Thuỷ Triều Xuống - Trình Dữ Kinh
Trình Dữ Kinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 72
Chỗ đó cô biết, xung quanh là phố ẩm thực nổi tiếng, quán nhậu cũng nhiều.
“Em à…” Ôn Tri Dư ngẫm nghĩ: “Cũng bình thường thôi, người này đến người kia đi, làm việc một mình, kiếm được ít tiền, duy trì chi tiêu, không có gì đặc biệt.”
Cô lại nói: “Bạn anh cố ý đúng không, anh căn bản không say.” “Ừm, có lẽ vậy.”
Có khi nào vừa mới có chút hy vọng cứu vãn lại bị anh dọa lui không. Nhưng anh chỉ muốn làm vậy thôi, muốn làm mà chẳng cần lý do gì, muốn làm thì làm, thật thoả mãn mà.
“Alo, là cô Ôn phải không? Tôi là Dụ Nhạc Âm, bên này có chút việc, cô có rảnh không?”
“Rồi sao nữa?”
Họ đi đến ngã tư, sắp chia tay.
Đánh tay lái muốn đi ra.
Hiếm khi nhận hoa, những món quà chính thức kiểu này, thường là Thi Tinh Huy tặng.
Thời gian trôi qua lâu như vậy, cảnh này lại tái hiện. Lồng ngực cô đau nhói từng cơn.
Cô nhanh chóng đến nơi, cưỡi xe điện của mẹ, tận hưởng làn gió mát dọc đường. Đến nơi vừa tháo mũ bảo hiểm đã thấy Dụ Nhạc Âm đứng ngoài quán.
“Còn người em từng thích thì sao?”
“Anh đành nén lại” “Đừng nói nữa.”
Biết những chuyện này, động tác leo lên xe của Ôn Tri Dư khựng lại. Cô hơi hiểu vì sao rồi.
Đồng nghiệp hỏi: “Dạo này có ngày lễ gì à? Ngày Quốc tế Thiếu nhi cũng qua rồi mà?”
“Không sao đâu, chắc huyết áp thấp thôi.”
Có người đọc thiệp chúc mừng: “Gửi đến cô Ôn. Trời ơi, ai đang theo đuổi chị Ôn vậy?”
“Có lẽ là thói hư tật xấu của đàn ông. Hoặc có lẽ, anh nhớ em, muốn gặp em.”
“Xe tôi vừa đỗ ngoài đưa bạn khác đi mất rồi, không còn cách nào, thật sự không ai có thể lái xe, đều định bắt taxi. Cô Ôn ở gần đây mà, với lại
Anh ta bỗng cười khổ, gật đầu.
“Thật sự không uống rượu, không say.” Anh nói: “Ôn Tri Dư, anh rất tỉnh táo.”
Anh ta đưa qua: “Xe đời mới nhất đấy, bình thường chúng tôi muốn lái xe của Cố tổng cũng không có cơ hội.”
Ôn Tri Dư không nói gì, xoay vô lăng định lái xe.
“Không cần đâu, qua lâu rồi, bình thường em khỏe lắm.” “Vậy là tốt.”
“Cảm ơn.” Cô quay sang Diêu Hủy nói: “Thôi đừng cười nữa, mau đi làm việc đi.”
Nhưng đúng lúc nghỉ trưa, nhân viên cửa hàng hoa dưới lầu mang lên một bó hoa to, chiếm gần nửa bàn lễ tân. Vừa đúng lúc mọi người trong
“Phải, chuyện gì?”
“Không.” Cố Đàm Tuyển chống cằm, nói: “Chỗ đó có cái ghế đẩu, đụng vào thôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hôm đó nói thế nào, tìm cô ấy, nói chuyện rõ ràng, chẳng phải vui vẻ sao.”
Cô lấy lại tinh thần: “Cũng được. Gặp một số chuyện khá có ý nghĩa.” “Có ý nghĩa? Ví dụ như?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tưởng ai, hóa ra là Thi Tinh Huy.
Cô khựng động tác lại, anh nhìn chằm chằm kính chắn gió, vẫn tiếp tục.
Giang Ngõa nói: “Hiếm khi thấy thằng học dốt này phun ra được hai câu thơ.”
Dụ Nhạc Âm nói: “Xì”
“Em sẽ càng tốt hơn, Ôn Tri Dư.” “Anh cũng vậy.”
Tiếp theo cô nghe thấy một giọng nói nghiêm túc, nhưng nghe ra được là vừa rồi không tỉnh táo lắm. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Em biết lúc đó anh nghĩ gì không?”
------oOo------
Diêu Hủy ôm bụng cười: “Cậu đúng là đồ xui xẻo.”
Cô nghĩ, gấp gì mà còn ra ngoài uống rượu.
Anh ta lại nói: “Tất nhiên, anh hỏi thế không có ý gì khác, chỉ là… Ôn Tri Dư, Đã qua bao lâu rồi anh vẫn còn ấn tượng sâu sắc về em. Đi xem mắt nhiều lần như vậy, chỉ thấy em là đặc biệt. Anh chỉ muốn nói nếu còn cơ hội, cả hai đều độc thân… Chúng ta còn có thể không?”
“Trong lòng em vẫn còn người đó sao” Cô im lặng một lúc, rồi ừ nhẹ.
Đây là lần đầu tiên Cố Đàm Tuyển hồi tưởng về một nụ hôn thoáng qua mà lại lâu đến thế. Như một cậu thiếu niên ngây thơ vậy.
Toa tàu đông đúc, náo nhiệt. Phòng vệ sinh lung lay.
Thi Tinh Huy nói: “Thực ra lần này về ngoài việc gặp em, chủ yếu để thăm bố mẹ. Gặp xong, anh cũng yên tâm tiếp tục ra ngoài bận rộn.”
Cố Đàm Tuyển lại lên tiếng: “Phía sau không có xe, lùi được.” Cô im lặng, xoay tay lái đi ra.
Câu trước còn được, câu cuối khiến mí mắt Ôn Tri Dư giật hai cái.
Khi đó cô từ chối.
“Xe này không đắt chứ?”
Uống chút rượu, ngồi trên ghế, cười một cách lười biếng. Ôn Tri Dư nói: “Em xuống xe, anh lái đi.”
“Phải nói.”
“Vậy à, lúc đó hình như anh có thấy trên moments của em. Giờ vẫn chưa khỏe sao, anh có thuốc đây.”
Ôn Tri Dư định cởi dây an toàn: “Em xuống xem đụng vào đâu không.”
Trời dần tối, họ đứng ở ngã tư từ biệt nhau.
“Đi đâu?”
Ôn Tri Dư phơi đống quần áo trên ban công mãi không thu. Mẹ cô dặn đi dặn lại là trước khi đi làm phải nhớ thu vào, nhưng cô mải mê đọc sách nên quên béng mất. Thế là cả đống quần áo cứ thế bị mưa xối ướt sũng. Cô đành nhét tất cả vào máy giặt để giặt lại. Trong lúc rảnh rỗi, cô lại buồn bực vì dạo này làm việc gì cũng cứ thất thần.
Người bình thường thấy không bình thường, anh cho đi một cách dễ dàng, nhẹ nhàng như thể không coi trọng bất cứ thứ gì.
Nếu được làm lại lần nữa, có lẽ anh sẽ còn táo bạo hơn, sẽ không kìm nén như vậy.
Cô định cởi dây an toàn: “Xuống xe đi, anh tự lo đi.” Cổ tay lại bị anh nắm lấy.
Ôn Tri Dư cười nhẹ: “Đâu có ghê gớm thế. Chỉ là chuyến du lịch bình thường thôi, sau đó còn bị viêm dạ dày hành, về nhà nằm liệt giường mất.”
Cố Đàm Tuyển không nói gì. Anh nghĩ về ngày hôm đó.
“Ừ, tôi biết.” Phố đó cách nhà cô khá xa.
Nhận được dãy số qua WeChat, cô nhanh chóng gọi lại.
Anh nói: “Không cần em đưa. Đưa anh về xong, em về kiểu gì?”
“Ừm, không sao. Chỉ là anh tốn kém quá.”
Lễ tân trả lời: “Không biết, số lạ.” “Đọc số cho tôi, tôi gọi lại.”
Ôn Tri Dư liếc nhìn ra ngoài, mẹ cô đang xem TV, đang có một người dì gọi điện đến nói chuyện về con trai sắp thi đại học.
Nhưng cô thật sự không thích kiểu thể hiện quá phô trương đột ngột thế này, luôn cảm thấy làm phiền người khác.
Cô nghe theo, tay ấn xuống, ghế đột nhiên bật ngửa ra sau.
“Nếu thật sự đụng xước, em không đền nổi đâu.”
Cố Đàm Tuyển đã nói sẽ đi tìm cô, muốn cô đừng trốn anh, vậy mà Ôn Tri Dư vẫn cứ lẩn tránh.
Hôm đó anh đến công ty cô, cô còn không đi làm, bảo là không khỏe nên nghỉ một tuần. Một tuần… anh nghĩ, bảy ngày, Ôn Tri Dư có thể trốn anh bảy ngày, liệu có thể trốn được 70 ngày, 700 ngày?
“Anh biết ngay mà. May mắn là chúng ta vẫn còn giữ được thể diện. Được gặp em là may mắn của anh, một đoạn hợp tác, một đoạn quen biết, có thể làm bạn với em cũng rất tốt rồi.” Sợ cô áp lực, anh ta nói thêm: “Không sao đâu, em đừng nghĩ ngợi gì, anh chỉ nói vậy thôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thôi không nói nữa, anh lái đi.” Sợ cô lái không thoải mái, anh hơi ngồi dậy, đưa tay chạm vào màn hình cảm ứng vài cái, điều chỉnh thử.
“Ví dụ như…” Ôn Tri Dư nói: “Xe bị thủng lốp hai lần, có tính là ý nghĩa sâu sắc không?”
Đầu dây bên kia như đang có tiệc, hơi ồn ào, khi điện thoại vừa kết nối còn có giọng quen thuộc nói: “Sao có thể gọi được chứ, cô ấy không đến đâu, anh nghĩ ra cái trò gì thế?”
Cứ nghĩ mãi, không biết hôm đó mình có làm quá không. Nói chuyện thì tốt rồi, nhưng lại còn hôn cô ấy nữa.
“Cô Ôn tốt quá, cảm ơn nhé.” “Chìa khóa xe đâu?”
“Mong em mãi trẻ trung.”
Anh bật cười.
Đang nói chuyện thì có người đến báo: “Chị Ôn, có bưu phẩm của chị.”
“Em nói xem, nếu một ngày Ôn Tri Dư thật sự lấy người khác, liệu Cố Đàm Tuyển anh có hối hận cả đời không?”
“Thực ra, không nhất thiết phải có một mối quan hệ mới có thể liên lạc, làm bạn rất tốt. Anh cũng rất tốt, thật đấy, là do em.”
“Không phải đâu, chắc chắn là do chuyến du lịch lần trước rồi. Lần trước cậu cũng bị ốm khi đi chơi xa đấy thôi. Sau này nếu thấy không khỏe thì về sớm nhé, đừng có cố ngồi tàu nữa, đi máy bay không tốt hơn sao, ngủ một giấc là tới nơi, đỡ phải vất vả.”
Cô nói: “Có lẽ ngay từ đầu chúng ta không hợp nhau, về sau cũng chỉ là vậy thôi. Có lẽ, có người chỉ thích hợp làm bạn.”
Nhưng may mắn là dù có bận rộn đến mấy thì rồi cũng qua.
“Không sao, đụng thì đụng, đang gấp mà.”
“Sao?”
Lâu lắm rồi, anh cũng từng ngồi trong xe như thế này, nắm lấy cổ tay cô hỏi có thể làm lành không.
“Còn em thì sao?” “Em sao?”
Cố Đàm Tuyển tựa người, mi mắt khép hờ, nhìn có vẻ uể oải. (đọc tại Qidian-VP.com)
Động tác theo bản năng này vừa xuất hiện khiến cô sững người.
“Em chưa tìm người mới à?” “Chưa, thật sự là…”
“Anh là người khá thể diện, em nói lâu ngày gặp lại hai người cũng không nên làm gì quá đáng.”
Hai người trò chuyện một lúc ở khu nghỉ ngơi. Thấy môi Ôn Tri Dư hơi tái, Diêu Hủy hỏi: “Dạo này sao thế, trông có vẻ mệt mỏi lắm?”
Nhắc tới chuyện này Ôn Tri Dư cũng thấy ngượng, hôm đó bị mắng thảm hại mà cô cũng chưa dám giải thích với mẹ.
“Anh ta say rồi, liên quan gì đến tôi?”
Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt cô trong gương chiếu hậu, chậm rãi, từng chữ từng chữ.
Anh nói: “Đánh lái trái, không cần đánh hết.” Cô làm theo.
Anh khẽ nhếch môi cười, một nụ cười tự giễu.
Ôn Tri Dư nói: “Thật sự không được đâu.”
Cụp mắt xuống, cô ừ một tiếng.
Cuối cùng cũng nổ máy được, định chỉnh ghế, mò mẫm nửa ngày, người
Ôn Tri Dư nói: “Vẫn chê tay nghề tớ phải không?”
Ban đầu cô nghĩ mình đã làm rất nhiều việc có ý nghĩa. Cô đứng dưới bầu trời xanh cầu nguyện, mua đặc sản của nơi đó, còn mua rất nhiều đồ
“Anh xin lỗi. Anh không cười nữa.”
Họ rời công ty, cùng nhau đi về hướng nhà cô.
Ôn Tri Dư nói: “Đưa địa chỉ cho tôi?” Dụ Nhạc Âm báo địa chỉ cụ thể.
“Đây chẳng phải là cái gọi là, thời gian qua đi không trở lại, cuộc đời không có đường lui sao?”
Hai người đi bộ dọc đường về, khoảng chừng hai cây số.
văn phòng đi xuống ăn trưa, ai nhìn thấy cũng ngạc nhiên, xì xào hỏi nhau: “Của ai vậy?”
“Sao về nhà mà cũng quên nấu cơm được nhỉ, mãi làm gì mà đãng trí thế?”
Chủ đề này đến hơi đột ngột, nhưng từ khi anh tặng hoa thì dường như cũng không quá bất ngờ.
Ôn Tri Dư hơi nghẹn lời, im lặng hồi lâu không đáp.
Thi Tinh Huy nói: “Thực ra nửa năm qua bố mẹ anh giới thiệu rất nhiều cô gái, muốn anh kết hôn. Anh đều thấy không hợp, từ chối hết. Sau nghĩ lại, có lẽ từ trước đến nay anh tìm không phải người để yêu, mà là người phù hợp để cùng đi hết quãng đời còn lại, nhưng người như vậy khó tìm lắm, không phải cứ chọn trong đám đông là có thể gặp được.”
Thi Tinh Huy khẽ chớp mi, mơ hồ nghe thấy âm thanh của hy vọng cuối cùng tan biến.
cơm chính là ở đây phải không. Lúc đó anh vừa về nước, tiệc tùng tiếp đãi bạn bè quá nhiều, anh nhớ rất rõ, lúc ấy còn nghĩ không biết có thể gặp được em không. Như trong mơ vậy, thật sự gặp được.”
“Tình cảm nửa năm nay của em thế nào?”
Không quen xe nên không được thuận tay như xe mình, cô căng thẳng nhìn gương chiếu hậu.
“Chỉ là chơi thôi. Cậu muốn uống canh vịt không? Tớ còn nấu một lần nữa đấy.”
“Không xa đâu, rất nhanh sẽ đến.Sau này mời cô Ôn ăn cơm.”
“Em yêu anh, trong lòng em, chưa từng một giây một phút nào, không yêu anh.”
“Ừm.”
Đột nhiên cảm thấy đuôi xe đụng phải thứ gì đó, sắc mặt cô hơi thay đổi.
Dạo này mẹ cô bận rộn thật sự. Học sinh tháng 6 phải chuẩn bị thi cuối kỳ, ai cũng đang chạy đua với thời gian. Mẹ cô phải chấm bài tập, thức đêm chuẩn bị đề bài để giảng trên lớp. Ôn Tri Dư không muốn làm mẹ thêm phiền lòng.
Thực ra ngay từ câu đầu tiên Ôn Tri Dư đã nhận ra.
Cô cầm chìa khóa lên định lái xe, vặn hai lần, không nổ máy.
Dụ Nhạc Âm và mấy người bạn ngồi với nhau không biết sao lại nói đến chuyện này.
Người hiểu chuyện khẽ nói: “Đối tượng mai mối trước đây của chị Ôn, có thể nói là… người yêu cũ.”
xe của anh Tuyển bọn tôi cũng không dám đụng vào.” Cô nói: “Thuê tài xế đi.”
“Ai dám chê chứ, ai chẳng biết Tri Dư hiền dịu thế này, tớ thích còn không kịp sao dám chê.”
Những điều cần nói đã nói, nói rất vui vẻ, làm những việc cần làm. Nhưng sau đó lại có chút bất an trong lòng, không biết kết cục sẽ ra sao.
Cô nói: “Đừng lo cho em.”
“Ôi, chị Ôn ơi.” Dụ Nhạc Âm có vẻ sốt ruột: “Đây không phải gần nhà cô Ôn sao, phố Xuân Lan đúng không, ngay cạnh phố Hưng Chính ấy. Cô Ôn biết không?”
“Cậu miệng mồm ngọt quá.”
Cố Đàm Tuyển cười: “Không cần, tặng em cũng được.”
Chương 72
Anh đáp: “Phải, lần đầu gặp mặt, luôn khắc sâu.” Tim cô khẽ đập nhanh.
“Ừm.” Cô đáp: “Anh cũng thế.”
Anh vẫn luôn thế. Cô hỏi gì, anh cũng đáp: Sao? Rồi tặng em.
Ôn Tri Dư vừa về đến nhà thì nhận được điện thoại, nói có người gọi đến văn phòng tìm cô, có việc gấp, nhưng hỏi việc gì thì không nói.
Như thể động tác này quen thuộc, đã từng có từ rất lâu trước đây.
Hôm đó trời âm u, mấy gã đàn ông hiếm khi tụ tập lại với nhau, bảo là muốn đi ăn cơm.
“Vậy anh cũng biết, sao không ngăn lại?” “Ừm.” Cố Đàm Tuyển nghiêm túc suy nghĩ.
“Xin lỗi.” “Xin lỗi gì?”
“Anh nhớ nơi này, trước kia em và Thi Tinh Huy yêu nhau, hẹn hò ăn
“Không có gì đâu, chuyện nhỏ.” Anh ta nói: “Nửa năm nay em cũng ổn chứ? Nghe nói dạo trước em đi Tây Tạng, ở đó thế nào, có thật sự được thanh tẩy tâm hồn không?”
“À đúng rồi, cậu đi chơi với Thời Lâm thế nào? Vui không?” Vui không ư, Ôn Tri Dư cũng đã quên mất.
Câu nói này khiến Ôn Tri Dư bật cười, cô cũng đáp: “Anh cũng thế, mãi mãi thanh xuân.”
Cô nói: “Cho anh cơ hội được không?” “Ôi, cô Ôn đừng thế.”
Anh nhìn chằm chằm chân trời hồi lâu, nói: “Phải, vui vẻ.” “Thế sao vẫn cứ mặt nặng mày nhẹ thế?”
“Anh nghĩ, cô gái đó không phải thích anh sao, sao lại thay lòng đổi dạ nhanh thế. Khiến anh cảm thấy như cô ấy chưa từng thích anh đến vậy.”
Định lên xe, Dụ Nhạc Âm đột nhiên nói: “Thực ra lúc nãy anh họ tôi có đến tìm cậu ấy, hai người họ cãi nhau, ngay trước mặt anh em tụi tôi, ngay tại bàn ăn.”
“Thôi đi, nửa câu sau rõ ràng là ‘mặc kệ ngày mai yêu ai thì yêu’ mà.” Cả đám cười ồ lên.
Thi Tinh Huy nói: “Nửa năm trước anh vẫn ở nước ngoài, giờ mới về. À phải rồi, đây chỉ là món quà bình thường thôi, coi như bạn bè tặng nhau vậy, đừng áp lực.”
“Nói đến chuyện này, thật ra có rất nhiều người trẻ vẫn mừng ngày Quốc tế Thiếu nhi đấy. Hồi nhỏ thấy trẻ con quá nên không thích, lớn lên thì lại tranh nhau mừng.”
Lúc đi làm, Diêu Hủy hỏi cô: “Canh vịt hôm đó ngon không? Nghe nói cậu bị mắng?”
“Có lẽ ý là, em nói đúng. Em biết vậy, sao còn đến?”
Người nói chuyện có vẻ mặt ý nhị: “Cậu thấy tính được thì tính, không tính thì thôi.”
Cô hơi khựng lại, nhìn về phía ánh hoàng hôn phía trước. “Không biết.” Cô đáp: “Thật sự chẳng nghĩ đến chuyện đó.” “Em không còn suy nghĩ gì về anh ta sao?”
Cơn mưa hạ ở Nam Hoa kéo dài miên man, vượt qua cuối tháng, thoáng cái đã sang đầu tháng sau mà vẫn chưa có dấu hiệu ngớt.
“Không cần ăn cơm, tôi qua một chuyến, tốt nhất là thật sự gần như anh nói.”
Ôn Tri Dư nói: “Nhiều xe như vậy, mà chiếc này ấn tượng nhất.”
May mắn là không có.
Nhưng khi nhớ lại, điều đầu tiên hiện lên trong tâm trí lại là chuyến tàu lạch cạch đến Tây Ninh.
Cô hỏi: “Ai vậy?”
“Lúc thì chê tớ, lúc thì bảo tớ nói chuyện ngọt, cậu đổi ý nhanh thật đấy.”
Giọng điệu bình thản, như bạn cũ hàn huyên. Cô biết, đối phương vẫn chưa buông bỏ.
Cô đi tới hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Ừm.”
Đang nghĩ vậy, anh lái xe, đạp ga tiến về phía trước.
Có người hỏi: “Người này là ai vậy?”
Cô hơi gấp, nhìn ra ngoài thấy mấy người thuê xe đang nói chuyện ven đường, định hỏi họ chiếc xe này bị làm sao, nhưng họ đã đi xa.
“Ăn cơm thôi mà, người vẫn còn trong xe kìa, say rồi, không sao đâu.” “Vậy giờ sao, tôi đưa về à?”
Dần dần, giọng anh nhẹ đến mức chính mình cũng khó nghe rõ.
“Đi tìm người.”
“Là thế này, cô Ôn ở nhà không? Bọn tôi đang ở quán ăn gần nhà cô Ôn, nói chuyển việc xong thì Cố Đàm Tuyển ngồi uống đến không đi nổi, mấy đứa tôi thật sự hết cách rồi,cô Ôn có tiện qua một chút không?”
Dụ Nhạc Âm lập tức năn nỉ: “Cô Ôn, cô Ôn à, tôi xin cô đấy, không thì tôi khó xử lắm. Hay để tôi gọi video cho cô nhé, Cố Đàm Tuyển này, thật đấy, cô nhìn anh ấy một cái, tôi sợ lát nữa anh ấy say quá phát điên đến nhà cô mất.”
“Nghe nói cậu đi tìm Ôn Tri Dư?” “Ừm.”
“Vậy tính là đã từng yêu nhau chưa?”
bên cạnh cuối cùng không chịu nổi mà lên tiếng: “Thấp xuống một chút.”
Anh ừ một tiếng trong mũi. Cô hỏi: “Sao vậy?”
Ôn Tri Dư vừa mới tới công ty, đặt hộp cơm trưa vào tủ lạnh, ừ một tiếng: “Quên nấu cơm, bị mẹ tớ mắng cho một trận.”
Lên xe thì thấy Cố Đàm Tuyển đang ngồi ghế phụ. Ôn Tri Dư liếc mắt đã thấy dáng người mảnh khảnh ấy, cổ tay áo xắn lên để lộ nửa cổ tay trắng ngần. Chiếc xe này cô chưa từng lái, bên trong đủ thứ linh tinh, nhưng trang bị ngoại thất vẫn sang trọng như mọi khi.
Cô lại nghẹn một hơi rồi cẩn thận chỉnh ghế về trước, cuối cùng mới ngồi thoải mái được.
Dụ Nhạc Âm nói: “Này, công tử Cố, đừng có trầm mặc thế chứ.” Anh ta không đáp lời.
Hôm nay có lẽ điều duy nhất tốt là nhiệt độ dễ chịu, gió nhẹ thổi mát rượi người, miễn là trời đừng mưa, đây quả là thành phố đáng sống.
Ôn Tri Dư đành ngồi lại vào.
“Có ý gì?”
Anh đột nhiên nói: “Em không quên được anh, Ôn Tri Dư.”
Anh ta hay bị chê là không có văn hóa, trong khi người có văn hóa nhất trong đám họ lại chẳng nói năng gì.
Khi nói chuyện để kết thúc mối quan hệ tìm hiểu trước đây, Ôn Tri Dư chưa từng nghĩ có ngày còn gặp lại Thi Tinh Huy
Thi Tinh Huy viết: [Nửa năm không gặp, cô Ôn, không biết dạo này thế nào.]
“Anh đến công ty em?” “Có đến.”
“Này, cười gì thế? Cười ai vậy?” Dụ Nhạc Âm lên tiếng hỏi. “Không có gì, tôi đi đây.” Cố Đàm Tuyển đứng dậy.
Không lạ gì, giọng Dụ Nhạc Âm quá đặc biệt, trong đám đông có thể nhận ra ngay.
Tim Ôn Tri Dư đập mạnh hai nhịp khi thấy mọi người tụ tập lại. Chen vào xem, có người quay lại nói: “Chị Ôn, có hoa tặng chị kìa.” Cô hơi đau đầu, sợ nhìn thấy một cái tên nào đó trên thiệp.
“Vậy giờ sao?”
“Không có WeChat à, tôi phải dùng cách này.” “Này, có người gọi, mau nghe đi, mau nghe đi.”
Và cái ôm đầy cảm xúc giữa cô và Cố Đàm Tuyển. Nếu có thể dùng từ ngữ để miêu tả.
Cô hé môi, không thốt nên lời.
Diêu Hủy nhún vai: “Thôi, để lần sau tớ đến nhà cậu uống canh do cô dì nấu vậy.”
Tuổi càng lớn, trí nhớ càng kém đi mất.
dùng sinh hoạt cho trẻ em ở đó, thậm chí còn có những đứa trẻ dùng phương ngữ địa phương chúc phúc cho cô.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.