Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách
Bồng Lai Khách
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16
Nói xong, nước mắt nàng tuôn xuống như mưa.
Cả người nàng toát mồ hôi lạnh, mái tóc dài bết chặt vào mặt và cổ, đầu óc trống rỗng trong giây lát.
Trong chốc lát, nàng không biết mình đang ở đâu hay đang đối mặt với ai. Nàng chỉ mở to mắt, nỗi đau từ giấc mơ vẫn còn trong đó. Trong ánh nến mờ nhạt lặng lẽ xuyên qua tấm màn, nàng ngơ ngác nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang cúi xuống giường và nhìn mình.
Ở đời trước, vào đêm đầu tiên bên nhau, sự ấm áp và tình yêu hắn dành cho nàng có thể là thật. Có lẽ hắn thật sự chưa bao giờ quên được ơn tri ngộ của lão Tr**ng S* vương đối với mình. Khi chứng kiến cái c·h·ế·t cuối cùng của nàng, có thể lúc đó hắn cũng từng cảm thấy áy náy.
Dương thái giám vội vàng tới gần, ánh mắt dừng lại trên người Mộ Phù Lan, chào hỏi nàng một cái, sau đó cười nói:
Bởi vì Hi Nhi, cả đời này nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn. Cả đời này, trong vô vàn kiếp luân hồi, cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn!
Sau đó nàng trở lại trước mặt Lưu hậu, vành mắt còn hoe đỏ.
Hắn dậy sớm đi rửa mặt xong, thay triều phục rồi đi luôn. Khi gần tới giờ Tỵ, quản sự tới mời Mộ Phù Lan, nói xe ngựa đã chờ sẵn ở bên ngoài cổng lớn, mời phu nhân ra ngoài đi hoàng cung.
Kiểm trong tay nàng đã bị lấy đi, nhưng nàng vẫn đứng tại chỗ, cơ thể cứng đờ, thậm chí sợi tóc cũng không động đậy. Tạ Trường Canh không kìm được lại nhìn nàng một cái.
– Nhớ trước đây, lúc cô cô ngươi là mẫu nghi thiên hạ, bổn cung chỉ là một quý phi mà thôi. Nghĩ đến đức hạnh của tỷ tỷ hiền lương thục đức, bổn cung vẫn còn nhớ rất rõ. Tiếc là ông trời đố kỵ hồng nhan, đã gọi tỷ tỷ đi sớm. Bổn cung với cô cô ngươi có tình tỷ muội, sau này, ngươi có mong muốn gì cứ việc nói với bổn cung.
Trong lòng hắn cũng dâng lên cảm giác khó chịu, nhưng ngoài mặt không biểu lộ gì cả, chỉ nói:
– Lần này nàng vào kinh cũng không phải ý của ta. Ta cũng vừa mới trở về, mới biết nàng bị Thái hậu triệu tới nơi này.
Mộ Phù Lan dời ánh mắt khỏi hắn và Tào thái giám kia, cúi mắt đi theo hắn vào trong. Khi nàng bước vào đại điện, từ xa nhìn thấy đại thái giám Dương Quảng Thụ đi ra.
– Hi Nhi!
Bà ta vẫn giữ nụ cười trên môi, khi nói chuyện với nàng không hề có uy h**p hay là uy nghi Thái hậu một quốc gia nên có, nét mặt cũng ôn hòa. Nhưng Mộ Phù Lan lại thấy rõ, sau khi Tạ Trường Canh rời đi, ánh mắt bà ta chưa từng rời khỏi mình. Nàng biết Lưu Hậu đang quan sát mình. Đôi mắt sắc bén của bà ta không bao giờ bỏ sót bất kỳ cái nhìn hay chuyển động nhỏ nào của nàng.
– Tỉnh lại đi!
Mắt Mộ Phù Lan đỏ lên, trên mặt tràn đầy vẻ hyv vọng, “bịch” một tiếng, khom người quỳ xuống trước mặt bà ta.
Đêm qua nàng không ngủ, cả ngày đều trong trạng thái thận trọng và giả tạo, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nên nàng tắm nước nóng, ra ngoài và đi ngủ sớm. Nhưng vừa nhắm mắt lại, nàng lại nhớ tới Hi Nhi của nàng. Từ ngày mở mắt ra lần nữa, hầu như không có đêm nào mà nàng không chìm vào giấc ngủ với nỗi nhớ nhung sâu sắc dành cho Hi Nhi. Mỗi lần gặp Hi Nhi trong mơ, khi tỉnh lại, nàng chỉ cảm thấy càng thêm đau buồn và hận Tạ Trường Canh.
Tạ Trường Canh cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ mỉm cười phù hợp, cung kính khom người, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Khi những thứ đó trở thành chướng ngại vật trên con đường vươn tới đỉnh cao, mọi sự ấm áp sẽ hoàn toàn bị xé tan. (đọc tại Qidian-VP.com)
– Thái hậu luôn nhớ bạn cũ, về sau lại biết hai ngươi lại có duyên vợ chồng, từ lâu đã muốn triệu Ông Chủ vào cung trò chuyện tâm sự. Khi biết Ông Chủ sức khỏe không ổn nên không yên lòng, cho nên thái hậu đã phái người mang theo thái y đi khám xem thế nào. Cũng may là ngươi không có chuyện gì, đó là chuyện tốt, biết Tạ tiết độ sứ bận rộn công việc, không thể phân thân, thế là đón Ông Chủ đến đây. Hai ngươi là vợ chồng mới cưới, ta nghĩ không nỡ xa nhau. Huống chi Tạ tiết độ sứ lại bởi vì đi dẹp loạn mà đêm tân hôn phải xa gia đình, thái hậu vẫn cứ áy náy mãi, lần này coi như là ân huệ của ngài với hai ngươi.
Hắn lạnh nhạt nói. Nói xong thì quay người đi cởi chiếc áo khoác đã bị ướt một nửa ra, đi đến bên cửa vẩy đi tuyết đọng dính trên đó.
Mộ Phù Lan cố gắng lắm mới khiến hai tay ngừng run rẩy, từ từ dịch chuyển từng bước nặng trịch, cuối cùng ngồi trở lại trên mép giường.
Hi Nhi đã không còn, mang theo nỗi oán hận với cha ruột của cậu. Cho dù nàng có được tái sinh, có thể bắt đầu lại từ đầu, và đôi tay của Tạ Trường Canh hiện tại không nhuốm máu của Hi Nhi, nàng cũng sẽ không tha thứ cho hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hiện giờ thần vị của bà vẫn còn đặt ở hậu điện, nơi đó sảnh phụ dành cho các phi tần đã đạt được địa vị cao khi còn sống.
Cự khấu sông nước bởi lợi ích tới cửa cầu thân, dã tâm bừng bừng, tranh giành thiên hạ mới là Tạ Trường Canh chân chính. Muốn hận, thì hận mình ngu xuẩn mềm yếu, tẩm bổ sự ích kỷ và vô tình ở trong máu xương của hắn, chúng nó cuối cùng hóa thành lưỡi dao sắc bén, hủy hoại cuộc sống của nàng.
Nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Nàng nhìn chằm chằm vào bức tường trống rỗng, đứng đó một lát, ban ngày trong cung điện, nàng đã đối mặt với đủ loại cám dỗ từ Lưu hậu, giả vờ ngốc nghếch, tất cả cảm xúc bị đè nén trong lòng nàng đột nhiên dâng trào vào lúc này, giống như thủy triều nhấn chìm toàn bộ cơ thể nàng.
Mộ Phù Lan cúi đầu đi theo Tạ Trường Canh đến trước mặt Lưu hậu, cả hai đều bái lạy.
– Đi theo ta.
Tạ Trường Canh liếc nhìn nàng một cái, không biểu lộ chút cảm xúc nào, sau đó thu hồi ánh mắt, nói:
Trong điện chỉ còn lại Lưu Hậu, Mộ Phù Lan và Dương thái giám.
Tên đầy đủ chức vụ của Tạ Trường Canh là Hà Tây Trấn thủ kinh lược Tiết độ đại sứ, kiêm Đô đốc Lương Châu, trấn Lương Châu, theo phẩm cấp là quan lớn. Kiếp trước, Mộ Phù Lan ở huyện Tạ về sau cũng từng được hoạch phong Cáo mệnh, được triều đình ban triều phục Cáo mệnh phu nhân.
– Nàng đi nghỉ ngơi đi! Ngày mai triều hội tan ta sẽ mang nàng vào cung! (đọc tại Qidian-VP.com)
Ánh nến cũng không lấn át được dung nhan tái nhợt không có chút màu máu nào của nàng, ngay cả màu môi cũng rất thảm đạm.
– Lời Dương công công nói phải. Tạ mỗ rất cảm kích sự quan tâm của thái hậu.
Trong lúc nói chuyện, người đã đi đến nội điện.
Mộ hậu thân là nguyên hậu của tiên đế, sau khi c·h·ế·t linh vị được đặt tại thái miếu trong cung. Mấy năm sau, một trận hỏa hoạn đã thiêu hủy hoàn toàn sảnh bên nơi thờ bài vị của Mộ hậu. Sau đó, triều đình đã lên kế hoạch xây dựng lại nội đình, nhưng bởi vì nhiều việc nên trì hoãn mãi, công trình vẫn luôn không hoàn thành, lâu dần cuối cùng không ai quan tâm đến nữa.
Ngày hôm nay, Mộ Phù Lan được Lưu Hậu giữ tới sẩm tối, ban nàng ở lại dùng cơm xong mới cử người đưa nàng ra cung.
Nàng nhìn lại mình lần cuối qua gương, bước ra ngoài, đến cửa và lên chiếc xe ngựa đang đợi ở đó. Xe ngựa đưa nàng ra ngoài hoàng cung. Tào Kim hôm qua từng đến Tạ phủ truyền lời đã chờ sẵn ở đó, nhìn thấy Mộ Phù Lan đến liền dẫn nàng đi vào, vừa đi vừa cười nói:
Hắn dừng một chút, lại liếc nhìn thanh bảo kiếm vừa được mình treo trở lại.
Mộ mụ mụ đã nghe được động tĩnh và đã biết Tạ Trường Canh trở về, sốt sắng đi ra khỏi phòng nghỉ bên cạnh, cùng với hai người hầu nữ to cao bình thường luôn hầu hạ cuộc sống hằng ngày cùng đưa nước vào, kế đó đóng cửa đi ra.
Khi nàng mười ba tuổi, người thanh niên mặc áo xanh đi dọc theo con đường núi đi qua cây bách già trên Quân Sơn chỉ là một hình bóng mà thôi.
– Thái hậu, Phù Lan cả gan mở miệng, bài vị của cô cô hẳn là nên đặt ở tiền điện, nhưng nghe nói sau này lúc trùng tu Minh Đường công trình đã bị sụp xuống lần nữa. Lễ quan nói bởi mệnh cách của Người bất tường gây ra, bởi thế mà trì hoãn mãi. Nhưng họ đã sai rồi, làm sao cô cô có mệnh cách điềm xấu được ạ? Thái hậu nhân từ, nếu có thể thương xót khai ân, xin hãy nghĩ biện pháp dời cô cô về tiền điện. Phù Lan cảm kích vô ngần.
Đương nhiên, hiện tại nàng không có, cho nên nàng mặc một bộ váy lụa màu trăng đã chuẩn bị trước, so với quần áo thường ngày của nàng trang trọng hơn nhiều, hoa văn thêu trăm hoa bướm bằng chỉ vàng bạc trên toàn bộ cơ thể, viền áo cũng được trang trí bằng chỉ vàng và bạc, tinh tế và phong phú, nhưng cũng có một chút cổ điển. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tào thái giám để Mộ Phù Lan ở lại, bước nhanh đi đến trước mặt Tạ Trường Canh.
Tạ Trường Canh gật đầu, nhìn về phía Mộ Phù Lan. Một tia nắng từ trên trần nhà bằng kính chiếu xuống, chiếu vào người nàng, từ đầu đến chân, toàn thân nàng đều phủ sợi chỉ vàng bạc, trông rất giàu có và cao quý, đúng như địa vị của nàng cho phép.
Một giọng nói mơ hồ xa xôi vọng vào tai nàng. Nàng cảm thấy có một bàn tay đang vỗ nhẹ vào mặt mình, giống như Hi Nhi lúc còn nhỏ khi thức dậy dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình chạm vào mặt nàng ở trong trí nhớ.
– Thái hậu đang ở điện Vọng Tiên, Tạ Tiết độ sứ đang ở bên ngoài chờ Ông Chủ.
Ngay cả khi không có câu nói kia của Tạ Trường Canh, Mộ Phù Lan cũng biết rằng đây chắc chắn không phải là lúc nàng thể hiện sự thông minh của mình. Nhưng nàng cũng không thể biểu hiện quá ngu ngốc, điều đó chỉ khiến đối phương nghi ngờ hơn mà thôi.
Khi nàng nhìn thấy Hi Nhi tự vẫn trước bài vị trường sinh của mình, lúc đó, nàng mới cảm nhận sâu sắc thế nào là tuyệt vọng, đau buồn và nỗi hận không thể hóa giải được. Từ khoảnh khắc đó, nàng thực sự căm hận Tạ Trường Canh, người đàn ông từng là tình nhân trong mộng khi nàng còn là một thiếu nữ.
Đột nhiên, có tiếng nói khẽ bên tai nàng. Mộ Phù Lan ngước mắt lên nhìn hắn một cái thật nhanh.
Mộ Phù Lan tỏ vẻ ngại ngùng, không nói gì.
– Tạ khanh, ở chỗ bổn cung khanh không cần phải đa lễ. Vợ chồng khanh có thể đoàn tụ, bổn cung rất mừng. Phù Lan hồi nhỏ từng đến sống trong cung nửa năm, bổn cung rất yêu quý nó. Biết ngươi còn có việc, ngươi đi trước đi, đừng lo, cứ giao người cho bổn cung là được. Đợi bổn cung và nó tâm sự trò chuyện xong, ta sẽ phái người đưa nó về cho ngươi…
Lưu hậu trò chuyện với nàng một lúc, đột nhiên hỏi nàng có nhớ cô cô không.
Cơn đau quen thuộc mà nàng cảm thấy kể từ khi tỉnh dậy sau giấc mơ, như thể có một mảnh thịt bị khoét ra khỏi lồng ng.ực, lại lần nữa ập đến với nàng. Nàng nhíu mày, nhắm mắt lại, đau khổ cuộn tròn lại ở trong giấc mơ, ôm chặt hai tay như một đứa trẻ sơ sinh, cuộn tròn người lại.
Mùa đông ban ngày ngắn ngủi, lúc Mộ Phù Lan trở lại trạch thì trời đã tối đen. Tạ Trường Canh còn chưa về, nàng vào nhà, ngước lên thấy thanh kiếm treo ở đó hôm qua đã biến mất. Chắc là bị Tạ Trường Canh cất đi rồi.
Mộ Phù Lan gật đầu, Lưu Hậu liền ban cho nàng ân điển, kêu Dương thái giám dẫn nàng đi bái tế bài vị của Mộ hậu.
Điện Vọng Tiên là nơi Lưu hậu sống sau khi hạ triều.
Mộ Phù Lan lập tức cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của Lưu Hậu.
Mộ Phù Lan đã lên giường, đắp chăn, mặt quay vào bên trong.
Nàng đã tái thế làm người. Nhưng Hi Nhi của nàng hiện tại đang ở đâu?
Tạ Trường Canh tỏ lòng cảm kích với Lưu hậu, Lưu hậu nhìn hai người, mỉm cười:
– Nàng mơ thấy cái gì?
Lưu hậu lập tức đồng ý, nói rằng mình sẽ nghĩ cách, bảo nàng đứng dậy, lại trấn an nàng, Mộ Phù Lan lúc này mới ngừng khóc mỉm cười. (đọc tại Qidian-VP.com)
– Hi Nhi là ai?
Vừa rồi khi hắn đẩy cửa đi vào, nhìn thấy nàng đứng đưa lưng về phía cửa, đang rút kiếm của mình ra, còn tưởng nàng đang cầm chơi nên đi tới lấy kiếm đi. Giờ nom dáng vẻ này của nàng, tình hình dường như không giống như mình vừa nghĩ. Hắn không khỏi nghi ngờ người phụ nữ này vẫn còn oán chuyện ly hôn chưa toại, hơn nữa người Mộ thị chắc chắn cũng biết Lưu hậu luôn đề phòng họ, lúc này nàng lại bị ép vào kinh thành, lại phải chung sống cùng phòng với mình, chỉ sợ trong lòng không cam lòng, thậm chí sinh oán hận, bấy giờ mới lấy thanh kiếm xuống.
Tạ Trường Canh nói:
Tạ Trường Canh nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt không chút biểu cảm, đi về phía Dương Quảng Thụ đang đi về phía mình.
Mộ Phù Lan mỉm cười gật đầu với Tào thái giám, đi theo y vào trong, đi đến bên ngoài điện Vọng Tiên nhìn thấy Tạ Trường Canh đang đứng ở đó.
Mộ Phù Lan nhớ rất rõ câu nói cuối cùng của Hi Nhi, là cậu sẽ đến làm bạn với nàng.
Mộ Phù Lan cả đêm không ngủ được, mắt mở chong chong cả đêm trong tiếng hít thở đều đều từ người đàn ông nằm bên cạnh dưới bóng đêm vô biên cho đến tận sáng hôm sau.
– Tạ tiết độ sứ, Ông Chủ đến rồi ạ.
Mộ Phù Lan được Dương thái giám dẫn vào gian điện thờ ở hậu cung u ám, quỳ gối trước linh vị của cô cô, dâng hương cầu khấn.
Nàng gọi to lên, đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy một đôi mắt u ám đang nhìn xuống mình.
Lưu hậu cùng nàng ôn lại một số chuyện trong quá khứ của nguyên hậu, vẻ mặt đầy tiếc nuối thổn thức, bà ta thở dài:
Chương 16
Tạ Trường Canh nhìn nàng một lát, ánh mắt lướt qua hai tay vẫn đang ôm chặt lấy mình của nàng, giọng điệu bình tĩnh hỏi.
Mộ Phù Lan đã trang điểm xong, thay đổi y phục.
Kiếp trước mặc dù nàng c·h·ế·t sớm, tình trạng c·h·ế·t thê thảm, nhưng trong suốt mười năm dài ký thân vào đèn trường minh, so với oán hận trượng phu vô tâm vô tình, nàng càng chán ghét bản thân mình hơn.
Tốt quá hóa dở, nàng hiểu đạo lý này. Nàng trả lời từng câu hỏi của Lưu hậu, không tỏ ra thông minh nhưng cũng không đến nỗi ngốc nghếch. Một cô gái được người nhà che chở lớn lên, có ít kinh nghiệm trên đời và chỉ là một người bình thường hòa nhập với đám đông.
Tạ Trường Canh tắm gội xong, ăn mặc trung y trắng chỉnh tề, đi ra.
Trong lời nói của bà ta có chút trêu chọc, giống như một trưởng bối, nói xong, ánh mắt dừng ở trên mặt Tạ Trường Canh.
Cho đến khi khoảnh khắc cuối cùng đến.
Biểu cảm hắn lạnh nhạt, thổi đèn đi đến bên giường cũng nằm xuống. Khoảng cách giữa hai người cách hẳn một cánh tay, kế đó cũng kéo chăn đắp lên, nhắm mắt lại.
– Nhìn thấy Thái hậu, ta khuyên nàng nên thành thật ngoan ngoãn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.