối cùng đây là một quyển sách bên trong ghi rất nhiều kí tự kì lạ, hắn nhìn ngang ngó dọc cũng không hiểu nổi đây là kí tự gì, đành vứt sang một bên.
Lê Phương sau khi quan sát xong liền thu mọi thứ trở lại vòng tay, sau đó đẩy cửa đi ra khỏi phòng.
Ở ngoài kia nếu là phi thuyền của người tu tiên chắc chắn không ít thứ tốt, hắn phải nhanh chóng thu về hết.
Lần này coi như là phát tài thật rồi.
Lê Phương lại lần nữa điều khiển cánh tay robot đem rất nhiều thứ thu về phi thuyền. Trong khi hắn đang hưng phấn thu lấy mọi thứ, thì trong đóng đổ nát xuất hiện một bộ xương người, quần áo toàn thân rách nát.
Lê Phương hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn kỹ, tay phải người này hình như đang cầm cái gì đó, hắn lập tức đưa cánh tay robot đến thu lấy.
Lê Phương hí hửng ở trong đám phế liệu đã thu về phi thuyền tìm tòi một hồi lâu, hắn phát hiện con thuyền bị phá nát kia thực sự là được làm bằng gỗ, nhưng mà làm sao nó có thể di chuyển trong vũ trụ được thì hắn không rõ. Lúc này hắn mới phát hiện trên những tấm gỗ có khắc vô số hoa văn kì lạ.
"Không lẽ người tu tiên là có thật..."
Lê Phương thì thầm, nhận thức của hắn về thế giới này dường như đã bị thay đổi hoàn toàn. Trong vũ trụ mênh mông này, có lẽ con người không phải là sinh vật sống duy nhất.
Có thể ở đâu đó vẫn tồn tại một hành tinh mà ở đó con người có khả năng tu tiên.
Lê Phương sau khi tìm kiếm không thấy còn gì tốt, đành vứt mọi thứ trở lại.
Nhưng mà hắn không phát hiện ra, lúc hắn thu lấy những vật kia từ trong bộ xương có một chất lỏng màu đen như là có ý thức chui ra.
Ngay khi được đưa vào bên trong phi thuyền chất lỏng màu đen kia lập tức chui vào đường ống thông gió biến mất.
Lê Phương đối với những chuyện này điều không hay biết gì, hắn trở về phòng đem ra một cái vòng tay lấy từ cái t·hi t·hể kia đeo vào tay trái lắc một cái, một cái đỉnh nhỏ xuất hiện trên tay. Cái đỉnh này không to và có hình tròn, ba chân hai tay, phía trên có một cái nắp đậy.
Cái tiểu đỉnh vừa xuất hiện, Lê Phương đã ngửi thấy được hương thơm nồng nặc, nhất thời làm cho hắn chảy cả nước dãi.
Lê Phương mở tiểu đỉnh ra bên trong chỉ có một trái cây hình dạng quả táo, toàn thân phát ra ánh sáng năm màu.
Lê Phương lấy trái cây ra, nắm nó ở trong tay liền cảm nhận trái cây này như là được làm từ ngọc thạch.
"Con mẹ nó... Là trái Ác Quỷ sao? Haizz... Không được rồi...mùi thơm này quá mê người mình nhịn không nổi nữa."
Lê Phương bị mùi hương này hấp dẫn không thể kiềm chế được, rồi mặc kệ trái cây có độc hay không, hắn cũng muốn nếm thử.
Hắn nhẹ nhàng cắn một cái, trong chớp mắt vỏ trái cây long lanh vỡ ra, trái cây kia lập tức hóa thành một luồng ánh sáng năm màu chui vào trong cơ thể của hắn.
Nhất thời Lê Phương cảm thấy được một cỗ năng lượng vươn đến lục phủ ngũ tạng, tràn ngập quanh người.
"Chuyện này là sao?"
Lê Phương còn chưa kịp định thần, đột nhiên một cơn đau đớn từ bụng truyền đến.
"Mẹ nó... Không phải là có độc thật chứ. "
Lê Phương nằm trên giường ôm bụng rên rỉ, nhưng mà cổ lực lượng kia cũng không có ý định dừng lại. Nó di chuyển khắp nơi trong cơ thể của hắn khiến cho hắn đau đớn không thôi.
Nếu là người bình thường sớm đã không chịu nổi mà ngất đi, nhưng Lê Phương là một quân nhân, ngày thường trải qua rất nhiều huấn luyện khắc nghiệt cũng không biết tham gia bao nhiêu trận chiến, đối với những chuyện như vậy đã sớm quen thuộc, nên có thể chịu đựng được.
Cổ năng lượng kia sau khi di chuyển quanh bụng liền vù một cái xông thẳng lên não của hắn.
Trong chớp mắt trong đầu Lê Phương hiện lên vô số hình ảnh và những kí tự kì quái những kí tự này cưỡng ép khắc vào bên trong não của hắn, khiến cho hắn ôm đầu hét lên một tiếng đau đớn sau đó liền ngất lịm đi.