Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 29: Tới gặp Đỗ Vinh Quang

Chương 29: Tới gặp Đỗ Vinh Quang


Rút kinh nghiệm buổi sáng, sợ lại tiếp tục huấn luyện quá thời gian, Thái cố ý ước lượng thời gian để dừng luyện tập lại.


Khi đi ra khỏi thiết bị mô phỏng, Thái kinh ngạc phát hiện đám người Phạm Quốc Vượng vẫn còn đang tập luyện quân thể quyền.


Xem xét thời gian, bây giờ đã tới giờ ăn cơm tối, tính từ lúc hắn tới đây cũng đã có khoảng ba tiếng đồng hồ rồi.


Chỉ sợ trước đó năm người này cũng đã rèn luyện không ít thời gian, hắn còn thật không nghĩ tới nghị lực và sức chịu đựng của bọn họ lại cao như vậy, trái ngược hoàn toàn với những gì bọn họ biểu hiện trước đó.


Thấy ai cũng mồ hôi ướt sũng cả người, chân tay run rẩy kịch liệt, vẫn cắn răng chịu đựng, Thái thật sự không muốn làm ảnh hưởng tới quá trình rèn luyện của họ.


Nhưng dù sao thân thể cũng có giới hạn, bọn họ bình thường không có thói quen tập luyện, bây giờ mới tập luyện thì cũng không cần tập luyện quá kịch liệt.


Đã thế, tập luyện cũng cần khổ nhàn kết hợp, không ăn không uống rất có hại cho sức khỏe.


Thế nên, hắn đi tới trước mặt bọn họ hỏi:


" Chẳng lẽ các cậu không định ăn cơm hay sao?"


Nghe thấy lời nói của Thái, năm người bọn họ chẳng khác nào khí cầu bị xì hơi, lập tức thì mềm nhũn xuống, không còn tiếp tục được nữa.


Thấy thế, hắn đang định lấy cho mỗi người chút nước, nhưng lại thấy Phạm Quốc Vượng ra hiệu.


Thái thấy cậu ta chỉ tay lên cái hộp ở trên bàn thì đi tới xem xét.


Không ngờ trong đó đều là những ống thuốc cường hóa thân thể và thuốc khôi phục thể lực mà trước đây hắn từng dùng.


Hắn cũng đã hiểu được ý của cậu ta, vậy nên cầm theo năm ống thuốc màu xanh, đi tới trước mặt bọn họ.


Cũng không cần phải hỏi ý kiến, Thái lần lượt giúp bọn họ tiêm vào.


Sau khi tiêm thuốc, bọn họ rất nhanh thì khôi phục lại được một chút, coi như là đã có thể nói chuyện được bình thường.


Ai cũng tỏ ra thoải mái như vừa thoát khỏi cảnh bị t·ra t·ấn thảm khốc vậy.


Khi vừa có thể mở miệng nói chuyện được, việc đầu tiên bọn họ nói lại không có liên quan gì đến Thái.


Chỉ thấy bốn mắt lên tiếng hỏi:


" Bây giờ tính thế nào?"


Mập mạp thở ra một hơi nói:


" Còn tính thế nào? Đương nhiên là hoà."


Khỉ gầy cũng gật đầu đồng ý nói:


" Đúng vậy, hòa đi, ngày mai lại so."


Những người khác cũng không phản đối.


Thái ở một bên nghe mà chẳng hiểu bọn họ nói gì, thế là liền hỏi:


" Các cậu đang nói chuyện gì vậy?"


Mập mạp cũng không giấu giếm liền giải thích:


" Chúng tôi đây là đang đánh cược.


Hồi sáng mới tập luyện quân thể quyền, vì là quá thống khổ vậy nên bọn tôi không có bao nhiêu động lực.


Vì để cho có động lực hơn, chúng tôi đã cá cược với nhau, nếu như đến tối mà ai luyện tiến bộ ít nhất, thì người đó sẽ phải giúp những người khác dọn dẹp nhà cửa một tháng."


Bây giờ Thái mới biết được, đám người này hóa ra là vì sợ phải dọn phòng mà tập luyện nhiệt tình như vậy, thật sự là không ngờ tới.


Thái chợt đúc kết ra một đạo lý con người cũng như là những cỗ máy vậy, muốn cỗ máy có thể hoạt động, chúng ta cần phải bật nó lên.


Một người nếu như muốn khởi động, cũng cần phải tìm được vị trí công tắc của họ rồi bật lên.


Đừng nhìn một người lười biếng, không chịu cố gắng thì nghĩ bọn họ không thể thay đổi, đó chẳng qua là động lực của họ chưa có được bật lên đó thôi.


Nếu như có thể tìm được công tắc của họ là cái gì, bật nó lên bạn sẽ thấy được một người hoàn toàn khác biệt.


Chỉ là, nghe có vẻ như bọn họ đã tu luyện quân thể quyền từ buổi sáng, vậy nên Thái còn có một cái nghi vấn, thế là liền hỏi bọn họ:


" Các cậu chẳng lẽ không cần làm việc hay sao? Như thế nào rủ nhau tu luyện quân thể quyền hết thế này?"


Nghe Thái hỏi vậy, cả năm người đều có chút ấp úng, một hồi đều "cái này, cái kia" cũng không trả lời được một câu dứt khoát.


Đến cuối cùng, vẫn là Phạm Quốc Vượng tỏ vẻ xấu hổ trả lời:


" Ha ha, cái đó... bình thường chúng tôi tương đối nhàn, chứ không anh cảm thấy chúng tôi lấy đâu ra thời gian sử dụng thiết bị mô phỏng kia?"


Thái nghe vậy liền hiểu vấn đề, bảo sao trong số bọn họ còn có một tên mập mạp, nếu như vất vả không cả có thời gian ăn cơm thì mập mạp kiểu gì được.


Ánh mắt của hắn nhìn Phạm Quốc Vượng rất là có thâm ý, vậy mà cậu ta còn than thở với hắn vì bị bóc lột ghê gớm lắm.


Thái lại tỏ ra tò mò hỏi:


" Những ống thuốc này... là do tư lệnh đưa cho hay sao?"


Nói thật, hắn còn thấy rất là kỳ quái, không phải Phạm Quốc Vượng không muốn người khác coi mình là con ông cháu cha hay sao? Như thế nào bây giờ lại thoải mái dùng đồ tiếp tế như vậy?


Nghe Thái hỏi thế, Phạm Quốc Vượng có chút không vui nói:


" Anh hỏi như vậy là đang khinh thường tôi đấy!


Những thứ này đều là chúng tôi tự mình mua!"


Nghe thấy vậy thì Thái rất là kinh ngạc.


" Cái này là do các cậu mua?!!!


Sao bảo chúng rất là quý giá, có tiền cũng không thể mua được?!!!"


Đám người nghe Thái hỏi vậy thì cũng ngạc nhiên không kém.


Phạm Quốc Vượng nghi ngờ hỏi:


" Anh chẳng lẽ không biết, những loại thuốc này có thể dùng công huân để mua sắm? Mặc dù cũng không rẻ, nhưng giá cả còn tính là phải chăng?"


Thái nghe vậy thì tỏ ra rất mờ mịt, trả lời:


" Cái này tôi thực sự còn không biết, thế mỗi ống cần bao nhiêu công huân?"


Đám người cũng đoán được, có lẽ là do Thái mới về, lại không có tìm hiểu, vậy nên không biết.


Phạm Quốc Vượng cũng trả lời câu hỏi của Thái:


" Loại màu đỏ là cần hai mươi công huân, loại màu xanh cần mười lăm công huân.


Nếu như anh muốn biết nhiều hơn, ở Trung tâm của căn cứ có một màn hình hiển thị danh sách vật phẩm có thể trao đổi bằng công huân.


Nói chuẩn xác thì những vật phẩm đó chỉ có thể nhận được thông qua trao đổi bằng công huân, được trao thưởng hoặc là được phân phối.


Còn công huân thì có thể dùng để trao đổi hầu hết mọi thứ, ở đó cũng có hiển thị tỉ suất của công huân với các loại tiền tệ."


Thái nghe vậy thì tỏ ra khá là xấu hổ nói với Phạm Quốc Vượng:


" Ha ha, cảm ơn cậu đã cho biết!


Vừa rồi...ha ha... thật sự là có lỗi, tôi còn tưởng những thứ này là không mua được... vậy nên... vậy nên..."


Phạm Quốc Vượng cũng không đến nỗi quá mức để ý chuyện đó, thấy Thái ngượng ngùng như vậy, cậu ta chợt nảy ra một ý, thế là cười tủm tỉm nói:


" Ha ha! Tôi không để ý, nhưng mà anh đã hối lỗi như vậy, hay là giúp chúng tôi một chút, như thế nào đây?"


Thái nghe vậy thì mỉm cười trả lời:


" Này thì cho dù không có chuyện gì, các cậu cần cũng có thể nhờ vả tôi, chỉ cần tôi có thể giúp!"


Nghe thấy vậy, Phạm Quốc Vượng cười càng vui vẻ hỏi:


" Không phải anh được thưởng rất nhiều công huân hay sao? Đã thế trở về lần này mang theo nhiều mẫu vật như vậy, khẳng định sẽ lại được thưởng thêm.


Cho chúng tôi mượn một ít, như thế nào?"


Những người khác nghe vậy thì mắt chợt sáng lên, bọn họ cũng hùa vào vay Thái.


" Đúng vậy, anh Thái, cho chúng tôi vay chút đi!!!"


Thái còn không nghĩ tới là mấy người này lại định vay tiền mình, thế là tỏ ra kinh ngạc hỏi lại.


" Các cậu mà cũng thiếu tiền sao?"


Phạm Quốc Vượng nghe vậy thì tỏ ra buồn rầu trả lời:


" Cũng không phải thiếu tiền, mà là thiếu công huân.


Thực ra trước đó bọn tôi cũng không thiếu.


Vì thành công chế tạo ra thiết bị mô phỏng tác chiến, chúng tôi còn được thưởng không ít công huân, chỉ là so với anh còn kém không ít.


Nhưng bây giờ mua nước thuốc hết rồi, mà tần này thuốc chỉ sợ không dùng được bao lâu.


Vậy nên mới phải mượn của anh một ít."


Thái nghe vậy thì cuối cùng đã hiểu, cho họ vay cũng không phải không thể, dù sao cũng không lo họ quỵt nợ. Cùng lắm hắn đi đòi tư lệnh, lo gì.


Chỉ là sau đó lấy v·ũ k·hí từ chỗ giáo sư Hải, hắn còn chưa biết phải tốn bao nhiêu đâu.


Mặc dù tư lệnh nói là giá cả phải chăng, nhưng dù sao cũng không có nói cụ thể, bây giờ cho mấy bọn họ vay mất một ít, đến lúc không đủ tiền họ không cho lấy v·ũ k·hí thì sao?


Thế là hắn hơi khó sử nói với đám người Phạm Quốc Vượng.


" Cũng không phải tôi không muốn cho các cậu vay, nhưng tôi sắp sửa phải lấy v·ũ k·hí ở chỗ giáo sư Hải, cũng chưa biết là cần tốn bao nhiêu.


Chờ sau đó lấy xong v·ũ k·hí, nếu như còn thừa thì tôi cho các cậu mượn.


Dù sao chỗ nước thuốc kia đã đủ các cậu dùng một khoảng thời gian rồi."


Thấy Thái đồng ý cho mượn, mặc dù là chưa cho mượn ngay, đám người cũng đã hết sức vui vẻ.


Mập mạp cười tươi nói với Thái:


" Ha ha ha! Anh Thái, anh phải nhớ lời mình nói đó, chờ sau khi lấy xong v·ũ k·hí, nhớ phải cho chúng tôi mượn công huân đó.


Tôi còn đang trông chờ mình có thể luyện thành cơ bụng sáu múi đâu."


Thái nghe vậy thì mỉm cười gật đầu nói.


" Tốt! Yên tâm đi!


Mà cậu không để ý người mình hẳn là đã trở nên nhẹ nhàng hơn một chút sao?"


Thái cảm thấy mập mạp này ngày hôm nay có lẽ phải giảm xuống mấy cân rồi.


Mập mạp hơi vận động một chút, cảm thấy bản thân đúng là có chút nhẹ nhàng hơn so với bình thường, thế là cười vui vẻ nói:


" Ha ha ha! Đúng là nhẹ nhàng hơn, thế này thì mấy mà tôi luyện ra cơ bụng sáu múi?!!!"


Thái thấy vậy cũng khích lệ.


" Đúng vậy, chỉ cần các cậu chịu khó tập luyện như ngày hôm nay, các cậu đều cũng sẽ chẳng mấy chốc thì luyện ra cơ bụng."


Mập mạp nghe vậy thì lập tức vui vẻ tuyên bố:


" Tôi tuyên bố, từ giờ trở đi, mỗi ngày thi đấu một lần, ai sau khi hết ngày mà tiến bộ thấp nhất thì phải dọn dẹp phòng cho những người khác một tháng, bao gồm cả nhà vệ sinh.


Cứ thế mà triển, anh em thấy thế nào?"


Mọi người nghe vậy cũng vui vẻ đồng ý, ai cũng trong lòng quyết tâm, nhất định phải nhường người khác giúp mình dọn phòng. Không bị thua chục hôm thì năm nay việc dọn phòng cũng không phải lo lắng nữa.


Tập luyện mệt mỏi, bây giờ ai cũng đã rất đói, thế là rủ nhau đi ăn cơm.


Bữa cơm này, đám người Phạm Quốc Vượng sức ăn đều gia tăng không ít, đặc biệt là mập mạp.


Cậu ta bữa này ăn hết tận hai suất cơm, điều này làm cậu ta rất thỏa mãn.


Trong lòng mập mạp suy nghĩ, ngày hôm nay chịu nhiều như vậy đau khổ đều rất đáng giá.


Mọi người ăn bữa cơm này rất vui vẻ, ăn uống ngon miệng, làm sao lại không vui vẻ cho được.


Hai ngày tiếp theo, Thái cũng không làm gì khác ngoài việc tới phòng nghiên cứu của đám người Phạm Quốc Vượng để rèn luyện kỹ năng chiến đấu.


Hắn cảm thấy, bây giờ nếu như có v·ũ k·hí thật để tập luyện, có lẽ rất nhanh thì hắn có thể luyện tốt kỹ năng ném mâu.


Mà ngày hôm sau hẳn là hắn đã có thể lấy được v·ũ k·hí của mình.


Chỉ là, hôm sau hắn còn chưa có thấy giáo sư Hải gọi tới để lấy v·ũ k·hí, thì đã thấy Đỗ Vinh Quang gọi tới Trung tâm nghiên cứu năng lượng tiến hóa một chuyến.


Thái cảm thấy, hẳn là việc nghiên cứu của bọn họ đã có kết quả, thế là hắn lập tức cấp tốc chạy tới đó.


Đến nơi, Đỗ Vinh Quang mỉm cười, đứng đợi sẵn Thái ở cửa phòng nghiên cứu của anh ta.


Những giáo sư khác cũng không có ở đây, có lẽ là công việc nghiên cứu của họ đang bận rộn.


Thái khi nhìn thấy nụ cười trên mặt của Đỗ Vinh Quang, thì tự nhiên trong lòng có chút run sợ. Cảm giác như cậu ta đang có m·ưu đ·ồ gì với mình, mà người như vậy đã có m·ưu đ·ồ, bản thân hắn e là không thể tránh khỏi.


Mà cũng đúng thôi, chuôi dao của hắn còn đang nắm trong tay người ta, người ta thích đâm thích chém gì hắn cũng chỉ có thể chấp nhận.


Mà đã biết là như thế, hắn cũng không cần lòng vòng, trực tiếp nhảy lên thớt cho nó nhanh.


Thế là, khi đến trước mặt Đỗ Vinh Quang, Thái cũng không che giấu sự gấp gáp của bản thân, lập tức hỏi:


" Đỗ Vinh Quang, là có kết quả nghiên cứu rồi sao???"


Đỗ Vinh Quang nghe vậy chỉ mỉm cười gật đầu.


Thái thấy vậy thì nửa mừng nửa lo, không biết là kết quả tốt hay xấu.


Nhưng nhìn biểu hiện của Đỗ Vinh Quang như vậy, thì chắc chắn cũng không đến nỗi nào, bằng không cậu ta làm sao sẽ làm ra bộ dáng như là, không biết nên xẻo vị trí nào trên người hắn trước như vậy.


Mặc dù cũng đoán được như vậy, nhưng dù sao đây cũng là liên quan tới tương lai của hắn, tương lai này thậm chí so với tiền đồ còn trọng yếu hơn nhiều. Lỡ ra một cái, vậy thì đời này của hắn chỉ sợ cũng ảm đạm vô quang.


Vậy nên Thái vẫn là tỏ ra rất thấp thỏm hỏi Đỗ Vinh Quang:


" Là... kết quả tốt hay kết quả xấu?"


Nụ cười trên mặt Đỗ Vinh Quang cũng không thay đổi, hỏi lại Thái:


" Anh muốn biết?


Vậy theo tôi đi vào đây!


Dù sao chuyện này cũng rất quan trọng, vậy nên chúng ta cũng cần nói chuyện đàng hoàng, không thể tùy tiện nói ở nơi này được!!!"


Nói rồi, Đỗ Vinh Quang đi trở về bên trong phòng nghiên cứu của mình.


Thái thấy vậy cũng lập tức đuổi theo.


Nói thực sự thì bây giờ hắn còn rất là sốt ruột, nhìn tên phía trước cứ quanh quanh co co, hắn thật muốn đè cậu ta ra, rồi hỏi cho rõ ràng.


Đương nhiên, chuyện đó là không thể được.


Đỗ Vinh Quang bình tĩnh ngồi xuống bàn làm việc của mình, làm ra vẻ hết sức nghiêm túc nói:


" Anh Thái, để giúp đỡ anh tìm ra vấn đề của mình, rất nhiều nhà khoa học của Trung tâm nghiên cứu chúng tôi phải làm việc ngày đêm, tiêu hao rất nhiều tài nguyên và công sức.


Vậy nên theo lẽ thường anh phải bỏ ra một khoản không nhỏ công huân.


Nhưng cảm phục anh vì nhân loại cống hiến, chúng tôi quyết định không thu lấy phần công huân này.


Thay vào đó, chúng tôi chỉ là có một số yêu cầu nho nhỏ."


Nói thật, ngay từ khi Đỗ Vinh Quang mở miệng... Mà không phải, phải nói là từ khi vừa nhìn thấy cái bản mặt của cậu ta ở ngoài cửa, là hắn đã đoán biết được cậu ta muốn cái gì rồi.


Đỗ Vinh Quang này mặc dù là nhà khoa học thiên tài, nhưng suy nghĩ của cậu ta luôn luôn biểu hiện rõ ràng trên mặt.


Đương nhiên, vậy cũng phải đọc hiểu những suy nghĩ đó thì mới được.


Mặc dù cũng đã đoán được cậu ta muốn yêu cầu hắn cái gì, nhưng Thái vẫn là hỏi:


" Yêu cầu gì?"


Đỗ Vinh Quang mỉm cười nói:


" Cũng không có gì, chỉ là thỉnh thoảng muốn xin anh ít máu để làm thí nghiệm."


Quả nhiên không sai, cũng không ngoài dự đoán của Thái.


Nếu chỉ là một chút máu, Thái cũng không cần do dự nhiều, lập tức đồng ý. Hắn cũng chỉ sợ đám nhà khoa học điên này còn có yêu cầu gì quá đáng hơn nữa.


" Tốt! Nếu chỉ cần chút máu, vậy tôi sẵn lòng hỗ trợ các cậu nghiên cứu."


Đỗ Vinh Quang thấy Thái đồng ý thì tỏ ra rất vui mừng. Sau khi vỗ tay"độp" một cái, cậu ta lôi ra một cái ống tiêm to bằng cổ tay và nói.


" Vậy chúng ta lập tức lấy máu luôn đi!!!"


Thái nhìn cái ống tiêm mà kh·iếp vía, ống tiêm to như vậy chẳng lẽ là muốn rút cạn máu của hắn hay sao?!!!


Thấy vẻ mặt kinh sợ của Thái, Đỗ Vinh Quang lập tức trấn an nói:


" Yên tâm, không lấy đầy ống tiêm này đâu mà anh lo.


Chỉ lấy có một nửa thôi!!!


Mà người như anh nhiều máu, lo gì?!!!"


Một nửa thôi! Cái ống tiêm đó cho dù một nửa thì cũng quá nhiều rồi, thế mà cậu ta còn làm ra vẻ không đáng kể gì như vậy. Từ nhỏ tới giờ, số máu hắn mất đi cũng không có bằng một phần như vậy đâu.


Biết là tránh không khỏi, nhưng Thái vẫn cố giãy dụa một cái trước khi c·hết.


" Hay là cậu thay một cái nhỏ hơn đi, tôi cảm thấy cái này không chọc thủng được lớp da của tôi đâu!!!"


Đỗ Vinh Quang nghe vậy thì mỉm cười đắc ý:


" Anh yên tâm, kim tiêm này chính là kim tiêm đặc chế, được chế tạo từ loại vật liệu mà anh mang về, đảm bảo là có thể chọc thủng được da của anh.


Mà cái này còn phải cảm ơn anh, nhờ có đám vật liệu anh mang về, nên chúng tôi mới có thể chế tạo được một bộ dụng cụ nghiên cứu chất lượng cao!!!"


Thái nghe vậy thì trong lòng thầm chửi má nó, không nghĩ tới chính mình lại hại bản thân mình như vậy.


Nhưng cũng không có cách nào, đành chìa tay ra để cậu ta lấy máu.


Chỉ là, vừa chìa tay ra, Đỗ Vinh Quang còn chưa kịp lấy máu thì Thái lại lập tức rút tay lại.


Thái tỏ ra lo lắng hỏi Đỗ Vinh Quang:


" Cậu không phải bác sĩ, thế có biết lấy máu không đấy? Lỡ như cậu chọc nhầm thì sao?"


Đỗ Vinh Quang thấy thế thì mỉm cười, khua khoắng cái ống tiêm trên tay mình, nói với Thái:


" Chuyện nhỏ, đừng nói là lấy máu, cho dù là mổ xẻ anh ra thành từng bộ phận, tôi cũng làm được, thậm chí còn có thể khâu lại hoàn chỉnh được.


Đảm bảo không thiếu một bộ phận nào!!!"


Thái cảm thấy hơi run sợ, làm sao hắn lại cảm thấy, khi nói đến mổ xẻ, Đỗ Vinh Quang nhìn mình như là đang nhìn một đầu heo chó chứ không phải nhìn con người đây.


Nhưng thôi, đám nhà khoa học này vẫn luôn như vậy, miễn là đừng cho họ cơ hội mổ xẻ mình là được.


Còn lấy máu, vậy cũng không sao, bọn họ sẽ không một lần lấy hết máu của mình đâu, bởi vì bọn họ sẽ coi mình là cái máy sản xuất máu. Chờ nuôi tốt rồi bọn họ lại lấy tiếp.


Xác định Đỗ Vinh Quang biết cách lấy máu, Thái cũng dứt khoát đưa cánh tay mình ra.


Đỗ Vinh Quang còn thật sự không lừa hắn, lấy máu thậm chí còn chuyên nghiệp hơn bình thường các y tá lấy máu.


Đồng thời, cái kim tiêm kia quả nhiên là được làm từ loại vật liệu lấy từ dị thế giới, cực kỳ sắc bén.


Cũng không mất quá nhiều công sức thì Đỗ Vinh Quang đã có thể đâm mũi kim vào trong mạch máu của hắn rồi.


Vì sợ Đỗ Vinh Quang quá tay, Thái đã phải theo dõi từng chút một, thậm chí không giám chớp mắt, vì sợ trong lúc mình chớp mắt để cho cậu ta quá tay một chút, thì hắn lại bị thiệt mất không ít máu.


Lượng máu vừa đạt được một nửa ống tiêm, Thái lập tức để cho Đỗ Vinh Quang ngừng lại.


Nhìn Đỗ Vinh Quang cẩn thận thu lại ống máu, Thái tiếc nuối than vãn:


" Tôi quần nhau với dị thú cũng không phải đổ một giọt máu nào, thế mà từ khi gặp cậu, tôi mất máu hơi bị nhiều rồi đấy.


Các cậu đúng là còn đáng sợ hơn cả dị thú!!!"


...


Cách chương.


Chương 29: Tới gặp Đỗ Vinh Quang