Thương Sinh Giang Đạo
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7: Chuyện xưa (1)
“Ông nội.” Dự Niên gọi.
“Nghe… khục, khục… nghe gì ạ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Gà thức giấc bảy đời rồi con mới chịu dậy à. Rửa mặt rồi ra ăn trưa.”
Gần mười năm trở lại đây, hai người thành công thoát khỏi tai mắt của triều đình nên cuộc sống cũng dần ổn định hơn, mặc cho bốn bề chỉ là cây cối không bóng người.
Ai mà dám ghét bà được chứ.
“Không những thính lực, mà dường như thị lực cũng tốt hơn trước. Còn sức khoẻ thì… không đáng kể lắm ạ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói xong, Dự Thần làm thẳng một ngụm nước lớn. Lão phà ra một hơi sảng khoái rồi phe phẩy quạt mo, chờ đợi Dự Niên tiếp thu tình hình.
Mới đầu, vì Dự Niên thông tuệ hơn người, lại ham học hỏi nên số mệnh đã được ước định không giống người thường. Dự Thần theo lời khuyên của phu nhân mình định nuôi dạy hắn làm quan trong triều, hưởng một đời vinh hoa phú quý.
“… Tò mò thôi ạ.” Dự Niên gãi má. (đọc tại Qidian-VP.com)
“… Vâng ạ.” Dự Niên lí nhí đáp.
Khi ấy, xem như triều đình vô tình phát hiện ra quan hệ giữa hắn với Dự Thần thì cũng chẳng thể làm gì được nữa. Cao thủ võ lâm cấp độ đó đã nằm ngoài lực khống chế của triều đình rồi.
Dự Niên gật đầu, vội hỏi:
Dự Thần lay trán, bảo:
Dự Thần không cứu được người phụ nữ, nhưng cứu được con của cô. Vừa vặn hôm đó cũng là ngày cuối năm, nên lão đặt tên là Dự Niên.
“Thế ai là người g·iết… á·m s·át tiên đế vậy ạ?”
Sáng hôm sau, khi Dự Niên tỉnh giấc, bên người hắn đã là lão nhân đang nhìn chằm chằm. Một lần nữa, hắn lại hét toáng, giật thốt rồi ngã khỏi giường. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kết quả cực kỳ ngoài ý muốn. Những công thần khai quốc lại là n·ghi p·hạm chính, trong đó có mặt của Dự Thần. Có điều, vì đoán được từ đầu nên lão đã sớm trốn khỏi kinh đô.
Theo những gì Dự Niên nghe lỏm hôm qua thì khả năng cao vị trí của nhà hắn sắp bị phát hiện rồi. Trong trường hợp tệ nhất, quan quân triều đình sẽ ập đến bất cứ lúc nào. Hắn đang cân nhắc thử nhà mình nên chạy kiểu gì thì mới trốn được một mạng đây.
“Niên Niên.” Chợt lão nhân gọi. “Hôm qua con nghe được gì rồi?”
“Không phải không đáng kể, mà là do con chưa hiểu mình thôi. Niên Niên, hôm nay ông nội gọi con ra đây là có chuyện quan trọng cần nói. Mặc dù nội dung sẽ hơi nặng, nhưng con bằng lòng nghe chứ?”
Mặt khác, thời còn trẻ, lão thái từng bị kẻ địch đánh trọng thương. Tử cung hao tổn, khó mà có con. Thành ra khi Dự Thần mang Dự Niên về, lần đầu tiên, lão thấy bà nở một nụ cười mãn nguyện.
Dự Niên cứ tưởng mỗi một nhân vật chính khi xuyên không sẽ sở hữu bối cảnh và gia thế khủng lắm chứ, ai ngờ lại bình thường thế này. Hay… hắn không phải là nhân vật chính?
Lão nhân thở phì phò từng ngụm khói trắng.
Tuy nhiên, trái ngược với kỳ vọng, bữa ăn diễn ra khá yên tĩnh, khác hẳn bầu không khí rôm rả của mọi khi. Lão nhân không cà khịa hắn, lão thái cũng chẳng hỏi han ân cần. Thành thật thì Dự Niên hơi khó chịu đấy, nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn.
Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính. Dự Niên là Tiên Thiên Cực Hàn Thể. Nếu muốn sống, hắn bắt buộc phải luyện môn võ thích hợp. Và chú định ngày sau, hắn sẽ là một trong những cao thủ hàng đầu trong võ lâm thiên hạ.
“… Đương nhiên là không.”
Tên thật của lão nhân là Dự Thần, người đời thường gọi là Thư Thần. Vì lão có được một nguồn tri thức cực kỳ lớn, đủ để tự xưng là người thông thái nhất trên thế gian.
Có điều, đấy không phải chuyện khiến Dự Niên ngạc nhiên nhất. Mà là thân phận của hắn cơ. Hơi thất vọng một chút, thân phận của hắn rất bình thường, đến nỗi chẳng có gì đặc biệt.
Nhiều lúc Dự Niên cũng khá thắc mắc, không biết làm cách nào lão lại chẳng đổ lấy một giọt mồ hôi. Tuy nói giờ đang là cuối hè, nhưng trời vẫn nóng mà.
Dự Niên mới xuyên qua được tám năm thôi, hắn còn yêu đời lắm, chưa muốn c·hết đâu. Hắn phải tính đường sống cho thật kỹ.
Mà thôi, bỏ đi. Lăn tăn bối cảnh chỉ khiến đôi vai nhỏ gầy thêm nhiều trách nhiệm.
Chương 7: Chuyện xưa (1)
Lão nhân bật cười một tiếng, bảo:
Dự Niên nghe ra từ khoá, cũng nhớ lại tình huống cơ thể ngày hôm qua. Đúng là thính lực của hắn tăng lên đáng kể. Lão nhân và lão thái dù nói rất nhỏ nhưng hắn vẫn có thể nghe rõ mồn một. Chỉ là hắn không biết hai người đã bồi bổ cơ thể hắn từ lúc nào thôi.
Lão nhân khen ngợi rồi dịu dàng xoa đầu hắn, sau mới kể lại toàn bộ mọi chuyện.
Bên cạnh đó, Dự Niên không mang dòng máu của Dự Thần nên triều đình sẽ không nhận ra khuôn mặt của hắn “giống với ai”. Chưa kể, họ Dự rất phổ biến, Lại bộ và Lễ bộ có hợp sức với nhau cũng không rảnh truy ra ngọn nguồn.
“Còn ai trồng khoai đất này, dĩ nhiên là Khánh Đế hiện tại rồi.”
Với lại, Dự Thần định hướng hắn làm tại quận với huyện chứ không điên mà đi về kinh đô, nên xác suất bị triều đình nhắm tới gần như bằng không.
Đôi phu thê lão chung đụng lâu ngày, nhưng vì mãi trốn tránh quan quân và thích khách triều đình nên vẫn chưa thể có được một mụn con. Đến lúc ổn định hưởng bình yên thì đã tới tuổi xế chiều, muốn sinh cũng chẳng thể sinh được nữa.
Một lúc sau, Dự Niên gật đầu.
Dự Thần cười khổ, lão cẩn thận nhìn lại Dự Niên một chút, rồi nhẹ giọng:
Lúc còn trẻ, lão là cánh tay phải của hoàng đế khai quốc Đại Khánh đang thống trị trung thổ hiện nay – Thượng thư Lễ bộ. Tuy nhiên, một số chuyện đã xảy ra. Tiên đế đột ngột băng hà trong độ tuổi còn sung mãn, Thái Tử thuở đó lên ngôi Khánh Đế, công khai mở một cuộc điều tra về c·ái c·hết của phụ hoàng.
Lão thái hiểu tình cảnh của Dự Thần nên quyết định rửa tay gác kiếm, cùng lão chạy trốn suốt nhiều năm nay. Mặc dù đến giờ lão vẫn luôn cảm thấy có lỗi với phu nhân mình, nhưng tình nghĩa phu thê mà, có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu. Chưa bao giờ bà mở miệng oán trách lão một câu, nên lão cũng không thể bỏ cuộc, đầu hàng trước phán quyết oan uổng của triều đình.
“Con ngoan.”
. . .
Ngoài sân, lão thái đã nấu sẵn một bàn ăn tương đối thịnh soạng, thịt cá có đủ, nhìn chẳng giống một bữa ăn thường ngày một chút nào. Dẫu vậy, Dự Niên không tỏ vẻ thắc mắc, hắn sẽ đợi đến khi cả hai người nói cho hắn.
Trông cái vẻ mặt “không biết đáp sao cho phải” của Dự Niên, lão nhân biết thừa câu trả lời rồi. Nhưng lão vẫn đợi hắn tự mình nói ra. Lão hiểu cháu mình, bắt bài nhiều quá hắn sẽ dỗi cho xem.
Bồi dưỡng thân thể?
Dự Niên gật gù lia lịa. Hắn đã chờ thời điểm này suốt cả bữa trưa, có điên mới không đáp ứng.
Lão thái xen ngang. Bà đặt đĩa hoa quả được cắt gọn gàng lên bàn rồi ngồi xuống xiên một miếng cho Dự Niên. Hắn cảm ơn rồi nhận lấy, vẻ còn hơi hoang mang.
Sau khi chật vật bò lên, Dự Niên bối rối chẳng dám nhìn thẳng. Xấu hổ quá chừng.
Đứa nhỏ đỏ hỏn như mới lọt lòng, bên cạnh là một người phụ nữ đã mất vì mất sức sau sinh. Nhìn trang phục và v·ết t·hương trên người, Dự Thần đoán cô là thôn dân dưới núi đang chạy trốn khỏi đám thổ phỉ. Dù sao hôm qua lão cũng thấy cột khói đen từ phương xa, đại khái cũng đoán được tình hình.
“Thật tình, bà cứ hay xuất hiện những lúc quan trọng.”
“Đừng giả ngây. Ta và bà con bồi dưỡng thân thể con bấy lâu nay tự nhiên biết rõ hiệu quả, thính lực của con tăng lên rồi đúng không?”
Thực ra hắn cũng tò mò Tiên Thiên Cực Hàn Thể đấy, nghe có mùi “huyền huyễn” với “siêu việt” cực. Nhưng chuyện đấy còn không quan trọng bằng tình huống cấp bách hiện tại.
Mặt khác, Dự Niên có cảm giác tình huống gia đình mình không tốt. Bởi hắn đã nghe lỏm được “triều đình” và “phản bội” ngày hôm qua. Hai chữ này đặt vào một chỗ tuyệt đối là chuyện lớn động trời.
“Thì sao? Ông chán ghét?” Lão thái bật ngược lại.
Dự Niên ho khục khục, vội đặt ly nước đang uống dở trên bàn.
“Niên Niên, ta cứ nghĩ con sẽ thắc mắc Tiên Thiên Cực Hàn Thể hơn mới phải. Sao đột nhiên chú trọng vào chuyện của tiên đế thế?”
Lão nhân mỉm cười.
Trong quá trình trốn chạy, nhiều lần Dự Thần xém chút là vong mạng trong tay thích khách triều đình, nhưng mạng lão lớn, đến giờ vẫn sống khoẻ. Ngày sau, lão gặp lão thái, đôi bên phát sinh tình cảm rồi về chung một nhà. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ừ, con có vấn đề gì thì cứ hỏi.” Dự Thần đáp.
Vào một ngày nọ trong buổi chiều mùa đông, trong lúc Dự Thần đang bắt thỏ ở gần hang thì vô tình phát hiện một đứa bé đang khóc rống vì đói bụng. Tiếng khóc rất to, đủ để doạ lũ thỏ trốn không ra và kéo về một đống cáo và sói hoang.
. . .
Dự Thần không phải kỳ tài võ học nhưng công phu của lão không tệ, cứu đứa bé đó chỉ là chuyện dễ dàng trong tầm tay.
Sau bữa cơm, lão thái vẫn đi rửa chén như thường lệ, còn lão nhân thì ngồi ngoài sân, chậm rãi rít thuốc lào giữa trời nắng chói chang.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.