Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tiến Công Sủng Phi

Thịnh Thế Thanh Ca

Chương 44: Khuôn mặt tuấn tú, trở lại đi mà

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 44: Khuôn mặt tuấn tú, trở lại đi mà


Vậymình phải làm như thế nào mới có được phần vinh hạnh như vậy?

Chương 44: Khuôn mặt tuấn tú, trở lại đi mà

Trên mặt bàn bày đầy thức ăn phong phú, hiển nhiên là chuẩn bị cho hắn dùng thiện (bữa). Giờ cũng theo động tác dậpbàn của hắn mà rung lên, thậm chí còn có thể nghe thấyâm thanh của những chiếc bát va chạm vào nhau. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vẻ mấtkiên nhẫn càng hiện rõ trên khuôn mặt của Tề Ngọc, ngay cả ánh mắt cũng lười không nhìn về phía cung nữ, ngón trỏ lại gõ nhẹ lên mặt bàn, lạnh lùng nói: “Còn không nhanh lên, chờ trẫm c·h·ế·t đói mới chiathức ăn sao!”

“Được rồi,tới đây, một mình trẫm đeo mặt nạ có chút kì quái. Đêm nay vừa vặn là ngươi thị tẩm liền theo trẫm mang mặt nạ lên đi!” Tề Ngọc vẫy vẫy tay với nàng, nói bằng ngữ khí không cho phép phản kháng.

Nàng từ từ đến gần nội thất, trông thấy Hoàng Thượng chỉ mặc một lớp áo lót mỏng ngồi ở trước bàn. Đợi khi nhìn thấy gương mặt của hắn Hứa Khâm lập tức thất thần. Gương mặt tuấn tú của Hoàng Thượng đâu rồi? Tại sao lại phải đeo một cái mặt nạ màu đỏ quỷ quái, lại còn là loại trên đầu có sừng, chỉ lộ ra đôi mắt vàchóp mũi, gần nhưkhông thể biết chắc chắn là nam hay nữ, là người hay là quỷ.

Đương lúc nàng đang nghĩ ngợi lung tung thì có cung nhân bưng một cái khay ngọc đến, vài cung nhân đang chờ ở thiên điện cũng tiếnlên nghênh đón.

Edit: Lily Carlos

Hắn vừa nói dứt lời, cung nữ kia lập tức cúi đầu xuống động tác nhanh hơn trước rất nhiều, đợi đồ ăn được chia xong liền dè dặt đưa tới trong tay của Hoàng Thượng, hơi quỳ xuống lui lại mấy bước dập đầu hành đại lễ mới lui xuống đằng sau đứng.

Cung nữ nhìn về phía nàng mỉm cười khẽ, cúi đầu dịu dàng trả lời: “Hồi bẩm tiểu chủ đây là Hoàng Thượng tự mình chọn lựa nên nô tỳ cũng rõ. Nếu như ngài không muốn dùngcó thể cầm trong tay đến lúc vào chính điện tự mình giải thích với Hoàng Thượng.”

“Saolại không hành lễ, nhìn thấy trẫm ngay cả quy củ cũngquên sao?” âm thanh của nam nhân truyền qua mặt nạchút u uẩntrầm thấp, phối hợp với cái mặt nạ làm cho người ta đau bao tử mang lại cảm giác khác thường.

So sánh với những cung nhân rụt rè này, quả thật Thẩm Vũ có thể so sánh với thượng tiên trên trời, khó trách luôn làm hắn nhớ tới như vậy.

“Ừ gần đây trẫm khó ngủ chỉ sợ tiểu quỷ quấy phá nên phải đeo mặt nạ quỷ để cho những thứ quỷ kia tự động lui tán!” âm thanh của Tề Ngọc biến trở lại bình thường, dường như hắn không có ý tháo mặt nạ xuống.

“Hoàng Thượng, đây đúng là Hứa tiểu chủ! Chắc bởi vì thay xiêm y trên người nên ngài mới không nhận ra.” Lý Hoài Ân nịnh nọt đáp lại, trong đầu vẫn còn lầu bầu.

Cung nữ kia cũng không nhiều lời cười dịu dàng với nàng một tiếng, cầm chiếc bút lông cài lên búi tóc Hứa Khâm. Nhưng cán bút lông sói không có đầu nhọn như cây trâm, hơn nữa thân bút rất to cho nên kẹt ở búi tóc của Hứa Khâm, cung nữ kia thử nhiều lần nhưng vẫn không chen vào được, gấp đến mức toát ra một tầng mồ hôi.

Hứa Khâm từ khi tiến vào không dám ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng, chỉ thành thành thật thật đứng cúi đầu ở đó. Vốn cho rằng chỉ cần cócử chỉ tự nhiên hào phóng trước mặt Hoàng Thượng thìnhất định hắn sẽ nhìn nàng với con mắt khác. Không ngờtới vừa mới vào cửa đãbị chất vấn lăngnhục như vậy, bahồn bảyphách sớm đã bị dọa sợ, đâu còn tâm tư suy nghĩ chuyệncái khác.

Hoàng Thượng không nói lời nào nữa cầm đũa ăn. Nhưng đôi lông mày nhăn lại mãikhông giãn ra. Hiển nhiên là tâm tình không tốt, như sắp bùng phát vậy. Nhưng Hoàng Thượng không nói một câu nào chứng minh lửa này sẽ không dộixuống đầu cung nhân.

Hoàng Thượng chống cằm mắt quét bốn phía, nhìn như không có mục đích nhưng kì thật bất cứ động tác hayvẻ mặt nào của cung nữ kiacũngkhông qua nổi mắt hắn.

“Nô tỳ đáng c·h·ế·t!” Cung nữ kia vội vã cúi người hành lễ, đáy lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Hứa tiểu chủ xin lỗi ngài, Hoàng Thượng bên kia đợi không được nên đành phải để cho ngài chịu uất ứcthôi.

“Tiểu chủ thứ lỗi nô tỳ không dám dùng sức, không bằng tự người cài được không ạ?” Cung nữ kia nâng ống tay áo lau mồ hôi lạnh trên thái dương, đưa chiếc bút lông sói tớitrước mặt Hứa Khâm thấp giọng xin lỗi.

Lý Hoài Ân nghĩ vậy trong lòng lập tức thoải mái. Hoàng Thượng tức giận chưa bao giờ nghẹn lại như thế, lần này nhất định là kiềmcho người hữu dụng hơn. Về phần người đó là ai thì đâuliên quan tới hắn. Không phải chuẩn bị có một vị tiểu chủ tới đây sao?

Bởi vì tự nhiên chen một cái cán bút vào búi tóc làm cho búi tóc của nàngvốnđã chặtgiờ còn chặthơn, khiến da đầu nàng hơiđau nhức. Hứa Khâm cũng không dám chần chừ,hít thở mấy hơi sau đó liền theo đám cung nhân đi vào chính điện.

Tề Ngọc nhìn thấy dáng vẻ của nàng không khỏi hơi sững sờ, lông mày hơi nhướn lên, vẻ mặt ghét bỏ không chút nào che dấu.

Hứa Khâm cúi đầu vẫnkhông nói được lời nào, đương kim Thánh Thượng ghét nhất có người nào nói đến truyện quỷ quái, quan viên nào thượng tấu nói cái gì mà thiên uy khó dò xác định sẽ bịhạ lệnh đi ra ngoài. Nhưng bây giờ Hoàng Thượng lại nói có tiểu quỷ giữa đường! Có thiên tài mới tin những lời này!

Cung nữ hầu hạ bên cạnh cho mình làm không tốt, lập tứcngừng taynhìn về hắn tựa hồ đang chờ chỉ thị. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lý Hoài Ân đang đứng một bên nhìn thấy Hứa Khâm đã đứng đó bình yên vô sự đương chuẩn bị thở phào, nào biết Hoàng Thượng bỗng mất hứng, đập bàn cái kêu lách cách. Chân hắn liền mềm nhũn ra, vội vàng quỳ xuống.

“Trước khi thị tẩm không phải là Hoàng Thượng sẽchọn trâm ư? Sao lại là bút lông?” Hứa Khâm bất giácngẩng đầu nhìn về phía cung nữ kia, nhẹ giọng hỏi, không thể che dấu hết sựkinh ngạc hiện rõ ở trên mặt.

“Được rồi được rồi, cho nàng xuống dưới chờ đi. Đợitrẫm dùng bữa xong thì vời nàng vào hầu hạ!” Đầu lông mày của Hoàng Thượng nhíu lại, hơi mấtkiên nhẫn phất tay ra lệnh chongười dẫn Hứa Khâm lui ra ngoài.

Hoàng Thượng đưa mắt lên nhìn vừa vặn thấybóng lưng vừa run rẩy vừa hưng phấn của Hứa Khâm, không khỏi hừ lạnh một tiếng. Hắn cong ngón tay gõ nhẹ lên trên bàn hai cái, một cung nữ đi đến cẩn thận gắp thức ăn cho hắn. Ống tay áo của cung nữ được vén lên đến cánh tay, tóc vốn rủ xuống ở trên trán cũng được dùng một cái kẹp kẹp lại, không đểbất cứ thứ gì khác rơi lên trên bàn hay là trong chén, chỉ cần Hoàng Thượng nhìn thấy bất cứ thứ gì không vừa ý thì ngày mai nàng sẽkhông thấy ánh mặt trời.

Cứ nhìn như vậy hắn không ngờlại thất thần. Những cung nhân trong Long Càn Cung đều mangbộ dáng như thế này. Thái độ lúc nào cũng khiêm tốn cẩn thận, trên mặt luôn hiện lên vẻ kinh hoàng sợ hãi. Những thứ này là do nhiều lần các cung nhân đụng phải nghịch lân của Hoàng Thượng sau đó bị g·i·ế·t, từ đó tổng kết ra được một bộ quy củ. Hôm đó Thẩm Vũ hầu hạ hắn dùng thiện các cung nhân đều thất kinh, ống tay áo vẫn để dài lòng thòng, tóc vẫn để như bình thường nổi bật lên đôi mắt sáng ngời phát ra mười phần tinh thần.

“Chậc!” Lông mày của hắn nhướnlên tựa hồ nhận rađược trong tình huốngnày mà mình lại vô tình nhớ tới người kia,phát ra tiếng mất kiên nhẫn.

Hứa Khâm gật đầu nhẹ nhàng, vô thức nhìn thoáng qua đồ trên khay ngọc liền ngẩn ra. Ngay cả động tác muốn đứng lên cũng khựnglại như là bị điểm huyệt vậy.

“Nô tỳ bái kiến Hoàng Thượng.” Hứa Khâm miễn cưỡng phục hồi tinh thần vội vàng cúi người hành lễ. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Lý Hoài Ân người ngươi đón tới thực sự là cô nương dòng chính của Hứa gia sao? Không phải là ngươi tùy tiện kéo bừa một nữ nhân nào đó đến để lừa gạt trẫm hả?” Hoàng Thượng giơ tay đập mạnh lên mặt bàn, hai tròng mắt hẹp dài khẽnheo lại mang theo vài phần uy h**p nhìn về phía Lý Hoài Ân.

Beta: Huyền Vũ

Muốn nhìn thấy gương mặt tuấn tú đó nha!

Ma ma của Trữ Tú cung thật ngu xuẩn, sao không biết nhét một cái lò sưởi vào ngực tiểu chủ để sưởi ấm chứ. Nhìnxem, người đông lạnh đến nỗi ngay cả Hoàng Thượng cũng không nhận ra? Trước kia dáng vẻ của nàng có thể coi như một tiểu mĩ nhân, giờHoàng Thượng ghét bỏ nàng trông như kẻ tầm thường. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng còn chưa nói hết chữ “đau” này cung nữ kia đã dùng sứcđẩycán bút vào búi tóc của nàng.

Thiên điện cũng không có gương đồng vàbàn trang điểm, Hứa Khâm không nhìn thấy đằng sau sợ cài lệch, bèn dịu dàng nói: “Không sao, cứ dùng thêm chút sức, ta không sợ đau!”

Lý Hoài Ân mang theo vài cung nữ khác lui ra ngoại điện, lúc cửa điện đóng lại trong lòng nàng như có nai con đang chạy loạn.

Trong ngoài Long Càn Cung đều lộ vẻ nghiêm trangcàng không cho phép nàng hoảng hốt. Không ngừng hít sâu nhằm khiến bản thântỉnh táo, thầm suy nghĩ xem các phi tần khác xử lí thế nào, người được thị tẩm tại Long Càn Cung chỉ có một người là Thẩm Vũ khiến cho địa vị của nàng ta cao lên không ít, cũng qua một đêm kia nàng mới thành công được Hoàng Thượng sủng ái liên tiếp mười ngày, nhận được thịnh sủng trước nay chưaaicó được.

Nàng ngồi cứng đờ ở đó nửa canh giờ, cung nữ trong sảnh một câu cũng không nói, tận lực nín thở liễm khí như những bức tượng điêu khắc đang đứng ở bên trong. Trong lòng Hứa Khâm âm thầm kinh ngạc, Hứa hầu phủ xem như cũng lắm quy củ, nhưng nếu đámnha hoàn không ở trước mặt chủ nhân thìvẫn thích thì thầm nói chuyện với nhau.

Lý Hoài Ân đưa mắt ra hiệu cho hai cung nữ ở bên ý bảo các nàng đưa Hứa Khâm ra thiên điện.

Hứa Khâm ngồi ở trên ghế thiên điện đợi, cũng may vài cung nữ thấy nàng đang lạnh nên đã đóngcửa điện ngăn cản gió tạtbên ngoài. Nàng cũng biết vừa rồi sắc mặt của mình rất tệ nênvươn tay ra từ trong áo choàng dùng sức xoa hai gò má, một lúc sau sắc mặt nàng mới đỡ hơn một chút.

Trên mặt Hứa Khâm lộ ra vài phần lúng túng vàvui vẻ, cuối cùng liếc nhìn cái lút lôngkia, chuẩn bị tâm lí một hồi sau đó mới hạ quyết tâm nói: “Được rồi, không có chuyện gì thì cứtheo ý của Hoàng Thượng đi!”

“Thúi lắm! Sao trẫm có thể không nhận ra. Tại sao nàng trở nên xấu như vậy?” Hoàng Thượng vỗ mạnh lên mặt bàn một lần nữa, trừng mắt nhìn Lý Hoài Ân ánh mắt ngày càng bất thiện, ngay cả lời nói cũng trở nên th* t*c.

Hứa Khâm vốn đang phập phồng lo sợ, sợ đúng như lời Thái Hậu nói Hoàng Thượng đang đùa giỡn mình, giờ nghe thấy Hoàng Thượng nói như vậy liền thở phào nhẹ nhõm.

“A!” Hứa Khâm phát ra một tiếng kinh hô ngắn ngủi, nháy mắthốc mắt đỏ ửng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong khay ngọc rõ ràng là mộtcái bút lông sói, không nạm vàng nạm ngọc lại càng không hoa văn phức tạp, thật sự chỉ là một chiếc bút lông sóibình thường.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 44: Khuôn mặt tuấn tú, trở lại đi mà