Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 6: Huynh đệ trùng phùng!

Chương 6: Huynh đệ trùng phùng!


Hôm ấy, trời đổ mưa giông, gió giật đùng đùng, trên trời có một ánh sáng trắng bay vụt qua. Người người đứng bên bãi biển chẳng thấy rõ bên trong đó là gì. Chỉ biết thứ đó xuất hiện ở chính giữa cơn bão, rồi lại biến mất.

Nguồn gốc của thứ đó, phải kể về hai tháng trước, khi Trường Bạch thử pháp thuật thành công. Cậu tới gần nơi đó, tiến vào trong cơn giông để tìm cách tạo ra được pháp thuật đó. Sau nhiều tháng ngày chịu đau đớn thì cuối cùng cũng thành công.

Tuy nhiên thì việc thi triển thứ này sẽ làm dân vùng biển chịu khổ nên cậu ta sẽ hạn chế sử dụng để tránh ảnh hưởng tới đời sống bọn họ.

Cậu ta gọi đó là thuật Phong Vân Vần Vũ.

Theo học Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, Trường Bạch đã học hết được toàn bộ Thiên Cang, Địa Sát thuật. Pháp lực phát triển cực kỳ lớn, công cũng nhờ ngày nhập môn đã uống linh dịch của Trường Sinh đại sư huynh.

Trong đó chứa rất nhiều lực sinh mệnh mới có thể giúp cậu ta hoá thành hình người ngay sau khi được ban đạo hiệu.

Trên Hoa Quả Sơn, thời gian trôi qua cũng được vài năm kể từ khi Thạch Hầu đặt chân tới đây. Nó lớn nhanh như thổi, ngoài ra nó còn học được cách nói tiếng người. Và trở thành vua của cả bầy khỉ, cư ngụ trong Thuỷ Liêm động.

- Đại Vương, bên ngoài đang đổ mưa rất lớn nhiều ngày rồi chưa ngừng. Cứ thế này thì chúng ta sẽ không ổn mất.

Hầu tử nói với Mỹ Hầu Vương ngồi trên chiếc ghế đá khảm ngọc trai.

Nó dẫn đầu bầy đàn nhìn ra bên ngoài, giông tố ngợp trời, thác trên đầu cũng vì mưa lớn mà nước chảy ào ào xuống.

Liên miên vài tháng này đã xuất hiện tình trạng này.

- Để ta xuống Đông Hải hỏi lão Long Vương dưới đó xem, cớ sao lại làm mưa nhiều ngày như vậy.

Mỹ Hầu Vương nói với đám khỉ con.

Ai cũng vui mừng vì điều đó. Nhưng rồi mưa rào chợt tắt, cả đám hò reo vì sự thần thông quảng đại của Đại Vương.

- Các ngươi xem, Đại Vương chỉ mới nói một câu mà lão Long Vương đã phải ngừng mưa.

- Đúng, đúng, ngay cả Long Vương cũng phải sợ Đại Vương của chúng ta!

Bầy khỉ nhao nhao phấn khích trước cảnh tượng ấy. Dù không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng Thạch Hầu vẫn rất vui.

- Trời đã tạnh mưa, các ngươi mau mau đi thu thập quả về động. Ta phải rời khỏi nơi này rồi.

- Rời khỏi? Đại Vương ngài định đi đâu?

- Chẳng lẽ đi tìm Long Vương?

Thạch Hầu rất kiêu ngạo, vì nó biết bản thân không có nhiều pháp thuật, nếu thật sự đi tìm Long Vương thì có khi chưa tới được trước cửa cung điện đã c·hết đ·uối vì không biết phép thở dưới nước.

Nó nhìn đám khỉ con quát lớn:

- Các ngươi không cần quan tâm, đợi vài năm nữa ta trở lại, nhất định sẽ giúp các ngươi theo ta sống một đời sung túc.

Đám khỉ yên lặng hồi lâu rồi lại nhìn Đại Vương rời đi.

Trên chiếc bè nhỏ, nó trèo từ ngoài đảo vào trong bờ, tầm sư học pháp thuật. Khi trở lại cũng đã là năm năm trôi qua.

Vừa mới về tới Thuỷ Liêm động, đám khỉ con đã quây quanh Đại Vương, mong chờ Đại Vương kể cho chúng những chuyện thường ngày và thể hiện cho chúng thuật pháp xem.

Hôm sau, có mấy con vật kỳ lạ to lớn một sừng xông tới dõng dạc hô lớn vào bên trong động Thuỷ Liêm.

- Mấy con khỉ mau ra đây, bổn vương tới mà không ai ra chào đón là sao?

Nghe mấy lời kiêu ngạo đó, Ngộ Không - sau khi bái nhập môn hạ tu hành với Bồ Đề sư tổ được ban tên, hắn nhảy ra nhìn xem kẻ nào dám làm chạy tới đây c·ướp địa bàn của hắn.

Nhìn thấy con tê giác mặc giáp, tay cầm đao nhìn một con khỉ đầy lông lá, lại còn mặc quần áo vải chứ không phải giáp trụ, tay cũng không có binh khí thì khịt mũi khinh thường hắn.

- Ha, ha, ha! Một kẻ không có binh khí như ngươi, nghĩ sao có thể đánh với ta.

Con tê giác đó cười lớn rồi chế nhạo Ngộ Không.

- Cho dù không cần binh khí ta cũng có thể đánh ngươi thua chạy như mấy con cẩu. - Ngộ Không rất tự tin vào khả năng của mình, hắn vuốt mũi.

Dứt lời, Ngộ Không bay xuống dưới đối diện với tên tê giác, dưới sự cổ vũ từ đám khỉ con. Khí thế của hắn càng dâng cao.

Đối phương cũng không yếu thế, trên tay cầm đao cũng cắm xuống đất, thốt ra lời mà có lẽ nó sẽ phải hối hận:

- Nếu ngươi đã không sử dụng binh khí, ta cũng sẽ không dùng.

Tê giác xông tới, dùng sừng của mình húc vào người Ngộ Không nhưng Ngộ Không rất nhanh nhẹn, sử dụng thuật pháp độn thổ thoắt cái đã chạy ra nơi khác.

- He he he. Ngươi đánh đi đâu thế? - Khỉ ta cười khoái chí, trêu đùa.

Tê giác nở mũi, nóng máu lại lao tới, nhưng Thạch Hầu lại bỏ chạy tiếp.

- Ngươi không đánh mà chỉ chạy thế thôi à? Đúng là tên hèn nhát. - Tê giác dậm chân.

Một tràng lực từ phía nó truyền ra, bụi mù tung lên cản trở tầm nhìn rồi lại xông tới. Lần này thì con khỉ không tránh nữa, nó chỉ thoáng cái đã đọc được chuyển động của Tê Giác. Nó né qua một bên, đánh một quyền lên người tê giác đã khiến tê giác ngã ra một bên.

Tê giác tiếp tục xông lên, đánh qua đánh lại, cứ mỗi chiêu lại bị khỉ đá hoá giải đánh ngược trở lại như đang chơi đùa với trẻ con.

Thất thế trước con khỉ này, nó ra lệnh cho đám tiểu đệ cùng xông lên xử lý hết toàn bộ cả bầy khỉ.

Nhưng rồi, Ngộ Không chỉ dùng mấy sợi lông trên cơ thể, phân thân ra hàng loạt kẻ giống mình và dùng mỗi tay không cũng có thể áp đảo đám tê giác có v·ũ k·hí.

Địch không nổi đám khỉ phân thân, Tê Giác bỏ chạy đầu tiên cùng với đám tiểu đệ ngay phía sau lưng.

Thấy chúng bỏ chạy, đám khỉ con tới gần Ngộ Không, tung hô hắn lên trên cao hết mức. Giờ chúng đang cảm thấy vui sướng vì đánh đuổi được kẻ x·âm p·hạm.

Lúc này, ở trên trời bay tới một vệt sáng. Ngộ Không tinh mắt thấy được ánh sáng ấy, nó cứ lượn qua lượn lại trên bầu trời như trêu ngươi khiến hắn vô cùng tức giận.

Hắn bảo đám khỉ con ở lại đợi một lát rồi cưỡi mây đuổi theo.

Thấy con khỉ đá đuổi tới, vệt sáng kia lập tức bay nhanh đi, chỉ thoáng chốc đã vượt ra khỏi tầm nhìn của Ngộ Không.

Ngộ Không chẳng thể chấp nhận được chuyện ấy, nó tăng hết tốc lực đuổi theo. Nhưng càng đuổi tới gần, chỉ chớp mắt một cái đã bị kéo xa.

Tới khi đuổi kịp thì nó đã quay về Hoa Quả Sơn lúc nào không hay.

Nó và cả bầy khỉ ngơ ngác nhìn cậu thanh niên trẻ tuổi trước mặt. Không thể nhận ra người này là ai, vẻ mặt tràn đầy cảnh giác.

- Lâu lắm rồi không gặp, con khỉ c·hết tiệt. - Cậu thanh niên nói câu khiến Ngộ Không nổi đoá.

Nó kêu lên một tiếng rồi nhảy tới định bắt lại nhưng thoắt cái người kia đã ở chỗ khác. Nó vồ, người kia chạy, năm lần bảy lượt vậy nó cũng nản.

Đùa hết vui, thanh niên kia xoay người lại, lộ ra khuôn mặt thanh tú đang mỉm cười.

- Ấy, nhầm rồi. - Thấy con khỉ vẫn còn đang ngơ ngác không biết chuyện gì.

Một làn khói trắng bốc lên từ dưới chân, cậu ta thu nhỏ lại thành một con chồn trắng.

Chỉ vài giây sững sờ, Ngộ Không đã nhận ra người này là ai.

- Đại ca!

Cả đám khỉ nhao nhao hỗn loạn, không hiểu đây là đại ca của đại vương thì sau này chúng gọi là gì? Đại ca Vương? Đại ca của Đại Vương?

- Các ngươi không cần nghĩ nhiều vậy, gọi ta là Trường Bạch là được. - Biết được đọc tâm thuật, cậu nói với đám khỉ con xong hoá thành hình người.

- Vâng, Đại Tiên!

- Đại Tiên. Đại Tiên. Đại Tiên.

Danh xưng nghe đã biết tiên phong đạo cốt, nên chúng quyết định gọi y với Đại Tiên chứ không dám gọi thẳng tên.

--------------------

Hai huynh đệ đã hội ngộ, không biết chuyện gì sẽ xảy đến tiếp theo?

Hãy đón chờ chương sau.

Chương 6: Huynh đệ trùng phùng!